Chương 1186
“Lão hồ ly này vẫn muốn ba tôi ủng hộ ông ta sao? Chẳng lẽ Vương Tứ Hải không nói chuyện hôm qua cho ông ta biết sao?”
Mục Tranh trợn mắt nhìn Mã Kiến Quốc và cười lạnh.
Mã Tiểu Dung thấy Mục Tranh và Trình Kiêu, cô ta nói gì đó với Mã Kiến Quốc rồi chầm chậm đi tới.
Trình Kiêu nói: “Xem ra Vương Tứ Hải không nói chuyện đó cho ba con họ biết, nếu không thì lúc này cô ta đã không đến tìm anh rồi Mục Tranh căm giận nói: “Thế lại tốt quá, tôi phải đùa bốn người phụ nữ đầy mưu trí này mới được!”
Nói xong, Mục Tranh tiến lên rồi dẫn Mã Tiểu Dung tới một góc vắng vẻ.
Chắc là bị lừa lâu quá nên muốn đòi lãi từ chỗ Mã Tiểu Dung đây mà!
Không lâu sau, Trình Kiêu thấy Trình Đông Hoa, Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc đến.
Tuy nhiên, người khác đến thì lập tức có bạn bè tiếp đãi hoặc chào hỏi, nhưng sau khi ba người Trình Đông Hoa đến thì không một ai chào hỏi với ông cả.
Sắc mặt của đa số người ở đây đều thoáng hiện thái độ khinh bỉ, có vẻ là ghét Trình Đông Hoa lắm.
Trình Đông Hoa cũng không giận, cứ như đã quen với cảnh này rồi. Ông chủ động tìm một vị trí vắng mà ngồi rồi im lặng chờ đợi.
Trình Kiêu nhìn mà thấy khó chịu, không biết kiếp trước ba anh một thân một mình chịu đựng sự lạnh nhạt và bị nhục nhã bao nhiêu năm nữa.
Thế mà khi đó anh còn trách Trình Đông Hoa là kẻ hèn, không làm tròn trách nhiệm của một người ba. Giờ anh mới biết Trình Đông Hoa đã gặp biết bao nhiêu trắc trở.
Rõ ràng chỉ cần Trình Đông Hoa thỏa hiệp, ông sẽ được gia tộc giúp đỡ và sống một cuộc sống của một cậu chủ nhà giàu.
Nhưng ông không làm thế. Tuy nhìn thì tưởng là ông không làm gì cho gia đình cả, nhưng thật ra ông đã gánh vác cả gia đình một cách âm thầm thế đó.
Nhờ ông chống chọi với mọi áp lực nên gia đình anh mới không chịu cảnh tan cửa nát khi bị bị cả nhà họ Trình, nhà họ Vương và đám tay sai của hai nhà đó gây nhiều áp lực.
Đôi khi tình cha không phải là ân cần hỏi han con cái, hay là con nói gì cũng chiều, mà là người làm cha có mặt trong lúc quan trọng nhất là đủ rồi.
Không lâu sau, Mục Tranh trở lại, thái độ vui vẻ hẳn.
“Tâm trạng tốt lắm sao?” Trình Kiêu lạnh nhạt hỏi.
Mục Tranh nhìn xung quanh như một tên trộm, sau đó nhỏ giọng cười nói: “Trình Kiêu, Vương Tứ Hải không nói chuyện hôm qua cho nhà họ Mã biết. Xem ra dưới áp lực ông Mã, ông ta quyết định từ bỏ nhà họ Mã.”
“Ban nãy Mã Tiểu Dung đến tìm tôi rồi nói mấy câu buồn nôn lắm, tôi nghe mà phát tởm! Cô ta muốn tập đoàn Mục Thị của tôi ủng hộ ba cô ta chứ gì nữa?”
Trình Kiêu nhìn anh ta: “Anh đồng ý à?”
“Tất nhiên rồi! Tôi phải ra tay nhân dịp này để đòi lãi lại chứ. Cô ta lừa tôi thế nào, lát nữa tôi sẽ trả gấp đôi!” Mục Tranh tức giận nói.
Trình Kiêu hơi ngạc nhiên.
Xem ra sự xuất hiện của anh đã khiến Mục Tranh thay đổi rất nhiều.
Kiếp trước, Mục Tranh yêu Mã Tiểu Dung say đắm, bao nhiêu năm qua đi vẫn không quên người ta được.