CHƯƠNG 1079
Dược Thần Cốc.
Đại điện.
Trong đại điện rộng rãi mang phong cách cổ xưa, chỉ có mình Cốc chủ Mạc Tu Võ.
Lúc này, sắc mặt Mạc Tu Võ hơi phức tạp.
Mấy ngày trước, Mạc Tri Mệnh để lại một bức thư, sau đó đi lịch luyện.
Nội dung bức thư đó lại khiến Mạc Tu Võ trăn trọc mất ngủ.
Trong thư Mạc Tri Mệnh chỉ nói một câu.
“Tuyệt đối đừng đối địch với Trình Kiêu!”
Dù Mạc Tri Mệnh không hề nhắc tới kết quả trận chiến của ông ta và Yến Bắc Phi, nhưng từ những lời Mạc Tri Mệnh để lại, Mạc Tu Võ đã đoán ra được kết quả.
Một người khiến thiên tài như Mạc Tri Mệnh đều phải khuất phục hoàn toàn cũng không phải chỉ có thực lực cao hơn ông ta là được, còn phải chèn ép được ông ta nữa.
Nhưng Mạc Tu Võ không tin chỉ một tên nhóc của thế giới thường có thể có bản lĩnh đáng sợ gì?
Lúc này, một tiếng r3n rỉ thảm thiết vang lên bên ngoài đại điện.
Sau đó, một người phụ nữ tóc tai bù xù, hai mắt đỏ rực như lệ quỷ xông vào.
“Anh cả, anh phải trả thù cho em!”
Người đến chính là vợ của Yến Bắc Phi, mẹ của Yến Minh Vũ em gái của Mạc Tu Võ, Mạc Tu Lệ.
Mạc Tu Võ cau mày, khẽ quát một tiếng: “Tu Lệ, sao em lại trở thành thế này?”
Nét mặt Mạc Tu Lệ vô cùng dữ tợn, bà ta nói: “Thắng ranh con tên Trình Kiêu kia gi3t chết con trai của em, còn giết chồng em.
Nếu anh còn xem em là em gái thì lập tức ban bố lệnh Dược Thần, nhất định phải gi3t chết cậu ta!”
Mạc Tu Võ thở dài, xem ra kết quả giống như suy đoán của ông ta, Yến Bắc Phi thật sự đã chết rồi.
Mạc Tu Võ nhìn em gái của mình, nhìn thấy bà ta sắp sụp đổ đến nơi rồi. Nhưng nếu là ai đầu tiên thấy con trai bị giết, sau đó chồng lại bị giết, thì người đó cũng không chịu được.
“Tu Lệ, ệnh Dược Thần chỉ có một cơ hội, nhất định phải sử dụng vào thời điểm liên quan đến sự sinh tồn của Dược Thần Cốc.”
Mạc Tu Lệ đột nhiên trợn mắt nhìn Mạc Tu Võ, lạnh lùng nói: “Mạc Tu Võ, anh có ý gì? Ý anh là chồng và con trai em chết vô ích sao?”
“Lúc trước Dược Thần Cốc vì có thể bám vào Kiếm Thần Yến Nam Thiên, khi bảo em gả sang đó, anh đã nói thế nào!”
“Các anh đừng quên, Yến Nam Thiên chỉ là đang bế quan, vẫn còn chưa chết! Nếu các anh khoanh tay đứng nhìn, không xem.
em là người nhà họ Mạc, thì cũng đừng trách em vô tình!”
Mạc Tu Võ nhíu chặt mày.
Ông ta nhắm mắt trầm tư, trong đầu lại hiện lên câu nói mà Mạc Tri Mệnh để lại.
“Tuyệt đối đừng đối địch với Trình Kiêu!”
Mạc Tu Võ cười khổ lẩm bẩm: “Mạc Tri Mệnh à Mạc Tri Mệnh, chú nói dễ dàng, chú đi còn dễ dàng hơn, nhưng chú bảo anh phải làm sao đây?”