Bối Di ngẫm nghĩ, nhớ tới những lời mà Ái Ái miêu tả về anh, cô quyết định thôi không hỏi nữa.

Quân Dư Thần ngổi bên cạnh cô, cánh tay vắt ngang sau lưng ghế cô, cảm giác như cô đang bị anh vây kín trong phạm vi của mình vậy. Bối Di có chút không thoải mái, cô đứng dậy hỏi anh:

“Quân tổng, phòng của tôi ở đâu?”

“Phòng nào?” Anh thảnh thơi mở mắt nhìn cô.

“Phòng của tôi.” Khoé môi cô khẽ giật mấy cái.

Quân Dư Thần lạnh nhạt nói mấy từ:

“Phòng của tôi chính là phòng cô, chúng ta sẽ ở chung với nhau.”

“Không được, tôi không muốn.” Bối Di lập tức từ chối.

Nếu ở chung với nhau thì khác gì một cặp tình nhân đang yêu chứ? Trong khi mối quan hệ giữa hai người đâu phải là như vậy…

Quân Dư Thần nhếch môi, lạnh bùng bác bỏ:

“Cô cảm thấy có thể không?”

Bối Di hận không thể tát vào khuôn mặt yêu nghiệt kia của anh, anh thấy cô bực lắm mà không làm được gì trong lòng còn cảm thấy vui vẻ hơn. Anh không nghĩ có một ngày mình biết trêu chọc người khác.

Cô sẽ nghĩ cách để không phải ở chung phòng với anh, miệng nhỏ chuyển chủ đề:

“Anh không đi tắm à?”

Quân Dư Thần nhún vai, đáp:

“Tôi là chủ, tôi muốn đi tắm lúc nào cũng được.”

Bối Di bĩu môi một cái, đúng là tưởng mình là cái rốn của vũ trụ nên cái gì cũng bắt người khác phải tuân theo. Quân Dư Thần bỗng chốc đứng dậy một cái doạ cho cô hoảng sợ mất một phen.

Cô cứ tưởng anh sẽ mắng mình nhưng không phải, Quân Dư Thần vươn tay bế cô lên. Bối Di giật mình hoảng hốt, mấy người hầu cũng kinh ngạc nhìn bọn họ, đặc biệt là quản gia Ngô, cô ngượng ngùng khuôn mặt nhỏ bé vùi vài hõm vai anh.

“Anh muốn làm gì thế?”

Cô trộm nhéo vào eo anh nhưng da thịt anh cứng cáp chẳng có mỡ thừa nên anh chẳng thấy đau chút nào.

Quân Dư Thần đá cánh cửa phòng ra, nghe thấy tiếng động bóng đèn cảm ứng trên đầu liền bật sáng. Bối Di quan sát căn phòng với tông màu nâu trầm, đồ đạc và đồ trang trí là những vật dụng đắt tiền và cao cấp nhất, liền cảm thấy đúng là giống với phong cách của Quân Dư Thần.

Cô không biết là anh muốn làm gì nữa, trái tim nhỏ trong ngực vì hồi hộp mà đập thình thịch từng tiếng.

Quân Dư Thần đặt cô xuống giường, hai tay bắt đầu cởi cúc áo của mình. Cô mở to mắt nhìn anh, miệng lắp bắp hoảng sợ:

“Anh…anh muốn làm gì? Tôi không chịu được nữa đâu Quân tổng…”

Hôm qua hành hạ cô mất một ngày một đêm, đến giờ hai chân cô vẫn còn đau nhức, cả vùng eo cũng nhức mỏi kinh khủng, bây giờ mà làm tiếp e rằng cô không thể chịu nổi mất.

Quân Dư Thần dừng động tác lại, đồng tử xanh thẫm nhìn cô chăm chú, khóe môi bỗng hơi nhếch lên cười.

Thấy lồng ngực săn chắc thấp thoáng sau lớp áo sơ mi, cô liền bối rối quay mặt đi.

“Cô đang nghĩ linh tinh cái gì vậy hả?” Anh búng một cái vào trán cô.

Bối Di ngây ngốc nhìn anh lấy quần áo trong tủ ra rồi bước vào nhà tắm, một lúc sau cô nghe thấy tiếng nước róc rách vọng lại, chợt sực tỉnh hai tay ôm hai gò má mình, thì ra ban nãy là cô tưởng bở rồi…

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Bối Di vuốt vuốt lại tóc tai rồi ra mở cửa.

“Tiểu thư, tôi mang quần áo tới.”

Trên tay ông ta là ba bộ váy rất đẹp, tất cả đều là phiên bản giới hạn, Bối Di ngượng ngùng nhận lấy, còn nói cảm ơn ông ta.

“Không có gì đâu, tiểu thư muốn ăn gì để tôi đi nấu?”

“Không cần đâu, tôi đã ăn rồi, cảm ơn ông.”

Bây giờ đã muộn, cô không muốn làm phiền ông ấy thêm nữa.

“Vậy không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép.” Ngô quản gia nói.

Bối Di đóng cửa, thấy thái độ của ông ta với mình không còn ác cảm như ban đầu nữa thì cũng bớt lo lắng, nhưng ở chung một phòng như thế này thì đúng là rất bất tiện. Nhưng thứ dọa cô sợ hơn chính là trong ba chiếc váy mà Ngô quản gia đưa tới ban nãy có một chiếc váy ngủ bằng ren lụa rất quyến rũ.

“Ôi…”

Nó mỏng tới nỗi cô nhìn xuyên thấu được cả bàn tay của mình, vừa vặn đúng lúc Quân Dư Thần bước ra ngoài, Bối Di lập tức giấu nó xuống đệm. Anh cầm khăn bông lau tóc, mặc áo choàng tắm lộ ra nửa lồng ngực tráng kiện, khuôn mặt điển trai không tì vết, chạm phải đồng tử sâu hút của anh, cô liền quay mặt đi.

Một bên đệm lún xuống, Quân Dư Thần ngồi xuống bên cạnh cô, mùi sữa tắm trên người anh lan tỏa xung quanh, bất giác làm cho cô càng hồi hộp hơn. Bối Di đứng phắt dậy định đi lấy quần áo trong va li ra đi tắm thì bị anh kéo tay lại, theo quán tính ngã vào lòng anh.

“A…”

Nửa khuôn mặt chạm vào ngực anh nóng rẫy như hun, cô hoảng hốt muốn thoát ra liền bị anh giữ chặt hai tay, sau đó thanh âm trầm trầm vang lên bên tai:

“Lau tóc cho tôi.”

Bối Di bị bắt lau tóc cho anh, trong lòng không thoải mái nhưng không thể kháng cự, cô cầm khăn bông nhẹ nhàng lau từng chút một, mái tóc của anh rất mềm và mượt, lúc cô chạm vào người anh bỗng nhiên hơi cứng lại.

“Sao thế?” Cô hỏi.

Quân Dư Thần không đáp, một tay vòng qua eo cô ôm chặt, hơi thở nóng ấm khẽ phả vào trước ngực cô, Bối Di cố gắng dời sự chú ý của mình sang mái tóc của anh mà không biết rằng sự thật là đầu của anh rất nhạy cảm…

Mất một lúc mới lau khô, lúc cô buông khăn tắm thì hai tay đã mỏi nhừ, mà người đàn ông nào đó lại không hề động đậy. Bối Di lay lay vai anh, phát hiện anh đã ngủ, hơi thở sâu và đều.

Cô chậm rãi gỡ từng ngón tay anh đang đặt trên eo mình, vất vả lắm mới gỡ ra được, Quân Dư Thần bỗng nhiên hừ một tiếng, lông mày nhíu chặt lại, Bối Di nhanh nhẹn vơ lấy một cái gối trên giường nhét vào trong lòng anh, khi đó anh mới chịu nằm im.

Bối Di mệt mỏi cầm quần áo đi tắm, không biết những tháng ngày sau này sẽ như thế nào đây…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play