Chương 1322
Cả quá trình Thư Nam đi từ trên không đến trước mặt tiểu sư: thúc, ánh mắt anh ta cứ nhìn tiểu sư thúc chăm chằm.
Tiểu sư thúc hoảng sợ trước ánh mắt của Thư Nam, ngoài ra ông ta còn cảm thấy một cảm giác cực kì nguy hiểm từ trên người Thư Nam. Cứ như kẻ đứng trước mặt ông ta không phải là con người, mà là một cái xác lao ra từ đống xác chết, hoặc là bò ra từ một khu mộ cổ đã vạn năm vậy.
Đây là hơi thở của Vạn Kiếp Bất Diệt Công.
Vốn dĩ Vạn Kiếp Bất Diệt Công và Đồng thi công mà Thư Nam tu luyện có thể bổ trợ cho nhau, nhưng để Vạn Kiếp Bất Diệt Công càng thêm thuần khiết, Thư Nam quyết định từ bỏ tu luyện Đồng thi công.
Phải có lòng can đảm và nghị lực lớn lắm mới làm được điều này.
Tất nhiên là trong thời gian ngắn, thực lực của Thư Nam không chỉ không tăng mà còn giảm xuống.
Nhưng nếu xem xét ở góc độ lâu dài, quyết định của Thư Nam mới là quyết định sáng suốt nhất.
Bây giờ Thư Nam tu luyện Vạn Kiếp Bất Diệt Công trở lại, thực lực của anh ta đã bắt kịp lúc tu luyện Đồng thi công rồi.
Hơn nữa, thực lực hiện tai của anh ta còn mạnh hơn cả lúc tu luyện Đồng thi công.
Tiểu sư thúc lại lạnh lùng hét lên: “Cậu kia, nếu chỗ này không liên quan đến cậu thì cậu mau đi đi, không thì mất mạng như chơi đấy!”
Giọng nói của Thư Nam rất lạnh lùng, không nghe ra chút tình cảm nào cả: “Đây là nhà tôi, đám các ông mới là người phải rời đi”
Tiểu sư thúc nhíu mày: “Cậu nói thế tức là cậu là người của Trình đại sư sao?”
“Ngài ấy là sư phụ tôi!” Tuy Trình Kiêu không nói sẽ nhận Thư Nam làm đồ đệ, nhưng Thư Nam sẽ không quên ân tình truyền võ đạo đó.
Vả lại Thư Nam cũng đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của Vạn Kiếp Bất Diệt Công.
Thấy Thư Nam nói mình là đồ đệ của Trình đại sư, tiểu sư thúc thấy hơi xem thường.
Ông ta cười lạnh: “Trình đại sư – sư phụ của cậu đã chết rồi. Tôi thấy tư chất của cậu cũng được đấy, nếu ậu bái tôi làm sư phụ thì tôi sẽ hết lòng dạy dỗ cậu, có khi còn giúp cậu đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết ấy chứ!”
Vốn dĩ Thư Nam đang híp mắt, nhưng khi nghe thế thì anh ta trợn mắt và lạnh lùng nói: “Dám rủa sư phụ tôi à, ông đi chết đi!”
Một luồng hắc khí tản ra từ trên người Thư Nam, rồi anh ta tung chưởng đánh tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc chỉ đành thả Lôi nữ vương xuống và tung chưởng đỡ đòn.
Âm!
Hai bên va chạm, Thư Nam phải lùi lại mấy bước, còn tiểu sư thúc chỉ lùi về sau một bước. Từ đòn tấn công này ta có thể thấy được, tiểu sư thúc là người chiếm thượng phong.
Trong lòng Lôi nữ vương và Mã Tài thấy hơi thất vọng, xem ra Thư Nam cũng không phải là đối thủ của tiểu sư thúc!
Tiểu sư thúc cười lạnh, rồi nhìn Thư Nam với ánh mắt càng khinh thường hơn: “Nhóc con, tôi cứ tưởng cậu mạnh lắm chứ, thì ra cũng chỉ là cái gối thêu hoa, trông thì đẹp đó nhưng chẳng có ích gì hết!”
Thư Nam không nói gì mà tiếp tục tung chưởng ra đánh.
Ban nấy chiếm thượng phong, thế nên tiểu sư thúc không coi Thư Nam ra gì cả, lần này cũng tung chưởng ra để lấy cứng chọi cứng chứ không chịu yếu thế.
Am!
Lần này Thư Nam cũng phải lùi ra sau mấy bước, oòn tiểu sư thúc thì cũng chỉ lùi một bước như cũ.