Anh ôm khả năng một phần triệu, trước tiên nói câu đố ra, anh không dám nhìn vào cô, nhưng thật ra lỗ tai đã dựng thẳng lên nghe.
Vừa rồi phần lớn bạn học đều nhận không ra Tạ Thanh Nịnh, nhưng vừa nghe tên cô liền có không ít người khiếp sợ, rốt cuộc lúc trước cô trong lớp vẫn luôn an tĩnh, tính cách cũng trầm mặc, trong lớp cũng ít người chú ý đến.
Bây giờ không giống trước kia, từ bộ dạng an tĩnh biến thành thành thục thanh lãnh, nhưng mấy năm nay không gặp cũng không phải không thể, cho nên mọi người hàn huyên vài câu liền chờ cô nói ra đáp án.
Thời cấp ba đã từng thích người nào hay không, cô sao có thể trả lời không có.
Nhưng thời niên thiếu không nên gặp người quá hoàn hảo, nếu không sẽ nhớ mãi không quên. Nhưng mà cô có nhớ mãi không quên, cũng chỉ có thể yên lặng nhớ.
Mùa thu năm 2012, tháng 11, tan học có chút trễ, cô là học sinh ngoại trú, phải tự đạp xe về nhà, 5 giờ rưỡi trời dần xám xịt.
Cô tan học liền vội vàng về nhà, vì nhà cô là gia đình đơn thân, cô tan học phải về nhà nấu cơm cho em trai, hôm đó trong nhà không có thức ăn, cô cũng sốt ruột chạy ra chợ mua đồ.
Kết quả, mới đi nửa đường xe đạp bị rớt dây xích, đôi mày thanh tú nhíu lại, lúc này đèn đường đã sáng lên, chỉ là con đường này không có tiệm sửa xe nào, mà bây giờ cũng chẳng có ai đi ngang qua.
Cô xuống xe nương theo đèn đường nhìn xuống xích sắt màu đen đang lắc lắc, lúc ấy cô chưa có điện thoại, không thể nào gọi được cho mẹ, chỉ có thể nhanh chóng tìm chỗ sửa xe.
Thật là ứng với câu nói, thời khắc quan trọng lại rớt dây xích.
Không biết qua bao lâu, hai tay Tạ Thanh Nịnh đều đã hóa đen, xích sắt vẫn chưa vào khớp, mắt thấy trời sắp tối hẳn, cô cũng sốt ruột, trong lúc đang luống cuống tay chân thì một bóng đêm phủ xuống cô.
Cô sửng sốt một chút, thấp thỏm ngẩng đầu lên, cô không dám tưởng tượng lúc này lại có người đi qua đây, giây tiếp theo, một giọng nói dịu dàng từ đỉnh đầu truyền đến tai cô.
“Bạn học, cần hỗ trợ không?” Giọng người thiếu niên mang theo cảm giác dịu dàng.
Hứa Thịnh Ngôn cũng đi xe đạp, lúc đi qua đây liền chú ý bên phải có một nữ sinh, anh nhìn cô đang sửa xe, liền lên tiếng hỏi.
Tạ Thanh Nịnh nhìn thấy anh học cùng trường, cảnh giác của cô cũng lơi lỏng không ít.
Hứa Thịnh Ngôn chủ động đứng bên cạnh cô, mà cô lần đầu gần gũi với người khác giới, theo bản năng dịch qua bên kia một chút.
Hứa Thịnh Ngôn nhìn xuống, mỉm cười: “Không sao, cái này tôi sửa được.”
Tạ Thanh Nịnh nhìn chằm chằm vào tay anh, bàn tay trắng nõn xinh đẹp dính đầy dầu đen, chưa đến vài phút dây xích đã vào khớp.
Hứa Thịnh Ngôn sửa xong liền đứng dậy, anh nói: “Được rồi, cậu cũng mau chóng về nhà đi.”
Anh sửa xong liền chạy lấy người, Tạ Thanh Nịnh còn muốn đưa anh khăn giấy, nhưng người đã sớm rời đi, chỉ để lại một bóng dáng chàng trai trong bộ đồng phục xanh trắng.
Vẻ ngoài đẹp trai, sự dịu dàng của anh đã khắc vào tâm trí Tạ Thanh Nịnh, nhìn đồng phục trên người anh cũng biết cùng trường với cô, đều là Trung học Thực Nghiệm.
Sau ngày đó cô nghĩ sẽ chẳng có tương ngộ, mãi đến một ngày hè nào đó của học kỳ tiếp theo, thân là đại biểu môn tiếng Anh, cô cầm bài tập lên văn phòng lầu một.
Mùa hè gió thổi vi vu, thổi bay những tán cây lay động, trên hành lang có không ít bạn học đùa giỡn, tiếng truy đuổi và hoan hô. Tạ Thanh Nịnh thong thả đi, suy nghĩ về câu cuối trong đề kiểm tra toán cuối kỳ.
Giây tiếp theo liền có người đâm nhẹ vào lưng cô, cô không phòng bị lảo đảo về phía trước, còn người đằng sau vẫn đứng vững không bị ngã.
Giang Vũ Hoàn tay cầm bóng rổ đang muốn đi đến sân thể dục, vì tiết tiếp theo của họ là tiết thể dục, vừa định quay đầu thể hiện mấy kỹ thuật đánh bóng cho Hứa Thịnh Ngôn xem, không biết phía trước có bạn học đi chậm nên va phải người đó.
Anh chạy nhanh lên xin lỗi người ta, ném bóng sang Hứa Thịnh Ngôn, làm bộ dạng người làm sai: “Bạn học không sao chứ, xin lỗi là tôi sai.”
Tạ Thanh Nịnh đứng vững lại, lắc lắc đầu, không ngờ vừa quay đầu cô lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, đúng là người giúp cô sửa xe đạp.
“Không sao, tôi còn chưa ngã.”
Giang Vũ Hoàn sợ người có sao nói thành không sao, trong lòng hoảng loạn lên, còn chủ động báo tên lớp và số điện thoại cho cô, cô vẫn lắc đầu nói không sao cả.
Hứa Thịnh Ngôn một tay ôm trái bóng rổ trong tay, mí mắt rũ xuống, cũng quan tâm một câu: “Cậu thật sự không sao chứ?”
Giọng nói của thiếu nữ mềm mại: “Ừm.”
Khi họ đi rồi, Tạ Thanh Nịnh mới quang minh chính đại nhìn bóng lưng Hứa Thịnh Ngôn, không biết tại sao hôm nay anh không mặc đồng phục, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng cùng chiếc quần ống rộng màu đen, thoạt nhìn thoải mái lại đẹp trai.
Mãi đến khi anh biến mất, cô mới tiếp tục đi.
Dựa vào lời nói của nam sinh vừa rồi thì có lẽ anh học lớp 9 khối 10.
Mà sau này xem bảng thành tích, cô mới biết tên anh, điểm của cô không quá nổi bật, nhưng cũng vào được top 100 của khối.
Một lần ngẫu nhiên đi ngang bảng thành tích, cô lại gặp được anh, khi đó Tạ Thanh Nịnh mới chính thức biết tên anh.
Thì ra người luôn đứng nhất khối là anh.
Rõ ràng chỉ gặp có ba lần, cô lại nhớ mãi không quên, vì để được học cùng lớp với anh, cô thử chọn ban tự nhiên, cuối cùng cũng thành công để họ học cùng lớp.
Cô không quá giỏi mấy môn tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn chọn, cũng gặp vài chướng ngại, nhưng nhờ trời thương rốt cuộc cũng được vào cùng lớp với anh.
Nhưng sau khi trở thành bạn cùng lớp, bọn họ cũng không nói chuyện với nhau, Hứa Thịnh Ngôn cũng không nhớ rõ cô, cô cũng không dám táo bạo đi tìm anh, nhưng Hứa Thịnh Ngôn thân là lớp trưởng, có vài lần đi tìm cô.
Nhưng những lần ấy đều vì chính sự, cô cũng không hỏi anh có còn nhớ cô không, quan hệ giữa bọn họ chỉ đơn giản như thế.
Thời kỳ chia ban quan trọng của lớp 11 kết thúc, nhanh chóng bước vào trạng thái học tập căng thẳng, nhưng vẫn nên chú ý kết hợp giữa việc học và nghỉ ngơi, vậy nên lớp họ và lớp khác cùng tổ chức một trận bóng rổ, nghe nói lớp đối phương đã có một đội cổ vũ, nữ sinh lớp họ cũng không cam lòng yếu thế tổ chức một đội.
Vốn dĩ loại chuyện này Tạ Thanh Nịnh sẽ không quan tâm, cô một lòng chỉ muốn đọc sách thánh hiền, không để ý đến mấy việc khác, mãi đến khi nghe nói Hứa Thịnh Ngôn cũng có tham gia thi đấu lần này, cô liền chủ động một lần.
Ngày thi đấu, đội cổ động viên đều mặc trang phục đã thống nhất, cô đứng từ xa nhìn Hứa Thịnh Ngôn, chứng kiến tư thế ném rổ của anh, sau đó là một tiếng ồn lớn, đều là cổ vũ cho anh.
Giờ phút này anh giống như chúng tinh phủng nguyệt*, mà cô chỉ là một ngôi sao trong đấy, phát ra ánh sáng yếu ớt chiếu vào anh.
(*) Chúng tinh phủng nguyệt: Đại loại là nhiều vì sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Sau khi kết thúc trận đầu, mỗi thành viên trong đội cổ động đều chủ động đi lấy nước cho người trong đội bóng rổ uống, cô cầm hai chai nước đi về phía anh, muốn đưa cho Hứa Thịnh Ngôn nhưng lại không dám qua, cuối cùng đưa cho Giang Vũ Hoàn hỏi anh “Cậu có uống không”.
Cho nên hai chai nước ấy một chai tới tay Hứa Thịnh Ngôn, sau đó anh đi ra phía sau, những người ở đó bây giờ mới dám ngước lên chân chính nhìn anh.
Thời cấp ba Hứa Thịnh Ngôn được không ít người thích, có người yêu thầm, có người tỏ tình, đáng tiếc cô chỉ có thể yêu thầm, vì nếu tỏ tình sẽ nhanh chóng bị anh từ chối.
Giọng điệu từ chối của Hứa Thịnh Ngôn rất rõ ràng: “Bây giờ tôi chỉ muốn chăm chỉ học hành, chưa muốn nghĩ đến chuyện yêu đương.”
Nhưng xuất phát từ sự lễ phép, anh luôn nhận những bức thư tình mà những cô gái ấy gửi, anh biết những cô gái đó cũng cần mặt mũi, cũng hiểu được những bức thư tình đó các cô ấy phải lấy hết dũng khí để viết nên.
Cho nên mỗi học kỳ anh số thư tình anh nhận được không đếm xuể, mỗi lần Tạ Thanh Nịnh đến lớp nhìn thấy những phong thư rực rỡ sắc màu, chuẩn bị tỉ mỉ trên bàn anh, trong lòng luôn ngũ vị tạp trần, có chút cảm giác không nói nên lời.
Khi cô đi ngang qua thì phong thư tình màu hồng phấn ấy bị gió thổi rơi xuống đất, thấy vậy cô liền cúi người xuống nhặt, lúc đứng dậy thì thấy Hứa Thịnh Ngôn đi vào.
Lúc này là giữa trưa mọi người còn ở căn tin ăn cơm, cô là người đầu tiên ăn xong về lớp, lúc này không có ai có thể làm chứng cho cô, liền đặt phong thư tình kia lên bàn học anh.
“Lớp trưởng, đồ của cậu bị rơi, cho nên tớ mới…”
“Cảm ơn cậu.” Hứa Thịnh Ngôn đi tới, bên miệng là một nụ cười rạng rỡ.
Cô không dám nói chuyện với anh thêm mấy câu, nhanh chóng về chỗ của mình, giả vờ nằm xuống ngủ trưa, nhưng mắt vẫn mở khe khẽ, nhìn anh nghiêm túc bỏ bức thư ấy vào cặp.
Kỳ thật cô đã thấy anh nhận được rất nhiều thư tình, lại chưa từng đồng ý với ai, cô cũng thật may mắn.
Cô vẫn luôn lấy anh làm mục tiêu, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn còn rất xa, lấy thành tích học kỳ hai lớp 11 của họ bây giờ, điểm hai người trên bảng thành tích liền biết, một người ở trang đầu, một người miễn cưỡng vào trang hai, kém hơn rất nhiều.
Vốn dĩ năm cuối cấp ba phải dốc toàn lực cho việc học, Tạ Thanh Nịnh lại vì mẹ bị tai nạn xe mạ sa sút tinh thần hồi lâu, điểm số bị kéo xuống rất nhiều, trên lưng cô không chỉ treo món nợ mười mấy vạn mà còn phải chăm sóc em trai còn nhỏ.
Đoạn thời gian lớp 12 ấy thật sự mù mịt khiến cô không thể thấy rõ con đường phía trước, cô không dám đến trường nhưng người thân lại khuyên bảo nên tiếp tục học, mỗi ngày cô đều trong trạng thái mất ngủ, mẹ cô nằm viện còn chưa tỉnh lại, cô từng nghĩ đến việc thôi học, nhưng lúc ấy Hứa Thịnh Ngôn lại tiếp cận cô.
Anh thân là lớp trưởng kiêm ủy viên tâm lý, hôm sau thấy cô đến lớp liền tới tìm cô, cả lớp ai cũng không biết mấy ngày nay cô xin nghỉ vì chuyện gì, ngay cả bạn cùng bàn Trần Thư Hân cũng vậy, nhưng Hứa Thịnh Ngôn lại biết một chút ít do giáo viên chủ nhiệm nói cho.
Sau khi các bạn học khác đều rời đi, Hứa Thịnh Ngôn mang một cái ghế đến ngồi trước mặt cô: “Bạn học, có phải gần đây cậu gặp chuyện gì không? Nếu có lời muốn nói thì đừng giấu trong lòng, tôi sẽ cố hết sức giúp cậu.
Tạ Thanh Nịnh nghe anh nói như vậy, cô không muốn đem khó khăn của mình kể cho nam sinh mình thích, chỉ có thể cười: “Tớ sẽ giải quyết tốt chuyện của mình, cũng sẽ lo tốt việc học.”
Anh tìm cô chỉ đơn giản hy vọng cô lấy việc học làm trọng, rốt cuộc ba cô đã qua đời sau này chỉ còn mẹ, nếu bây giờ cô thôi học về sau con đường của mình sẽ càng gian khổ hơn.
Học kỳ sau của lớp 12 học hành bận rộn, đây là bước ngoặt của cuộc đời, cô không thể phân tâm được, dốc toàn lực để học tập, sau này điểm số của cô cũng được cải thiện, mẹ xuất hiện hai tháng đã đi làm lại, tuy rằng trong nhà còn thiếu nợ, nhưng cũng đang trả từ từ.
Ba tháng trước kỳ thi đại học mẹ cô nói với cô bà sẽ tái giá, gia cảnh đối phương không tồi, là ông chủ của một công ty, ông hơn bốn mươi tuổi vẫn chưa cưới vợ sinh con, cũng vì nguyên nhân nay mà chấp nhận sự tồn tại của cô và em trai.
Đối phương không ngại mẹ cô kết hôn lần hai, thật nhanh tháng sau họ đã cử hành hôn lễ, hôn lễ được làm rất long trọng, mẹ cô mặc váy cưới, lần nữa gả cho người mình thích.
Bởi vì ba kế đã đến, món nợ mười mấy vạn tệ của ba nhanh chóng được trả hết, trong một đêm bước vào hào môn, cô cũng thành công trở thành đại tiểu thư, hai tháng còn lại cô cũng không phải đạp xe đi học nữa mà được sắp xếp ngồi xe đi học.
Những ngày như vậy tới thật nhanh, cô nhất thời không thích ứng được, nhưng ba kế đối xử với bọn họ không tồi, đối đãi như con ruột, mẹ cũng càng cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cô, yêu thương cô như một công chúa nhỏ.
Cô không biết mẹ và ông quen nhau thế nào, nhưng ít nhất mẹ cô không cô đơn nữa, có cuộc sống mới, không còn vất vả như trước kia, như vậy là đủ rồi.
Cách thi đại học còn một tháng cuối cùng, cô cũng ôn tập không biết ngày đêm, mỗi khi tan học cô đều cần chờ tài xế đến đón, vì thế liền giành giật từng giây ở lớp làm đề.
Mà mỗi khi ở lại trong lớp cô đều thấy bóng dáng của Hứa Thịnh Ngôn, anh cũng là học sinh ngoại trú, mỗi lần tan học, mỗi lần tan học anh đều ở lại trường tự học một lát rồi mới về.
Liên tục mấy ngày như vậy, bọn họ rốt cuộc cũng nói chuyện với nhau.
Hứa Thịnh Ngôn bắt chuyện trước: “Gần đây cậu thế nào?”
Tạ Thanh Nịnh đeo cặp sách, cho rằng mình nghe lầm: “Hả?”
Hứa Thịnh Ngôn: “Gần đây cậu về muộn như vậy, có phải gặp rắc rối gì không? Cậu có thể nói cho tôi hoặc giáo viên biết, mấy ngày cuối cùng này đừng phân tâm, thi đại học là chiến dịch quan trọng nhất của đời người.”
Đây là lần cô nghe Hứa Thịnh Ngôn nói nhiều nhất kể từ khi quen biết đến nay, cô đứng yên tại chỗ, tim đập thật nhanh, nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu, trên mặt có chút ngượng ngùng.
“Không có gặp rắc rối gì, tớ đang cố gắng hết sức cho kỳ thi đại học.”
Trả lời xong liền không còn gì có thể nói, cô nhanh chóng bắt lấy cơ hội: “Đúng rồi, cậu tính thi vào trường nào?”
Hứa Thịnh Ngôn ấm áp nói: “Phục Đán.”*
(*) Đại học Phục Đán, cũng gọi là Đại học Phúc Đán là một đại học có trụ sở tại Thượng Hải, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thành lập năm 1905 không lâu trước khi nhà Thanh sụp đổ, đại học Phúc Đán là một trong những đại học hiện đại đầu tiên của Trung Quốc, cho đến nay đây vẫn là một trong những đại học hàng đầu tại đất nước này.
“Đại học Phục Đán” vọng lại trong đầu cô không biết bao nhiêu lần, lấy điểm của cô hiện tại, nhiều nhất chỉ có thể thi vào “Đại học Công nghệ Hoa Nam”*, còn không biết có thể không.
(*) Đại học Công nghệ Hoa Nam (South China University of Technology – SCUT) hay còn gọi là Đại học Công nghệ Nam Trung Quốc là một trường đại học tổng hợp công lập lớn ở Trung Quốc. Trường có 2 cơ sở tại Quảng Châu, Trung Quốc.
“Còn cậu, tính thi vào trường nào?”
Tạ Thanh Nịnh mím môi, hai tay cô gắt gao nắm lấy móc treo của cặp, cuối cùng nói ra trường mình muốn vào.
Hứa Thịnh Ngôn nhẹ nhàng bâng quơ: “Cũng được ấy, đến lúc đó cùng nhau nỗ lực thi đậu, từng người tỏa sáng.”
Còn bốn ngày nữa là thi đại học, trường sẽ cho nghỉ trước ba ngày để chuẩn bị làm địa điểm thi, cho nên hôm nay là ngày học cấp ba cuối cùng của bọn họ, ngày này các giáo viên đều rất nhẹ nhàng, cho bọn họ tự học.
Mà giáo viên tiếng Anh thì khác, trên tay cô cầm một xấp bưu thiếp, phát cho mỗi người một cái.
“Các bạn học, viết những điều các em muốn viết lên đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT