1109

Trương Tư Tổ nói với giọng điệu chua loét: “Cầm Thú đích thân lái xe đi đón Trương Manh và Nghiêm Học Văn.”

“Hả, vì sao?” Trình Kiêu nghỉ ngờ nói.

Trương Tư Tổ tức giận: “Chẳng có cách nào, ai bảo Nghiêm Học Văn người ta quen biết với Trình đại sư chứ? Lần này nhờ có Trình đại sư đứng ra nhờ ông trùm Mã giúp đỡ, mới khiến cho người nhà họ Cung rút đi, cứu nhà họ Tần!”

Trình Kiêu cảm thấy hơi hồ đồ rồi. Sao lại thành Nghiêm Học Văn cứu nhà họ Tần?

Hôm qua anh đã bảo Lâu Tĩnh Nhu từ chối Trương Manh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mà!

Trình Kiêu nghỉ ngờ nhìn về phía Lôi Công.

Lôi Công giải thích: “Hôm qua sau khi chúng ta tách ra, Lâu Tĩnh Nhu lại đi tìm Trương Manh, nhờ Trương Manh giúp một tay.”

“Chẳng qua lúc đó Trương Manh hình như còn chưa đồng ý, tôi cũng không biết cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra.”

Trình Kiêu thâm nghĩ, xem ra phải đợi Cầm Thú và Lâu Tĩnh Nhu trở về mới có thể làm rõ được chuyện này.

Ngay sau đó, đi trước là Tân Thủ và Lâu Tĩnh Nhu, theo sau là Trương Manh và Nghiêm Học Văn cùng đến phòng riêng.

Ngay khi Trương Manh và Nghiêm Học Văn vừa xuất hiện, đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

*Ồ, người hùng của chúng ta hôm nay đến rồi!”

“Chào đón người hùng của chúng ta bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất nào!”

Trong phòng riêng vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.

Nghiêm Học Văn có chút co quắp, ánh mắt của Trương Manh cũng lóe lên.

Rất rõ ràng, ngay cả bản thân họ cũng không biết tại sao mình lại được chào đón đến như vậy.

Cầm Thú cúi đầu thật sâu trước Nghiêm Học Văn nói: “Cảm ơn anh Nghiêm đã tương trợ, tôi nhất định sẽ ghi nhớ ân huệ lớn này!”

Mặc dù Cầm Thú luôn coi thường Nghiêm Học Văn, nhưng bây giờ lại nợ anh ta một ân tình lớn như vậy, Cầm Thú chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu.

Nghiêm Học Văn cười nói: “Người anh em đừng khách khí, mọi người đều là bạn học. Giúp đỡ lân nhau cũng là đều nên làm.”

Trương Manh cũng cười nói: “Đúng vậy, đều là bạn học với nhau, đừng khách sáo như vậy!”

Gương mặt của Trương Manh và Nghiêm Học Văn hơi thiếu tự tin.

Lôi Công có chút nghi ngờ, Trương Manh và Nghiêm Học Văn không phải là những người khiêm tốn như vậy!

Biểu hiện của hai người này…

“Trương Manh, tôi nhớ hôm qua Lâu Tĩnh Nhu cầu xin cô, cô hình như từ chối? Thế sao đột nhiên lại tỏ ra tốt bụng và giúp đỡ Tân Thủ?” Lôi Công nhìn chäm chẳm Trương Manh nghỉ ngờ hỏi.

Căn phòng trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Đây cũng là điều băn khoăn của nhiều bạn học ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play