Chương 1232
Tiếc là, Cửu trưởng lão cũng không phải người ngu, Tô Lương Tử vừa ra tay đã bị lão phát hiện ra thực lực thật.
Lão ta biết tu vi thật của Tô Lương Tử không thua kém gì lão ta, chỉ mới ra một chiêu đã chủ động để cho Tô Lương Tử qua cửa.
Tô Lương Tử chỉ dùng một chiêu đã ép Cửu trưởng lão phải bỏ cuộc, lại một lần nữa khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc, ai ai cũng biết Tô Lương Tử là người mà Trình Kiêu dẫn tới.
Vì vậy, họ lại càng đánh giá cao Trình Kiêu.
Những người tiếp theo, không ai có thực lực mạnh như Trình Kiêu và Tô Lương Tử.
Mấy lượt liên tiếp, không một cái có thể đỡ nổi ba chiêu của Cửu trưởng lão.
Đây là tiền đề của việc đánh luân phiên, nếu để cho Cửu trưởng lão nghỉ ngơi dưỡng sức, khôi phục lại thực lực đỉnh phong, những người này có khi còn chẳng chịu nổi một chiêu.
Cuối cùng, chỉ có hai mươi mấy người thành công qua cửa. Mà trong số hai mươi mấy người này, có đến bảy người do Lý Vô Cực đưa tới.
Có thể thấy được, thực lực của nhà họ Lý mạnh cố nào.
Cửu trưởng lão nhìn những người không qua cửa, nói một cách lạnh lùng: “Nếu đã dám đánh thì phải biết nhận thua, những người không qua cửa, thì dừng bước tại đây đi!”
Nói xong, Cửu trưởng lão xoay người đi về phía bậc thêm băng đá của Đại Điện Tứ Phương, bàn bạc cái gì đó với ba trưởng lão khác.
Những võ giả không thể qua cửa, ai nấy đều chán nản ủ rũ.
Nhưng dù bọn họ không cam lòng thì cũng chẳng có ai dám ăn vạ với người của Vô Cực Môn.
Dương Phi Yến nhìn mấy vị trưởng lão của Vô Cực Môn cách đó không xa không bí mật bàn bạc cái gì đó, khẽ nói với Lý Vô Cực: “Bọn họ lại đang suy nghĩ ra cái sáng kiến vớ vẩn gì vậy nhỉ?
Lý Vô Cực mỉm cười: “Đợi lát nữa chẳng phải sẽ biết thôi sao? Đã thế chúng ta còn có nhiều người như vậy, chắc chắn người của Vô Cực Môn sẽ không dám chơi xấu đâu.”
Lạc Tuyết Kỳ đứng sau Trình Kiêu, chẳng qua, sự chú ý của cô ta lại không ở trên người mấy trưởng lão của Vô Cực Môn, mà lại đặt trên người Trình Kiêu.
Bây giờ Lạc Tuyết Kỳ đã bình tĩnh lại, cho nên cô ta vô cùng nhạy cảm với một số chuyện vừa xảy ra.
“Sao anh ta phải giúp mình? Hơn nữa trong phút chót còn liều mạng đỡ Phá Quân Đại Thủ Ấn cho mình!”
Lạc Tuyết Kỳ tuyệt đối không tin, đây là chuyện mà một người chỉ mới tình cờ quen biết với cô ta có thể làm được.
Trình Kiêu không phát hiện ra sự khác thường của Lạc Tuyết Kỳ đứng sau. Toàn bộ sự chú ý của anh đều đang tập trung vào Đại Điện Tứ Phương trước mặt, trái tim kích động đến mức run rẩy.
“Thật quen thuộc, xa cách tám trăm năm, cuối cùng cũng cảm.
nhận được hơi thở quen thuộc này!”
“Là em sao? Dạ Nguyệt!”
Trong đầu Trình Kiêu, vị tiên tử mặc đạo bào xanh lơ, trong sáng thuần khiết, không nhiễm bụi trần, lại lần nữa hiện lên.
Mặc dù chỉ là một bộ đạo bào xanh lơ, nhưng khi cô mặc lên lại phô ra phong thái đặc biệt, còn đẹp hơn cả những kiệt tác trong Tuần lễ thời trang Pari.