"Trình Kiêu à, thật ngại quá, mọi người ngồi hết chỗ rồi, hay là cậu ngồi ghế đẩu ở cửa đỡ đi!" Ninh Long vừa cười nham hiểm vừa nói.
Ghế đẩu đặt ở cửa căn bản không phải chỗ để ngồi, mà là dùng để đặt một ít đồ vật không cần thiết.
Hơn nữa, ngồi ghế đẩu tức là sẽ thấp hơn tất cả mọi người một khoảng.
Ninh Long nói vậy là cố ý làm nhục Trình Kiêu.
Trình Kiêu nhìn ông ta, sắc mặt lạnh lẽo.
Kiếp trước Ninh Long từng làm mai cho Tôn Mạc, nhưng cuối cùng bởi vì Trình Kiêu nên chuyện đó không thành.
Có người nói gia đình người đàn ông được giới thiệu cho Tôn Mạc rất giàu có, hơn nữa khẳng định là đối phương đã đồng ý cho Ninh Long không ít chỗ tốt.
Kết quả Tôn Mạc lại gả cho Trình Kiêu, Ninh Long chẳng được lợi gì cả, kể từ đó ông ta bắt đầu giận cá chém thớt lên người Trình Kiêu.
Chỉ cần có cơ hội, ông ta sẽ nhục mạ Trình Kiêu để trút giận.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, mọi người đều dừng nói chuyện, đồng loạt nhìn về phía Trình Kiêu.
Cậu cả Ninh Ba coi như chính trực, có chút ngứa mắt nhíu mày nói: "Chú ba, như vậy sao được?"
Thế nhưng mợ cả ở bên cạnh lại vội vàng giơ tay nhéo một cái vào đùi Ninh Ba, đau đến mức Ninh Ba trắng bệch mặt.
Ninh Nghi Nghi trừng mắt nhìn Ninh Ba, nhỏ giọng nói: "Ba, ba cần gì phải xen vào việc của người khác?"
Ninh Ba thở dài một tiếng, không lên tiếng nữa.
Sắc mặt Tôn Đại Hải lãnh đạm, hiển nhiên không có ý định quản việc này.
Ninh Nghi Nghi nhìn Trình Kiêu, trên mặt tràn ngập ý cười trông có vẻ hả hê.
Tôn Mạc chỉ liếc qua Trình Kiêu một thoáng rồi lại cúi đầu chơi điện thoại di động, hiển nhiên Cô ta cũng không định quan tâm đến người chồng tiện nghi này.
Mấy người họ hàng còn lại đều biết Trình Kiêu là trẻ mồ côi Tôn Đại Hải nhận nuôi, bản thân anh lại không có tài cán gì.
Nếu Ninh Long cố ý nhằm vào anh, tất nhiên là bọn họ sẽ nghiêng về phía Ninh Long.
Thế là cả đám ngầm nhất trí ôm thái độ xem kịch vui, chờ nhìn Trình Kiêu xấu mặt.
Bốp!
Ninh Lan cầm chiếc đũa trong tay đập xuống bàn, trừng mắt với Ninh Long đang vô cùng đắc ý, quát: "Ninh Long, trong mắt mày còn có người chị gái là tao không?"
Tính cách Ninh Lan thẳng thắn, thái độ làm người công chính.
Mặc dù bà là phụ nữ nhưng địa vị ở nhà họ Ninh không hề thấp, cũng chỉ có bà mới có thể áp được Ninh Long.
"Chị, chị nói vậy là có ý gì? Sao trong mắt em lại không có người chị là chị được?" Ninh Long làm bộ như không biết hỏi ngược lại.
"Trình Kiêu là con rể của chị, còn là đứa trẻ chị nuôi từ nhỏ tới lớn, chị xem nó như con ruột của mình, mày lại đối xử với nó như vậy là sao?" Ninh Lan tức giận quát.
Ninh Long nhất quyết không thừa nhận mình cố ý nhắm vào Trình Kiêu, cười vô lại nói: "Chị, chẳng phải là tại hết chỗ rồi sao? Em cũng đâu cố ý đâu!"
Gương mặt Ninh Lan chợt lạnh, đột nhiên đứng lên đi tới bên cạnh Trình Kiêu, kéo Trình Kiêu đến vị trí của mình: "Kiêu, con ngồi ở đây đi, mẹ đi ngồi ở ghế đẩu cạnh cửa!"
Tôn Đại Hải nhíu mày, Ninh Lan ngồi ở ghế đẩu, đây không phải là ném hết mặt mũi của ông ta sao?
Tôn Đại Hải quát lên: "Em lại nổi điên cái gì thế? Ninh Long mời nhà mình ăn cơm, em ngồi ở cửa thì còn ra thể thống gì?"
"Đúng vậy đó cô hai, cô đừng làm rộn nữa, lớn tuổi như vậy rồi không sợ người ta chê cười à?" Mợ cả cũng mở miệng khuyên nhủ.
"Hừ, tôi biết các người đều coi thường Kiêu, thế nhưng tôi nói cho các người biết, tôi đã xem nó như con ruột của mình, ai khi dễ nó đừng trách tôi trở mặt!" Ninh Lan vì Trình Kiêu mà không tiếc lạnh mặt đối với đám bạn bè người thân này.
Trong lòng Trình Kiêu dâng trào một dòng nước ấm, kiếp trước anh chỉ biết Ninh Lan đối xử với mình rất tốt, nhưng không rõ rốt cuộc là tốt đến mức độ nào.
Hiện tại Trình Kiêu đã biết!
Ninh Lan vì anh mà không tiếc lạnh mặt với người nhà, bà ấy xem mình còn quan trọng hơn cả tính mạng của bà!
Ninh Long thấy chị gái tỏ thái độ, tự nhiên không dám làm khó Trình Kiêu nữa.
Với lại hôm nay cũng là ngày vui của ông ta, ông ta không muốn gây chuyện làm mọi người mất hứng!
"Chị, trước tiên hãy nguôi giận đã, em ra kêu người ta mang thêm một cái ghế đến!"
Ninh Lan lạnh lùng nhìn ông ta, vẫn bất động như trước, giống như là không tin lời ông ta.
Ninh Long vội vàng mở rộng cửa hô to: "Phục vụ, lấy thêm cái ghế!"
Ghế được mang tới, Ninh Lan kéo Trình Kiêu đến ngồi bên cạnh bà.
Ninh Long mặc dù không tiếp tục nhằm vào Trình Kiêu nữa nhưng vẻ ghét bỏ trong mắt đối với Trình Kiêu lại càng sâu hơn.
Còn mấy người họ hàng khác cũng chủ động không thèm nhìn Trình Kiêu.
Ngoại trừ Ninh Lan, trên cơ bản không có bất kỳ người nào nói chuyện với anh.
Ninh Lan liên tục an ủi Trình Kiêu, từ đầu tới cuối luôn nói chuyện với anh để anh đỡ xấu hổ.
Thực ra Trình Kiêu cũng chẳng để tâm mấy, đả kích kiểu này còn chưa đủ làm anh tức giận, tu tiên tám trăm năm đâu phải để không?
Hơn nữa mọi người đều là họ hàng, nếu như anh nổi giận, Ninh Lan cũng sẽ khó xử.
"Nào, mọi người uống một ly trước đã, rồi sau đó tôi tuyên bố một tin tức tốt!" Ninh Long đứng lên, nâng cao ly rượu nói.
"Rốt cuộc có tin tức tốt gì mà anh lại tiêu pha ghê thế?" Một người bạn của Ninh Long đã biết rõ còn cố tình hỏi.
"Uống trước đi nào!" Ninh Long cười tỏ ra thần bí.
Mọi người cùng uống một ly, Ninh Long đặt ly rượu xuống, quét mắt nhìn đám người một lượt, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
"Tôi bây giờ đang là Trưởng phòng nhân sự của tập đoàn Chấn Vũ đấy!"
Ninh Long nói xong, trong phòng nháy mắt im phăng phắc.
"Trưởng phòng nhân sự! Đây chẳng phải là nói sau này người nào muốn tiến vào tập đoàn Chấn Vũ thì phải cần ông em Ninh đây gật đầu sao?" Một người bạn của Ninh Long bày ra vẻ mặt khiếp sợ hỏi.
"Đó là đương nhiên, Trưởng phòng nhân sự thì phải quản lý nhân sự chứ!" Ninh Long đắc ý gật đầu nói.
Ninh Ba hỏi: "Vậy có phải là nói sau này cậu có thể sắp xếp người tiến vào tập đoàn Chấn Vũ không?"
Ninh Long gật đầu: "Những chức vị quan trọng thì nhất định phải thông qua sự cho phép của cấp trên, nhưng mấy cái vị trí nho nhỏ thì tất nhiên là tôi có thể!"
Nghe thấy vậy, toàn bộ người thân và bạn bè của ông ta đang ngồi đây đều kích động.
Bất kỳ một chức vị nào trong tập đoàn Chấn Vũ đều là thứ mà vô số người ở Hà Tây này tha thiết mong ước.
Cho dù là một công nhân vệ sinh cũng có đãi ngộ cao hơn thành phần tri thức của các công ty khác.
Ninh Long đi làm hai năm liền mua được nhà mua được xe, mỗi dịp lễ Tết ông ta còn khoe khoang ngay trước mặt người thân bạn bè khiến nhiều người nhìn mà ghen tị.
Những người này tất nhiên cũng muốn tiến vào tập đoàn Chấn Vũ, thậm chí trước đây còn cầu Ninh Long giúp đỡ nhưng không ai được như ý.
Hiện tại Ninh Long được thăng chức làm quản lý bộ phận nhân sự, điều này có nghĩa là bọn họ rốt cục cũng có thể đi vào tập đoàn Chấn Vũ rồi.
"Anh Ninh Long, ly rượu này em mời anh! Sau này lúc tập đoàn Chấn Vũ tuyển dụng, anh đừng quên người anh em chí cốt là em đó nha!" Một người bạn của Ninh Long đứng lên nói.
"Ninh Long, năm đó học đại học cậu đánh nhau với người khác, tôi cũng đã giúp cậu không ít.
Hôm nay cậu được thăng chức nhanh như vậy, đừng quên tôi đấy nhé!" Người nói là bạn thời đại học của Ninh Long, dáng người to cao mà đầu óc cũng không tầm thường.
"Còn có tôi, tôi nữa!"
Từng người bạn cũng như họ hàng đều đứng lên nịnh bợ Ninh Long.
Hai ông bà già nhà họ Ninh nở nụ cười toe toét, không ngừng tán thưởng Ninh Long có tiền đồ.
Anh cả Ninh Ba của nhà họ Ninh chua xót trong lòng.
ông ta là con trưởng của nhà họ Ninh, ấy thế mà hiện tại Ninh Long mới là trụ cột của gia đình.
Ninh Ba cũng muốn tiến vào tập đoàn Chấn Vũ, nhưng ông ta không thể xuống nước mà đi cầu Ninh Long được, huống hồ vừa nãy ông ta còn định ngăn cản Ninh Long nhục mạ Trình Kiêu.
Tuy rằng Ninh Long không nói gì nhưng biết đâu trong lòng còn đang giận ông ta không chừng.
Nhìn thấy Ninh Ba không có hành động gì, mợ cả lại bắt đầu đạp chân ông ta ở dưới bàn, đau đến mức Ninh Ba cắn răng chịu đựng.
"Chú ba này, nếu như có chức vị nào thích hợp, nhớ giúp anh giữ một chỗ nha!" Cuối cùng Ninh Ba vẫn phải thỏa hiệp dưới bàn tay của mợ cả.
Ninh Long cười đắc ý nói: "Lần trước em nghe anh nói đang được công ty cất nhắc cơ mà, sao lại muốn nhảy việc thế?"
Sắc mặt Ninh Ba trở nên khó coi.
Những lời này không phải đều do ông ta sĩ diện nên mới nói vậy thôi sao, có thể là thật được chắc?
Ninh Long đang cố ý làm ông ta bẽ mặt.
"Hồ nước chỗ em quá nhỏ, chỉ sợ là nuôi không nổi con cá lớn như anh cả đâu ạ!" Ninh Long uyển chuyển từ chối.
Mà thật ra đây cũng là kết quả nằm trong dự liệu của Ninh Ba, nhưng mợ cả lại không thể tiếp nhận, bắt đầu mắng Ninh Ba chỉ biết nói mấy lời vô dụng.
Lúc này, một cô nhân viên phục vụ bỗng nhiên gõ cửa, hốt hoảng chạy vào.
"Ngài Ninh, tôi thực sự xin lỗi, là tôi nhớ nhầm rồi.
Thật ra sảnh Long Phụng đã có người khác đặt trước, mọi người xem có thể đổi phòng khác được không?" Nhân viên phục nói với vẻ khẩn cầu..