CHƯƠNG 1089
Hơn nữa, hai người này đúng là rất mạnh, một cú đấm của họ cũng đủ đánh tan võ giả cảnh giới Tiên Thiên Nhưng sắc mặt của một vài lão quái vật cảnh giới tông sư lại rất nghiêm túc.
Những võ giả trẻ tuổi kia xem không hiểu, nhưng bọn họ thì hiểu, khi tốc độ của hai người chậm lại mới thật sự là lúc bọn họ thể hiện bản lĩnh Quả nhiên, dù tốc độ tấn công của hai người chậm lại, nhưng động tĩnh mỗi lần tấn công lại kinh khủng hơn khi nãy rất nhiều.
Hơn nữa, mỗi khi cú đấm của hai người va vào nhau, quyền phong tán loạn kia rơi xuống đất cũng sẽ tạo thành một cái hố.
Giống như hai viên đạn đại bác hình người vậy, uy lực vô cùng mạnh.
Các võ giả vốn đang trốn cách đó một dặm xem hai người chiến đấu đành lùi lại thêm một trăm mét.
Vì nếu quyền phong của hai người đánh trúng người xui xẻo nào, thì e rằng có thể khiến một võ giả cảnh giới Hậu Thiên nổ tung.
Hai người thật sự quá mạnh!
“Chúng ta đã xem thường Trình Thương Sinh kia rồi, không ngờ cậu ta lại có thể chiến đấu ngang tài ngang sức với Cừu Thiên Sát”
“Đúng thế, đúng là khiến mọi người bất ngờ! Hơn nữa tôi cảm thấy thực lực của Cừu Thiên Sát mạnh hơn ba mươi năm trước rất nhiều, tôi lo dù là chiến thần kia của thủ đô đến cũng chưa chắc có thể thắng được ông ta!”
“Trình Thương Sinh này thật sự khiến người khác bất ngờ! Cũng may giữa chừng đột nhiên có một Cừu Thiên Sát xuất hiện, nếu không chúng ta cứ thế ngu ngốc đi nhận lệnh Dược Thần, e rằng có chết thế nào cũng không biết”
“Đúng thế đúng thế, tôi vốn còn nghĩ Trình Thương Sinh chỉ là một nhân vật bình thường, không ngờ cậu ta lại mạnh đến vậy!”
Các võ giả đều tỏ vẻ kinh ngạc, rất nhiều võ giả đã nhận lệnh Dược Thần đều nghĩ lại mà sợ.
Nếu không vì Cừu Thiên Sát đột nhiên hẹn chiến đấu với Trình Thương Sinh, bọn họ cứ thế đi giết anh thì có chết thế nào cũng không biết.
Đòn tấn công của Trình Kiêu và Cừu Thiên Sát ngày càng chậm hơn, từ mỗi phút một lần trở thành hai phút một lần, sau đó là năm phút một lần Nhưng rõ ràng Trình Kiêu rất bình tĩnh, ngoài việc quần áo hơi rách thì có vẻ không có thương tích gì.
Còn Cừu Thiên Sát thì có hơi chật vật.
Áo dài đổ như máu của ông ta rách nát, rất nhiều nơi chỉ còn một mảnh vải treo trên người, trông giống như một kẻ lang thang đi nhặt rác.
Hơn nữa, sắc mặt vốn trắng bệch của Cừu Thiên Sát càng tái hơn, giống như vừa làm chuyện nào đó nhiều lần, cho nên vô cùng mất sức vậy.
Trình Kiêu chậm rãi điều động linh lực, giơ tay đánh tới một quyền.
Lần này Cừu Thiên Sát không đánh trả, mà ông ta chọn phòng ngự.
Bịch!
Cừu Thiên Sát lập tức bị đánh bay ra ngoài, va vào một tảng đá lớn bên dưới, khiến tảng đá xanh cứng rắn bị đập vỡ thành mấy chục mảnh.
Hơn nữa, lần này Cừu Thiên Sát mãi không thể đứng dậy.
Các võ giả tỏ vẻ khiếp sợ: “Cừu Thiên Sát thua rồi?”
“Sao có thể!”