Chương 1247
Trong lòng Trình Kiêu hơi động, Nguyệt Thần vậy mà tín nhiệm người phá trận đến thế, chắc chắn không sợ gì. Năm đó chưa hết trận Nguyệt Nhi cũng chỉ nói cho ta biết một người, Nguyệt Thần kia cuối cùng có phải Thuần Nguyệt?
Nếu như Nguyệt Thần chính là Thuần Nguyệt, vậy tại sao nàng lại xuất hiện tại mấy ngàn năm trước?
Lý Vô Cực nói: “Vậy còn chờ gì, đem những chìa khóa trận này đi, chúng ta đi phá trận!”
Bọn người Cửu trưởng lão, một người cầm lấy một tấm, bốn tấm nệm kia, mặt ngoài là đệm ngồi, kỳ thật bên trong là hòn đá hình tròn “Cáo từ.” Trình Kiêu nhìn ông lão nói, quay người rời đi, muốn tìm kiếm đáp án trong này, cần tiến vào Nguyệt Thần cung.
Mới vừa đi ra cửa ngôi miếu cũ nát, mấy người đâm đầu đi tới, cầm đầu lại là Trình Đông Hoa và Lâm Ngọc.
“Tiểu Kiêu! Cậu sao lại ở đây?” Trình Đông Hoa vui vẻ hỏi.
Trên mặt Lâm Ngọc cũng hiện lên ý ngạc nhiên, bình tĩnh nhìn Trình Kiêu “Tới đây dạo chơi. Ngài Trình tới đây có chuyện gì vậ Kiêu từ tốn nói.
Trình Đông Hoa cau mày nói: “Trong trấn quyết định tu sửa một đoạn đường vòng quanh núi, thuận tiện giao thông thị trấn, thế nhưng người coi miếu ở đây cho dù nói thế nào đều không đồng ý phá dỡ, tôi đang muốn đi làm công tác tư tưởng”
Trình Kiêu cười nói: “Ngài Trình yên tâm, lần này ông đi, ông cụ nhất định đồng ý.
“Thật à?” Trình Đông Hoa hồ nghỉ nói: “Đi, vậy liền nhờ lời chúc của cậu, tôi vào tìm vận may. Hay là tôi để Lâm Ngọc dạo chơi với cậu?”
Trình Đông Hoa thăm dò hỏi.
Trình Kiêu rất muốn nói tốt, có điều nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Lâm Ngọc, quả quyết từ chối: “Không cần, đây đều là bạn của tôi.”
“Vậy được, cậu chú ý an toàn, có rảnh tới nhà của tôi ăn cơm.
Chuyện lần trước, tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu!” Trình Đông Hoa khách sáo nói.
“Được, có rảnh tôi sẽ đi.” Trình Kiêu thuận miệng đáp.
Trình Kiêu cùng Trình Đông Hoa tách ra, tiến về trận cơ bốn phương tám hướng. Lại không phát hiện, vừa rồi trong đội ngũ bọn họ, ông cụ mặt mày tái xanh kia, nhìn Trình Đông Hoa cùng Lâm Ngọc, lộ ra một vẻ suy tư.
Đông tây nam ba vị trí trận chìa khóa.
Còn thừa lại cái cuối cùng.
Mấy người Trình Kiêu vây quanh ở bốn phía bàn đá cuối cùng kia, Cửu trưởng lão nhìn Lý Vô Cực nói: “Cái cuối cùng, bắt đầu đi!”
Lý Vô Cực cầm hòn đá trong tay, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào lỗ thủng hình tròn ở giữa bàn đá.
Sầm!
Một tiếng vang nặng nề, trong mơ hồ, giữa thiên địa hình như có một cỗ lực lượng vô hình thức tỉnh.
Đó là một loại cảm ứng vô cùng huyền I, xem như võ giả thực lực thấp nhất, đều có thể cảm ứng được.
Trên đỉnh núi, Tô Lương Tử thần sắc chấn động, vui vẻ nói: “Thành công rồi.”
“Tại sao tôi cảm giác hình như lực lượng gì đó thức tỉnh?” Một thanh niên võ giả lo lắng hỏi.
“Phải, tôi cũng có cảm giác này. Cỗ lực lượng này thật đáng sợ!’ “Xem ra, bọn họ hẳn là thành công”
Đám người Lý Vô Cực sắc mặt vui mừng, phản ứng này, hẳn là đại trận hoàn thành.