Chương 1234
“Hả?” Dương Phi Yến nhìn Lý Vô Cực, nhìn thấy trên mặt anh ta tràn đầy sự tự tin, xem ra anh ta đã chuẩn bị từ trước rồi!
Vậy sẽ phải theo sát Lý Vô Cực rồi, Dương Phi Yến thầm hạ quyết tâm trong lòng “Vô Cực Môn nói có giữ lời không?”
Bồng nhiên, có một ông già đã qua cửa đứng ra, nhìn Cửu trưởng lão, lớn giọng hỏi Cửa trưởng lão quan sát ông già này một lượt từ trên xuống dưới.
Ông già tóc hoa râm, nhìn không ra tuổi thật, có thể thấy thực lực phi phàm.
“Thực lực người này như nào?” Tam trưởng lão đứng đăng sau Cửu trưởng lão sầm mặt, khẽ hỏi.
“Ban nấy tôi để ý ông ta, chắc hắn là Tông Sư Tiểu Thành!” Cửu trưởng lão nói.
“Thế vẫn chưa đủ, trừ khi ông ta là Đại sư tinh thông trận pháp!”
Tam trưởng lão lập tức mất sạch hứng thú.
Nghe Tam trưởng lão nói vậy, Cửu trưởng lão cũng hơi thất vọng, liếc nhìn ông già kia nọ, nói: “Đương nhiên, Vô Cực Môn bọn tôi từ trước đến nay đã nói là làm!”
“Nếu như ông có thể phá giải đại trận hộ sơn, ông sẽ được đi vào trước rồi chọn ba món tùy thích, Vô Cực Môn bọn tôi chắc chắn sẽ không đổi ý!”
Trên mặt ông già lộ vẻ hớn hở: “Được, đây là ông nói đấy nhé, tất cả mọi người nghe chưa, đợi tôi phá được đại trận, Vô Cực Môn các người không được chơi bẩn!”
Nói xong, ông già thả người nhảy một cái, đáp xuống bậc thềm đá của Đại Điện Tứ Phương.
Ngay tức khắc, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người ông già.
Ông già rất cẩn thận, không lập tức bước lên phá trận ngay, mà móc từ trong lòng ra một con rối to cỡ bàn tay người đặt xuống đất. Sau đó điều khiển con rối, bước từng bước một leo lên bậc thềm đá.
Ông già kia chăm chú điều khiển con rối nhỏ, dường như đang mò mẫm xem ranh giới của đại trận nằm ở đâu.
Dọc theo bậc thềm đá, nó thận trọng bước từng bước một về phía trước, gặp phải vật cản thì lập tức tránh sang một bên.
Như vậy cũng được!”
Người nào đó trong đám đông kêu lên.
Dương Phi Yến nhìn Lý Vô Cực, thấp giọng hỏi: “Vô Cực công tử, ngài thấy anh ta có thể phá vỡ đại trận bảo vệ ngọn núi không?”
Lý Vô Cực nhìn về phía lão già có khuôn mặt hồng hào bên cạnh: “Diệp đại sư, ông thấy anh ta có hy vọng phá trận không?”
Diệp đại sư hơi nheo mắt lại, vẻ mặt ngạo mạn: “Anh ta hiểu một chút cách phá trận, có điều dùng cách thức phá trận bằng con rối chẳng qua là một mánh khoé đơn giản mà người học mới tiếp xúc để làm quen với trận pháp, muốn phá vỡ trận pháp bảo vệ ngọn núi tại nơi đây, căn bản không thể nào!”
Cửu trưởng lão hơi kinh ngạc nói: “Không ngờ người này vậy mà lại tỉnh thông trận pháp, không biết hắn có thể phá vỡ đại trận này không?”
Con rối đó vẫn tiếp tục chuyển động, chỉ là khi nó vừa bước lên bậc thềm thứ ba thì bỗng nhiên ‘bùm’ một tiếng, đã bị đốt cháy.
*A..”. Ông lão đó lập tức giật mình, nhìn không gian khắp đại điện, vẻ mặt thán phục: “Phòng hộ của đại trận này quả nhiên chặt chẽ đến như vậy!” Lão già nhìn về phía Cửu trưởng lão, có chút suy sụp chắp tay: “Lão phu vô năng!”