CHƯƠNG 131

“Ông Vương, mau bảo cậu ta dừng lại, cậu ta sẽ hại chết người ta mất!”

Vương Nguyên Bồi cũng rất nghi ngờ nhìn về phía Trình Kiêu, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trình Kiêu, ông ấy không thể hỏi ra lời.

Vương Nguyên Bồi đành phải quay sang hỏi Ninh Cát Sơn: “Viện trưởng Ninh, phương pháp này có thể được sao?”

Ninh Cát Sơn gật đầu nói: “Trước đó Trình thần y đã giới thiệu qua phương pháp chưng cốt với tôi và cô Dương, chúng tôi đều thấy có thể!”

Vương Nguyên Bồi tò mò hỏi: “Ông nói phương pháp này gọi là chưng cốt? Cái tên này mới lạ quá, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy.”

Ninh Cát Sơn nhìn Trình Kiêu, trên mặt lộ ra vẻ sùng bái: “Trình thần y nhất định là đệ tử của vị đại thánh thủ lánh đời ấy truyền thụ, tuổi còn trẻ mà đã biết thần diệu y thuật như vậy, tôi vô cùng bội phục!”

Thấy Ninh Cát Sơn tín nhiệm Trình Kiêu đến mức này, Vương Nguyên Bồi khẽ nhíu mày, giọng điệu ngưng trọng nói: “Mong rằng phương pháp của cậu ta có thể có hiệu quả.”

Trình Kiêu đích thân chỉ huy, nắm hỏa hầu trong tay, trải qua một buổi sáng chưng cốt, trước sau vẫn không có động tĩnh gì.

Dần dà lại có người không nhịn được.

Mã chuyên gia cười lạnh nói: “Tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, phương pháp chưng cốt cái gì chứ, tôi thấy chỉ là tà thuật không thể lên được mặt bàn!”

“Thầy Mã nói rất đúng, hiện tại đã qua một buổi sáng rồi, nếu như phương pháp chưng cốt này thực sự có hiệu quả, như vậy bệnh nhân hẳn đã sớm tỉnh lại mới đúng. Mà tới tận bây giờ bệnh nhân vẫn không có động tĩnh gì, chứng minh phương pháp chưng cốt gì đó chẳng có chút tác dụng nào!”

Ninh Cát Sơn không thích nghe, lạnh lùng nói: “Chẳng phải người ta có câu bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ sao? Muốn chữa bệnh có hiệu quả thì cũng phải có thời gian!”

Thấy Ninh Cát Sơn đứng ra bảo vệ Trình Kiêu, một số người đố kị Trình Kiêu đoạt danh tiếng của bọn họ muốn nhảy ra đả kích anh nhất thời không dám nói lời nào.

Viện trưởng bệnh viện nhân dân không phải người ai cũng có thể đắc tội.

Trình Kiêu căn bản không rảnh phản ứng với đám người Mã chuyên gia, anh vẫn thong dong bình tĩnh chỉ huy sư phụ nhóm lửa.

Lại qua nửa tiếng, trong lồng trúc bỗng có động tĩnh rất nhỏ.

“Nghe kìa, có động tĩnh!” Ninh Cát Sơn kích động nói.

Mọi người lập tức nín thở.

“Con à…”

Một âm thanh yếu ớt nhưng rõ ràng truyền vào trong tai mọi người.

“Mẹ!” Dương Oánh kích động tiến lên, lại bị Trình Kiêu ngăn cản.

“Không nên qua đó, phải chưng đủ tám tiếng mới được.” Trình Kiêu nói.

Dương Oánh sốt ruột hỏi: “Nhưng mẹ tôi ở trong đó sợ hãi thì sao?”

“Cô có thể nói rõ tình huống với bà ấy.” Ngữ khí Trình Kiêu kiên định, không cho phép người khác cự tuyệt.

“Được!” Dương Oánh cố nhẫn nhịn xúc động khi nhìn thấy mẹ mình tỉnh lại, đứng ở bên ngoài kể rõ tình huống cho bà nghe.

Hiểu được hiện tại bác sĩ đang chữa bệnh cho mình, mẹ Dương Oánh thở dài một tiếng, nói: “Đừng lãng phí tiền nữa, cơ thể của mẹ chính mẹ rõ ràng, trị không hết được đâu con, để mẹ ra ngoài đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play