Tham ăn lại thêm cái tính thích ru rú trong nhà, đó là đặc tính rõ ràng nhất của Hứa Chiêu Dương, dẫn tới bị đặt biệt danh “Hứa ăn trạch”!

Lúc này, trong ký túc xá, một cô gái vô cùng lo lắng: “Cậu như vậy sẽ bị lậm đó.”

Hứa Chiêu Dương chỉ vào màn hình nhân vật nam trên truyện manga anime, cười tủm tỉm nói: “Không đâu, các cậu xem, đây là chồng tớ, không chỉ đẹp trai mà nấu ăn còn siêu cấp giỏi! Quả thật hoàn mỹ!”

“Hứa Chiêu Dương, hết cứu chữa nổi cậu.”

“Haizz, các cậu không cần lải nhải nữa, tớ phân biệt được thế giới hiện thực với thế giới giả tưởng. Nhưng yêu đương thì cũng giống như đi chợ mua cải trắng, không được qua loa, nhất định phải chọn nơi ăn uống hợp ý mà lại có tài năng để xuống tay!”

Lâm Xuân Thiên liếc cô, khinh thường: “Giỏi vậy sao cậu không đi ra ngoài thị trường kia tìm cải trắng đi, cậu mà có thì chúng tớ cũng đi theo.”

Thấy sắp sửa bị mắng thêm một vòng nữa, Hứa Chiêu Dương cười đầu hàng, cầm ví tiền lên đi ra ngoài: “Tớ lập tức ra ngoài tìm cải trắng ngon lành là được chứ gì!”

Sở dĩ cô ngoan ngoãn chịu ra đường, không phải vì tìm cải trắng, mà vì buồn miệng thôi. Hứa Chiêu Dương nghĩ, mùa hè ăn gì hợp nhất, ở phía bắc có cửa hàng cánh gà cay, xem manga anime sao mà thiếu nó được?

Chanh với chanh dây tạo vị chua ngọt, đi cùng ớt cựa gà đỏ rực rỡ, gặm một cái chân gà, chua cay tươi mát xông vào mũi, nước sốt cay ê ẩm ở đầu lưỡi, không ngừng kích thích vị giác, ngon mà lại giòn. Chỉ cần nhớ lại nước miếng cũng đã chảy ròng ròng.

Ở phố đồ ăn chọn đồ ăn ngon, có thể so với việc giữa biển người mênh mang chọn bạn trai hạnh phúc hơn nhiều. cho nên khả năng yêu đương đời này chắc là không thể rồi.

Nhưng mà giây tiếp theo, cô liền tự vả mặt mình, bởi vì cô gặp Cảnh Nhạc.

Trong nháy mắt, Hứa Chiêu Dương đem anh xếp vào đồng loại tham ăn như mình. Cô đứng không nhúc nhích ở cửa tiệm, nhìn tướng ăn của anh, càng nhìn càng thấy cảnh đẹp ý vui, hết sức đáng yêu!

Người khác nhất kiến chung tình đa số là vì khuôn mặt xinh đẹp hoặc khí chất bản thân, mà Hứa Chiêu Dương không giống vậy, cô lần đầu tiên gặp Cảnh Nhạc, thích là vì tướng ăn ngấu nghiến hơi thiếu nhã nhặn của anh, chung tình với anh vì không ngờ thích món ăn giống như mình.

Nhìn đầu tóc quăn của anh, trong đầu cô hiện lên mấy chữ to: Trời cho lương duyên.

Cảnh Nhạc không chú ý đến Hứa Chiêu Dương đang chăm chú nhìn mình, anh càng gặm càng ghiền, chỉ sau một lát, một dĩa cánh gà chua cay đã thấy đáy. Cuối cùng nước dùng cũng không bỏ, kêu ông chủ gọt dưa chuột bỏ vào đó, trộn cơm lên ăn luôn.

Hứa Chiêu Dương yên lặng nuốt nước miếng, móc điện thoại nhắn với mấy cô bạn ở ký túc xá: “Tớ chọn được cải trắng thích hợp rồi.”

Nếu có thể cùng anh ăn cơm thì tốt rồi.

2.

Từ tiệm ăn vặt phố bắc ăn uống xong xuôi bước ra, Cảnh Nhạc mơ hồ cảm giác có người theo dõi mình. 

Nếu là ăn cướp, túi tiền anh trống trơn, trên người cũng không có món gì đáng giá để kẻ cắp phải chú ý đến mình. 

Anh sờ sờ cằm, cuối cùng ra một kết luận không thể tưởng tượng: Chẳng lẽ người này định cướp sắc?

Tuy anh so với người khác cũng có đẹp hơn chút đỉnh, nhưng bây giờ giữa ban ngày ban mặt, không lẽ lưu manh bị khùng hết rồi sao?

Quay đầu lại lén liếc mắt một cái, phát hiện nhân vật khả nghi Hứa Chiêu Dương, Cảnh Nhạc giật giật khoé miệng: “Con gái bây giờ thật đáng sợ, còn theo dõi người khác nữa!”

Hứa Chiêu Dương không biết hành tung mình đã bị lộ, vẫn lén lút theo đuôi Cảnh Nhạc như cũ, đi theo anh dạo hết một nửa  trường, cuối cùng tới công viên bên cạnh trường học. 

Nhìn Cảnh Nhạc dừng lại cho mấy con mèo hoang ăn, cô ngồi xuống ghế đá cách đó không xa, vừa đấm chân vừa tiếp tục quan sát. 

Thấy Cảnh Nhạc xuất hiện, bầy mèo gần đó liền kéo ra vây quanh, hướng tới anh làm nũng, giả vờ dễ thương, thích thú không thôi: “Đây là tình huống gì vậy? Không lẽ anh ta có mang cỏ mèo?”

Hứa Chiêu Dương tuy không thích mèo nhưng đi bộ một hồi cũng thay đổi tâm tình thiếu nữ phát xuân, còn thấy một cảnh tượng lạ kỳ như thế này cũng coi như đáng giá. Ít nhất chứng minh cô cũng không phải là động vật máu lạnh, Dopamine gì đó. 

Mùa hè mới qua, trên cây ve còn kêu vang, thiếu niên dịu dàng ôm mèo, gió nhẹ thổi qua, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy như trong thế giới trong mơ, rất lãng mạn đẹp đẽ. 

Nhưng lúc Hứa Chiêu Dương còn đang đắm chìm trong thế giới mơ mộng của mình, Cảnh Nhạc đã ôm một con mèo đen nhỏ đi đến trước mặt cô, giày đạp trên lá khô rụng trên đất phát ra tiếng động rất khẽ. 

Hứa Chiêu Dương bỗng hoàn hồn, một đôi giày trắng hiện lên trước mắt cô. Ngẩng đầu, phát hiện Cảnh Nhạc từ trên cao đang nhìn xuống cô, ánh mắt sáng ngời hơi lộ vẻ kinh ngạc. 

Giọng nói không mặn không nhạt: “Cô theo dõi tôi làm gì?”

Thì ra anh biết cô theo dõi, cho nên mới cố tình dẫn cô đi lòng vòng rồi tới đây. 

Bị bắt quả tang khiến Hứa Chiêu Dương hơi xấu hổ, đôi mắt nhìn chăm chăm vào con mèo trong ngực anh, im lặng lén lút dịch sang một bên ghế. 

Anh cũng không hé răng, kiên nhẫn đứng chờ câu trả lời của cô. 

Hứa Chiêu Dương hihi hai tiếng, giả vờ như không nghe không thấy, đứng lên định vỗ mông chạy trốn. 

Kỹ thuật diễn xuất thật vụng về!

Cảnh Nhạc không định bỏ qua cho cô: “Này, cô đi theo tôi lâu vậy, định cứ thế bỏ đi hả?”

Hứa Chiêu Dương kinh ngạc quay lại, không kịp phòng ngừa đã bị Cảnh Nhạc ném con mèo vào lòng.

Cô bị doạ đến mức hét to lên “A a a” rồi trực tiếp ném cả mèo lẫn hộp cánh gà được đóng gói cẩn thận ra xa, sau đó lui liền vài bước thủ thế phòng ngự, hồn vía lên mây nhìn anh đem gia đình mèo đến gần, giọng run run nói: “Anh đừng đến đây, mèo của anh cũng đừng đến gần đây!”

Cảnh Nhạc không dự đoán được phản ứng của cô sẽ như vậy, vừa rồi thấy cô nhìn mèo con không chớp mắt nên anh nghĩ cô cũng thuộc loại người thu hút mèo. Anh còn nghĩ chắc da mặt cô mỏng, thích mèo của anh nhưng ngại không nói, anh còn đặc biệt hiểu ý mà đem mèo cho cô ôm một chút nữa chứ.

Ai ngờ có lòng tốt mà lại thành ra chuyện xấu.

Cảnh Nhạc ôm mèo đen nhỏ lên lần nữa, đau lòng vuốt lông cho nó. Nhìn cô với vẻ mặt ghét bỏ: “Cô bao nhiêu tuổi còn sợ mèo, có thấy mất mặt không?”

Hứa Chiêu Dương há miệng thở dốc, không cách nào phản bác lại.

Anh tiếp tục mắng cô: “Nếu cô theo dõi tôi không phải vì mèo, không lẽ cô là lưu manh thật? Thật tình, mặt mũi cũng xinh đẹp, cái gì tốt không làm lại đi làm lưu manh, không thấy xấu hổ à?”

Hứa Chiêu Dương gấp tới mức mặt đỏ tai hồng: “Tôi không phải lưu manh!”

3.

Đừng thấy Hứa Chiêu Dương ngày thường tuỳ tiện, một người có thể tự biên tự diễn. Thực tế chỉ có trước mặt đám bạn thân ở ký túc xá cô mới hoạt bát làm trò chút vậy thôi, chứ một khi đụng đến người ngoài liền bị đánh trở lại nguyên hình.

Lúc này cô đang gấp như kiến bò miệng chảo nóng, lời nói tới miệng lại không biết giải thích thế nào, lắp bắp không rõ ràng.

Cảnh Nhạc thấy cô luống cuống tay chân giải thích, nhất thời không kìm được, bật cười: “Được rồi, tôi hiểu ý cô.”

Hứa Chiêu Dương mừng rỡ nhìn anh: “Anh hiểu thật chứ?”

“Cô ở phố Bắc thấy tôi ăn cơm rất giống cách cô ăn uống, cho nên cô muốn mời tôi ăn cánh gà chua cay, sau đó tự nhiên lại đi theo tôi tới đây, tôi nói không sai chứ?”

Hứa Chiêu Dương gật đầu như giã tỏi, nhe răng cười, hai lúm đồng tiền lõm vào rất sâu, giống như chứa đầy rượu ngọt.

Liếc mắt nhìn qua, cười nhìn rất khờ!

Cẩn thận nhìn lại, Cảnh Nhạc thấy cô hơi quen quen, sau một lúc, anh hỏi. “Cô có quen với Thẩm Gia Liệt không?”

Hứa Chiêu Dương mờ mịt nhìn anh: “Có quen.”

Toàn ký túc xá cũng chỉ có cô biết Lâm Xuân Thiên với Thẩm Gia Liệt là thanh mai trúc mã, cô có thể không quen anh ta sao? Lần trước Thẩm nam thần còn tìm cô, tỏ vẻ chuẩn bị kế hoạch thổ lộ với Lâm Xuân Thiên, còn hy vọng cô lúc đó có thể giúp một tay, hỗ trợ đẩy Lâm Xuân Thiên để bọn họ thuận lợi ở bên nhau. 

Cảnh Nhạc cũng nhớ lần trước lúc Thẩm Gia Liệt ở ký túc xá nói chuyện phiếm qua video với em Lâm nhà hắn, nói một hồi lại cãi cọ gì đó, hình như có cô gái ở bên cạnh nói em Lâm đừng nóng giận.

Lúc đó anh còn cười nói với Thẩm Gia Liệt: “Cô gái này cũng có tiềm năng bà mai, giúp cậu chuyện lớn nha.”

Thẩm Gia Liệt rất bình tĩnh trả lời: “Thiên hạ không có bà mai miễn phí đâu, tớ lấy ba phần cánh gà ngâm ớt mới thu mua được người nằm vùng đó.”

“……” cũng tốt, tuy là nằm vùng nhưng cũng rất tận tâm, có trách nhiệm.

Có chỉ là đoạn nhạc đệm râu ria, Cảnh Nhạc cũng không để trong lòng. Nhưng lúc này thấy người thật, trong lòng anh lại lập tức cho Hứa Chiêu Dương một định nghĩa: đây là một bà mai tham ăn cộng với sợ mèo.

Anh cười: “Thì ra cô là bà mai của A Liệt với em Lâm.”

Hứa Chiêu Dương cười theo, vẫn bộ dạng ngốc nghếch đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play