Chương 1283
Tuy nhiên, ngọn lửa đó không những không bị dập tắt mà còn ngày càng bùng cháy dữ dội.
Ngay sau đó, cơn đau thấu xương ập đến.
“Á”
Tê Đại Đồng hét lên một tiếng thảm thiết chói tai, rồi không ngừng lăn lộn trên mặt đất với ý đồ dập tắt ngọn lửa.
“Tên nhãi kia, ngọn lửa này của cậu là gì vậy? Tại sao thuật chống lửa của ta lại không thể khống chế được!” Tề Đại Đồng vừa hét lên thảm thiết vừa kinh hãi hỏi.
Trình Kiêu thờ ơ nói: “Thuật chống lửa của ông chỉ là chút trò sơ sài trong thuật Ngũ Hành mà thôi, sao có thể dập tắt Chân Hỏa của tôi được chứ?”
“Tha cho tôi, tha cho tôi đi mà!” Toàn thân Tề Đại Đồng bị lửa đốt, quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha với Trình Kiêu.
Hà Liên Thành bị dọa đến tái mặt, cũng đồng thời cầu xin tha thứ thay Tê Đại Đồng: “Vị đại sư này, có lời gì thì hãy từ từ nói, xin anh hãy khoan dung độ lượng đi mà!”
“Khoan dung độ lượng? Các người dám có ý đồ với bạn tôi, thế nên tất cả các người đều đáng chết!”
Sắc mặt Trình Kiêu lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía Hà Liên Thành, Hà Liên Thành chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát giống như rơi vào hầm băng.
Hà Liên Thành kinh hãi hét lên: “Chờ đã, bạn của anh là ai?
Chúng tôi chưa bao giờ đắc tội cả!”
“Thánh nữ trong miệng các người chính là bạn tôi. Bây giờ các người có thể chết rồi nhỉ!” Giọng Trình Kiêu đều đều mang theo sát khí hừng hực.
“Anh là bạn của thánh nữ sao!”
“Tôi hiểu rồi.”
Sắc mặt Hà Liên Thành khó coi, bọn họ không ngờ thánh nữ lại có một người bạn lợi hại như vậy.
Bây giờ họ muốn giết thánh nữ, Trình Kiêu làm sao có thể tha cho bọn họ chứ?
“Ngũ Lôi Ấn!”
Nếu đã như vậy thì cứ liều mình đánh một trận đi!
Hà Liên Thành tự biết mình đã không thể làm hòa nữa nên dứt khoát nhân lúc Trình Kiêu không chú ý mà đánh lén anh.
Mã Ngọc Hoa vốn đang canh ở cửa, nghe thấy Trình Kiêu tự nhận là bạn của thánh nữ cũng tái mét hết mặt mày, tuy rằng ông ta được lệnh bảo vệ thánh nữ, nhưng cũng không phải vì tốt cho thánh nữ mà để cầm tù thánh nữ đợi Thánh Tử đến.
Lợi dụng lúc Hà Liên Thành đánh lén Trình Kiêu, ông ta nháy mắt với vợ mình rồi dẫn người quay đầu chạy trở lại sảnh Trình Kiêu nhận thấy Mã Ngọc Hoa đang dẫn người chạy trốn, nhưng anh cũng không đuổi theo, chạy trốn ngay dưới mí mắt của anh thì cũng chẳng trốn đi đâu được cải “Loại lôi pháp này của ông mà cũng xứng gọi là Ngũ Lôi Ấn sao?” Mặt Trình Kiêu đầy khinh thường, anh duỗi tay đánh ra một chiêu, khẽ gọi: “Sét đến!”
Răng rắc!
Một tia chớp xẹt qua bầu trời, tỉa sét thô dày như cái xô mạnh mẽ giáng xuống.
“ÁI Hà Liên Thành hét lên một tiếng, toàn thân đều bị đốt thành than, ngã xuống đất không ngừng bốc khói.
Trong nháy mắt, Hà Liên Thành, Tề Đại Đồng và Xà bà bà đã hai người chết và một người bị thương nặng.