Chương 1268

Người đàn ông mặc áo choàng đen bỗng nhiên lại động, giống như là yêu ma lập tức đến bên cạnh Lâm Ngọc, một bàn tay hướng để chiếc cổ trắng ngần của Lâm Ngọc.

“Dừng tay!”

Mạc Vũ hét to một tiếng thảm thiết, lại lần nữa đứng ở trước mặt Lâm Ngọc, trên mặt kiên quyết nhìn chằm chăm vào người đàn ông áo đen.

“Nếu anh dám động vào cô ấy thì tôi sẽ chết ngay trước mặt anh!”

“Tôi nói được làm được, nếu không tin anh có thể thử xem.”

Lâm Ngọc vô cùng cảm động, vẻ mặt bi thương nói: “Mạc Vũ, đừng như thế! Đừng quan tâm đến tôi, cô mau đi đi!”

Mạc Vũ nhìn Lâm Ngọc, khẽ cười nói: “Yên tâm đi, tôi vấn còn tác dụng đối với y nên y còn chưa nỡ để tôi chết đâu!”

“Anh hãy nghĩ cho kỹ đi, xem thử người bình thường quan trọng hay là người kế thừa Hắc Vu Giáo quan trọng! Chỉ cần anh thả cô ấy đi, tôi đảm bảo cô ấy sẽ không tiết lộ nửa chữ chuyện của hôm nay!” Mạc Vũ quả quyết nói, không chừa lại bất kỳ chỗ nào để thương lượng.

Người đàn ông áo đen nhìn Mạc Vũ, rốt cuộc hẳn ta vẫn không ra tay với Lâm Ngọc.

“Cô đã thành công chọc giận tôi rồi đấy.”

“Cô sẽ hối hận về những gì cô đã làm ngày hôm nay.”

Nói xong không đợi Mạc Vũ trả lời, anh ta đã dứt khoát kéo Mạc Vũ lao ra khỏi phòng “Mạc Vũ!”

Lâm Ngọc đuổi theo hai bước, cánh cửa tự động đóng sầm lại, khóa chặt cô ở bên trong Căn phòng đột ngột chìm vào trong bóng tối, Mạc Vũ bị bắt đi chỉ còn lại một mình Lâm Ngọc cô đơn lẻ loi ở lại.

Những loại cảm xúc tiêu cực như sợ hãi, bất an, cô đơn, lạnh lẽo giống như một cơn ác ma khổng lồ nuốt chửng lấy Lâm Ngọc trong nháy mắt.

Dù sao Lâm Ngọc cũng chỉ là một người bình thường, dù có kiên cường đến đâu cũng chưa từng trải qua loại chuyện như thế này, cô run lẩy bẩy ôm lấy cơ thể cuộn mình trong góc phòng.

Trình Kiêu và Tô Lương Tử tìm thấy doanh trại của các quan binh dưới chân núi, họ nhìn thấy ba mẹ già mấy ngày mấy đêm không hề chợp mắt trong doanh trại, và còn có cả Giang Thượng Minh.

“Trình Kiêu, cậu rốt cục cũng tới rồi!” Trình Đông Hoa thở phào nhẹ nhõm.

Vương Đỗ Lan vội vàng nói: “Trình Kiêu, trong tay cậu rốt cuộc là thứ gì vậy? Những người trên núi kia chỉ đích danh cậu mang thứ đó đến để đổi lấy Lâm Ngọc, dù cho nó có trân quý như thế nào thì cậu cũng mau mau đưa cho bọn họ đi. Tôi sẽ bù đắp tất cả tổn thất cho cậu!”

Bù đắp mà Vương Đỗ Lan nói chỉ là bù đắp bằng tiền bạc. Nhưng bà ta lại không biết rằng những thứ trong tay Trình Kiêu không thể cân đo băng tiền được.

Tuy nhiên nếu là vì cứu Lâm Ngọc, vậy thì Trình Kiêu đương nhiên sẽ đồng ý giao ra Nhưng đường đường là Đại đế thương Sinh , sao có thể bị người khác uy hiếp chứ?

Hơn nữa, chỉ một môn phái giới võ đạo cỏn con mà cũng có tư cách đe dọa Trình Kiêu ư.

“Yên tâm đi, bây giờ tôi sẽ đi cứu chị Lâm Ngọc.”

Nói xong, Trình Kiêu chuẩn bị lên núi.

Giang Thượng Minh vội vàng hét lên: “Anh Trình Kiêu, những người trên núi đó cực kỳ hung ác, hơn nữa còn có những kỹ năng đặc biệt, một mình anh đi lên rất nguy hiểm. Hay là anh đợi đến sáng mai đi, tôi sẽ kêu đội trưởng Vương dẫn anh lên núi!”

“Không cần đâu, một tiếng sau các anh phái người lên núi thu dọn hiện trường là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play