Chương 1243
Dư Trung Nguyên hình như hơi sợ hãi Lý Vô Cực, thái độ rất cung kính: “Phải, có điều hai ngày trước bởi vì vài nguyên nhân, tôi hiện tại là phó. Ông chủ Lý của Tập đoàn Vô cực đã thông báo cho tôi, bảo tôi nghe theo cậu Lý, có gì cần, ngài cứ việc sai khiến!”
Lý Vô Cực đương nhiên không có hứng thú hiểu Dư Trung Nguyên vì sao biến thành phó, nhưng, muốn loại người này chuyên tâm làm việc, vậy sẽ phải hứa hẹn trước lợi ích cho ông 1a “Ông yên tâm, lần này giúp tôi làm xong việc, tôi bảo người ta đánh tiếng trong huyện cho ông chào hỏi, lập tức để ông chuyển chính thức.”
Dư Trung Nguyên mừng như mở cờ trong bụng: “Đa tạ cậu Lý!”
Thế nhưng, nhìn thấy Trình Kiêu, thần sắc trên mặt lại mờ đi. Có Trình Kiêu ở đó, xem như Lý Vô Cực giúp ông ta nói chuyện, hy vọng chuyển chính của y cũng tiêu tan.
Lý Vô Cực nói: “Cậu nghĩ cách triệu tập những người lớn tuổi ở đây đến một chỗ, nói phát phúc lợi cho bọn họ, để cho bọn họ tới nơi này tập hợp.”
Dư Trung Nguyên nói: “Cái này dễ làm, có điều phải có một cái tuổi tiêu chuẩn, tỉ như sáu mươi tuổi, hoặc là bảy mươi tuổi, nếu không những người này vừa nghe nói có phúc lợi, khẳng định đều tới”
Lý Vô Cực nghĩ nghĩ: “Vậy bảy mươi tuổi đi!”
“Được, tôi đi làm! Có điều khả năng cần một lúc, cậu Lý vào trong nghỉ ngơi một chút, uống chén trà!” Dư Trung Nguyên cúi đầu cúi người, bày ra một cái dấu tay xin mời.
“Làm phiền rồi!” Lý Vô Cực khách sáo một tiếng, mang theo đám người đi vào hàng rào sắt cửa lớn.
Trấn Bao Cốc có bốn thôn ở Đông Nam Tây Bắc tạo thành, mỗi thôn đều có trưởng thôn, Dư Trung Nguyên trực tiếp gọi điện thoại cho những trưởng thôn kia, để bọn họ thông báo mọi người.
Vừa nghe nói có phúc lợi, hiệu quả chính là không giống, chẳng mấy chốc đã có người lái chiếc xe ba gác chở ông cụ đã ngoài 70 tuổi trong gia đình mình đến.
Trấn Bao Cốc bởi vì địa hình đặc thù, khoảng cách giữa bốn thôn cũng không xa, khoảng nửa giờ, rất nhiều người đã tụ tập bên ngoài cổng quảng trường.
Đại bộ phận đều là đưa người già đến, những người bảy mươi tuổi chân chính, chỉ có hơn hai mươi người.
Người đến bảy mươi là rất hiếm, trong cuộc sống của một người bình thường, mười người có một nửa có thể bình yên vô sự cho đến bảy mươi, đó là điều rất tốt.
Về phần phân chia lợi ích, Lý Vô Cực trực tiếp móc ra 30 triệu, dời một cái bàn, chuẩn bị khi bọn họ nhận tiền thì hỏi.
Dùng tiền tài lợi dụ, hẳn là rất mau tìm đến người thừa kế kia.
Vị thứ nhất đến lĩnh tiền chính là một người đàn ông trung niên, một mặt nụ cười thật thà.
Kết quả Lý Vô Cực trừng mắt liếc ông ta một cái: “Ông bảy mươi tuổi à?”
“Tôi thay cha tôi lĩnh” Người đàn ông ngượng ngùng cười cười “Để cha ông tự đến lĩnh.” Lý Vô Cực nói.
“Được được.” Người đàn ông hấp tấp chạy về đi, đỡ lấy một ông cụ lưng còng, một lần nữa đi tới.
Lý Vô Cực nhìn ông cụ kia một chút, thầm nghĩ trong lòng: “Không có một tia chân khí, chính là một người bình thường, hẳn không phải là người thừa kế gì.”
“Ông bao nhiêu tuổi rồi?” Lý Vô Cực hỏi “Bảy mươi ba.” Giọng ông lão vang dội.
“Ông có biết chỗ bốn con đường chính trong thị trấn nối với Cổ Sơn có một phiến đá hình tròn không?” Lý Vô Cực hỏi.
Ông cụ: “Tôi muốn tiền, không muốn bàn đá.”