Chương 1222
Rõ ràng Lý Vô Cực mạnh hơn, nhưng mỗi lần anh ta đều tránh nặng tìm nhẹ và để Dương Phi Yến chịu đòn công kích từ chính diện. Mà bản thân anh ta thì hỗ trợ từ một bên và tấn công ông già Vô Cực Môn.
Sau mấy chiêu, Dương Phi Yến liên tục rơi vào tình thế nguy hiểm, lúc này đã trông chật vật không chịu nổi.
“Sao tên Lý Vô Cực kia có thể làm như vậy? Thật không biết xấu hổ mà! Mỗi lần anh ta đều để Phi Yến gánh chịu phần lớn lực công kích từ chính diện, nhưng bản thân mình thì chỉ chịu trách nhiệm đánh lén.”
“Hừ, lần này e rằng mắt Dương Phi Yến chắc là mù rồi, rõ ràng Lý Vô Cực đang lợi dụng cô ta, căn bản là không biết thương hương tiếc ngọc mà.”
“Tôi nghĩ cho dù bọn họ chống đố nổi trong mười chiêu, Dương Phi Yến cũng sẽ bị trọng thương!
Lúc này Dương Phi Yến cũng đang không ngừng kêu khổ, nhưng cô ta không thể làm gì khác, thực lực của cô ta không bằng Lý Vô Cực, nếu như Lý Vô Cực không chủ động chịu đựng đòn công kích chính diện thay cô ta, cho dù cô ta muốn né tránh cũng không nhanh bằng Lý Vô Cực!
Vì vậy, Dương Phi Yến chỉ có thể tự mình chịu đựng phần lớn lực tấn công, thật sự khổ không nói nên lời…. khổ không thể tả.
Khi chiêu thứ tám đánh tới, Dương Phi Yến bị một chưởng phong cọ qua mặt, một chòm tóc bị đứt.
Đến chiêu thứ chín, Dương Phi Yến không kịp né tránh, đành phải đón nhận một quyền của lão già Vô Cực Môn, người cũng bị hất bay ra ngoài.
Cũng may, đúng ngay lúc mấu chốt, Lý Vô Cực ở bên cạnh đánh lén, Dương Phi Yến chỉ bị thương nhẹ.
Thấy chiêu cuối cùng sắp đến, Dương Phi Yến liếc nhìn Lý Vô Cực không hề bị thương chút nào, cô ta dứt khoát đứng yên ngay tại chỗ.
Nên chiêu này do Lý Vô Cực gánh vác toàn bộ.
Tuy nhiên, Lý Vô Cực đã dẫn dụ ông già đến, buộc Dương Phi Yến phải hợp tác với anh ta để thực hiện chiêu tiếp theo.
May mắn thay, lần này Lý Vô Cực đã dùng hết sức mình để chặn phần lớn sức mạnh của lão giả, dù vậy, Dương Phi Yến đã bị chấn động tới mức hộc máu, tê liệt ngồi trên mặt đất.
Một đại mỹ nhân xinh đẹp thanh thoát giờ nhìn chật vật không chịu nổi, như thể vừa trốn ra khỏi một trại tị nạn vậy.
“Lý công tử, chúc mừng cậu đã vượt qua bài kiểm tra!” Ông già Vô Cực Môn nói với một nụ cười trên khuôn mặt.
“Đa tạ đa tạ!” Vẻ mặt Lý Vô Cực bình thản, chắp tay nói.
Sau đó, Lý Vô Cực chậm rãi đi tới bên cạnh Dương Phi Yến, cúi người nói: “Phi Yến, vừa rồi thực xin lỗi vì đã khiến em phải oan uổng. Tuy nhiên, kế hoạch của anh đã thành công, chúng ta đã vượt qua bài kiểm tra rồi.”
Dương Phi Yến sửng sốt một chút: “Vừa rồi đều là kế hoạch của anh sao?”
“Đúng vậy, sở dĩ vừa rồi để em miễn cưỡng gánh chịu công kích từ chính diện là bởi vì cho dù đánh lén, với thực lực của em cũng không thể tạo thành sự uy hiếp đối với ông ta, em chỉ có thể liều mạng đánh trực diện với ông ta, để anh hỗ trợ công kích ở bên cạnh thì mới có thể phát huy ưu thế song phương công kích. Lý Vô Cực nghiêm túc nói.
Tất cả mọi người kinh ngạc há to mồm, không nhịn được phải văng tục chửi thề: “Mẹ kiếp, hóa ra đây là mở to mắt nói bậy à!
Quá trâu bò rồi!”
Tuy nhiên, cũng có không ít người tin lời anh ta, phần lớn các cô gái đều tin.
“0a, Lý Vô Cực lợi hại quá!”