CHƯƠNG 1036
Chỉ có Thượng Quan Thanh Thiền là không có vẻ ghen ty hay lạnh nhạt trên khuôn mặt xinh đẹp, cô ta nhìn Trình Kiêu với vẻ mong chờ.
“Trình Kiêu, tôi thật sự tò mò cậu còn có thể đi được bao xa?”
Những người trẻ tuổi vây quanh theo dối cũng đều tập trung vào Trình Kiêu, dù sao trong số những người này chỉ có Trình Kiêu là người trẻ tuổi.
Giám khảo kia chậm rãi xoay người, nhìn về phía Sở Vân Hoa, cao giọng hô: “Xin mời Y Vương!”
Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Sở Vân Hoa Ông lão mặc bộ vest màu xám với vẻ ngoài rất bình thường, hàng lông mày vừa rậm vừa đen.
Sở Vân Hoa đi tới, chắp tay chào mọi người, hô to: “Chào mọi người!”
“Sở mỗ tôi may mắn có được vị trí này đã một thời gian, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, nếu ai muốn ngồi lên đây còn phải xem có khả năng đó hay không”
Thái độ của Sở Vân Hoa rất ngông cuồng nhưng mọi người không hề thấy phản cảm, ngược lại còn thấy khí thế này mới xứng với phong thái của Y Vương đương thời.
Giám khảo nhìn hơn mười người thách đấu, trầm giọng hỏi: “Mọi người đã sẵn sàng chưa?”
Không ai trả lời, giám khảo nói luôn: “Nếu đã sẵn sàng thì chúng ta bắt đầu thôi!”
Năm bệnh nhân được nhân viên công tác đưa vào, một già một trẻ, ba trung niên, hai nam một nữ.
Giám khảo đó nói: ‘Những bệnh nhân này đều được chọn từ bệnh viện đa khoa trực thuộc số một Thủ Đô, mỗi nhóm có năm người, chúng tôi cố gắng đảm bảo rằng tình hình bệnh của bệnh nhân mỗi nhóm gần giống nhau, bây giờ mời các vị bắt đầu chẩn đoán và chữa trị!”
Một ông lão mặc đồ Đường màu đen nghiêm nghị nói: “Tôi trước!”
Nói rồi ông ta bước tới, chắp tay với đám đông: “Tôi xin được thể hiện trước.”
Người ông ta chẩn đoán đầu tiên là một người già.
Trong tay những bệnh nhân này đều đang cầm giấy tờ khám sức khoẻ liên quan, có chụp CT, báo cáo chẩn đoán…
“Thè lưỡi ra.”
“Xoay cánh tay!”
Bác sĩ này rất chuyên nghiệp, nhanh chóng khám chữa cho người già đó và hai nam một nữ nữa. Hơn nữa lập tức có hiệu quả tại chõ, bốn người liên tục nói lời cảm ơn.
Bệnh của những người này, nếu đến bệnh viện thì có lẽ sẽ phải nhập viện. Có thể thấy y thuật của bác sĩ này cao siêu nhường nào.
Nhưng khi điều trị cho đứa trẻ chừng bảy tuổi cuối cùng, dường như ông ta đã gặp phải vấn đề khó giải quyết.
“Kỳ lạ, kỳ lạ…”
Sau nửa giờ nghiên cứu, ông ta vẫn không thể đưa ra chẩn đoán.
“Tôi học chưa tới nơi tới chốn, không thể chữa được cho đứa nhỏ này.” Nói xong ông ta đứng dậy, cúi đầu ủ rũ.
Đứa bé kéo nhẹ ống tay áo ông lão, cười ngây thơ, cất giọng nói non nớt: “Ông đừng nản lòng, cháu đã quen rồi.”
Một câu nói khiến người ta không kìm được nước mắt.
Ông lão thở dài, xấu hổ đi về phía đám đông.