Chương 1137
Tất cả mọi người đều uống một hơi cạn sạch, mà Trình Kiêu chỉ nhấp môi.
Tôn Mạc nhìn người thanh niên đang đi mời rượu ở các bàn, trên khuôn mặt của anh nở một nụ cười nhàn nhạt, khí chất xuất trần, giống như không phải người trong thế giới phàm tục.
Lần đầu tiên Tôn Mạc sinh ra một loại cảm giác tự ti.
Người mà lúc trước mình khinh thường không thèm để ý, vô cùng chán ghét, lắc mình một cái đã thay đổi, không ngờ đã trở thành sự tồn tại mà cả đời mình cũng chỉ có thể ngước nhìn lên!
Mỗi khi Trình Kiêu đến một bàn, người trên bàn đều ra sức khen ngợi, giống như lúc quan viên thời cổ đại nhìn thấy Hoàng Đế.
Trong nháy mắt, Trình Kiêu đã đi về phía bàn của cô ta.
Tim Tôn Mạc đập thình thịch, bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Nhìn Trình Kiêu sắp đến gần, tất cả mọi người trên bàn vội vàng đứng dậy.
Tôn Mạc và Lưu Tào Khang cũng vội vàng đứng lên theo người lớn, đều cúi đầu, sợ Trình Kiêu nhận ra mình.
“Trình đại sư, ngưỡng mộ đã lâu!” Người nói chuyện là người phụ trách chính thức của thành phố Hà Tây, cũng là cấp trên trực tiếp của Lưu Đắc Long.
Ông ta lộ vẻ mặt khiêm tốn, hạ tư thái của bản thân mình xuống rất thấp.
“Quá khen rồi!” Trình Kiêu chỉ thản nhiên nói.
Lưu Đắc Long ở bên cạnh thấy thế, vội vàng cầm một chén rượu băng hai tay, lộ vẻ mặt khiêm tốn nói: “Trình đại sư, tôi mời ngài một chén!”
Đường đường là Lưu Đắc Long, phó thị trưởng của Hà Tây, lại dùng hai tay cầm chén rượu mời Trình Kiêu, hơn nữa còn mở miệng gọi là “Ngài”!
Trình Kiêu nhìn Lưu Đắc Long. Ông ta hơn năm mươi tuổi, tóc ở thái dương có điểm bạc, cả người có cảm giác hào sảng giỏi giang, còn có một cỗ khí chất tao nhã.
Tuy nhiên, Trình Kiêu biết Lưu Đắc Long này không hề đơn giản một chút nào, lòng dạ rất sâu, kiếp trước chính ông ta là người trợ giúp tập đoàn Hoa An của nhà họ Tống gia đốt lên ngọn lửa cuối cùng.
Nói cách khác, ông ta cũng là một trong những kẻ địch của Trình Kiêu.
Nhìn Lưu Đắc Long dùng hai tay nâng chén rượu lên, vẻ mặt cung kính, Trình Kiêu không hề đáp lại, khuôn mặt không biểu cảm nhìn chẳm chắm chén rượu trong tay.
Lưu Đắc Long có chút xấu hổ, những người khác trên bàn đều đang nhìn. Ông ta đường đường là phó thị trưởng của Hà Tây, tự mình mời rượu Trình Kiêu nhưng Trình Kiêu lại không có bất kỳ phản ứng gì!
Như thế này thì Lưu Đắc Long bị bẽ mặt, không có chỗ xuống thang.
Nhưng Lưu Đắc Long cũng không dám nổi giận chút nào, Trình đại sư hiện giờ, ông ta căn bản không đắc tội nổi.
Lưu Đắc Long cũng là người thông minh, vì thế ông ta mới chủ động đứng ra mời rượu Trình Kiêu, một là vì muốn biểu hiện trước mặt cấp trên trực tiếp của mình.
Hai là muốn bồi tội với Trình Kiêu.
Dù sao, con trai Lưu Tào Khang của ông ta dám sỉ nhục Trình đại sư, cái nồi này ông ta phải đứng ra cõng.
Vốn dĩ ông ta cảm thấy có lẽ Trình Kiêu sẽ nể mặt ông ta. Mọi người hóa chiến tranh thành tơ lụa. Nhưng rất rõ ràng, ông ta đã đánh giá quá cao mặt mũi của mình “Trình đại sư, trước kia con trai tôi lỡ xúc phạm ngài, tôi ở chỗ này thay nó xin lỗi ngài, kính xin ngài đại nhân không chấp tiểu nhân!”
Nói xong, Lưu Đắc Long cúi đầu thật sâu với Trình Kiêu, thể hiện thái độ thành khẩn.