Chương 1183

Vận mệnh liên quan đến nhau.

Giống như hiệu ứng bươm bướm vậy đó, việc một con bướm bé nhỏ vỗ cánh có khi lại gây ra trận bão táp ở tít bờ bên kia đại dương.

Vận mệnh có thể thay đổi, nó cũng tự phục hồi liên tục.

Trình Kiêu không thể nào nhìn thấu vận mệnh của Tô Ngạn Ninh.

Nhưng dựa vào những gì mà anh biết ở kiếp trước thì vận mệnh của Tô Ngạn Ninh rất suôn sẻ.

Vậy nên dù anh biết người bạn thân này của anh có thiên phú khác thường, anh cũng không muốn can thiệp vào vận mệnh của Tô Ngạn Ninh, vì anh không muốn xảy ra những chuyện mà anh không đoán trước được.

Về phần Mạc Vũ ở bên cạnh cứ cúi đầu mãi chứ không nói gì, Trình Kiêu phát hiện một việc khiến anh thấy rất bất ngờ.

Mạc Vũ là một người tu hành.

Tuy cô ta cố gắng che giấu hơi thở của mình, nhưng với thực lực của Trình Kiêu, anh chỉ cần nhìn là biết.

Kiếp trước, Mạc Vũ rất thần bí, sau đó thì tự dưng biến mất khỏi thế giới của mọi người, giờ thì Trình Kiêu đã hiểu được nguyên nhân của vụ việc này rồi.

Chẳng trách Mạc Vũ lại không thích tiếp xúc với người lạ, chắc là cô ta cũng có nỗi khổ buộc phải như thế.

Thấy Trình Kiêu chăm chú nhìn Mạc Vũ, Tô Ngạn Ninh cười ha ha nói: “Chú em, cậu thích cô Mạc của chúng tôi sao? Cô ấy chưa có người yêu đâu đấy! Có điều là cô Mạc của chúng tôi kén chọn lắm, cô ấy không thích người bình thường đâu!”

“Tô Ngạn Ninh!” Mạc Vũ tức giận trợn mắt nhìn Tô Ngạn Ninh.

Tô Ngạn Ninh cười ha ha rồi lại gần Trình Kiêu và nói tiếp: “Chú em à, tôi thấy cậu không phải là người bình thường, có khi lại theo đuổi người đẹp được đấy! Cố lên nhé, tôi tin cậu!”

Trình Kiêu cười không nói. Anh không cho rằng Tô Ngạn Ninh nói thế chỉ để pha trò thôi, anh nghĩ răng Tô Ngạn Ninh đã phát hiện ra điều gì đó.

Không chỉ phát hiện ra điều gì đó ở Mạc Vũ mà còn ở anh nữa.

Đúng là không thể xem thường đứa con cưng của trời như anh ta được!

Mục Tranh nói: “Đúng rồi, Trình Kiêu à, sao anh lại ở đây?”

“Trùng hợp thôi.” Trình Kiêu không thể nào nói thật được, nếu không sẽ bị đám người này coi thành quái vật mà mang đi nghiên cứu mất.

“Vậy tức là chúng ta có duyên với nhau lắm!” Mục Tranh rất vui.

Anh ta cứ tưởng là sau khi tạm biệt nhà họ thì anh ta khó mà gặp lại Trình Kiêu, không ngờ đến chiều đã gặp được anh rồi.

“Đúng rồi, tôi muốn hỏi anh một chuyện.” Trình Kiêu nhìn Mục Tranh và nói.

*Ồ, chuyện gì đấy? Tôi mà biết thì tôi sẽ nói cho anh.” Mục Tranh cam đoan.

“Anh biết việc Chủ tịch huyện Kê Kinh tổ chức tiệc mừng không?”

Trình Kiêu hỏi.

Sắc mặt Mục Tranh trở nên kì lạ: “Anh hỏi chuyện này làm gì vậy?

Thật ra nhà tôi cũng là khách mời của bữa tiệc này, nhưng mà sự thật thì bữa tiệc này lại là Dường như Mục Tranh không biết nên nói như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play