Bối Di vừa mới dứt tiếng, bên dưới hàng loạt bình luận xuất hiện như vũ bão, đám đông kích động vô cùng. Trình Mục Dương tái mặt, anh ta hét lên:
“Lục Bối Di! Đồ đàn bà rắn độc! Cô muốn làm gì?”
Bối Di chậm rãi tiến tới, mỗi bước chân mang theo tiếng giày cao gót lộp cộp, Trình Mục Dương chậm rãi lùi lại cho đến khi lưng chạm phải thành lan can, anh ta mới giật mình, liếc mắt xuống bên dưới, nơi mà bọn họ đang đứng là sân thượng của toà nhà, nếu chẳng may rơi từ đây xuống thì…
Anh ta không dám nghĩ tới nữa, đầu óc tức thì cảm thấy choáng váng, Bối Di biết anh ta bị bệnh sợ độ cao nên cô mới đưa anh ta lên đây.
Trình Mục Dương cắn răng định chạy đi nhưng đã bị cô chặn lại, Bối Di giơ chân đạp vào ngay “cậu em” của anh ta, sắc mặt anh ta dứt khoát chuyển sang trắng bệch, Trình Mục Dương ôm lấy chỗ đó của mình, run rẩy khuỵ xuống.
“Trình Mục Dương, anh định chạy đi đâu thế?”
Anh ta vì quá đau đớn nên miệng chỉ há ra được chứ không nói được lời nào. Ngón tay cái giơ lên run run chỉ vào mặt cô.
Bối Di bật ra một tràng cười sảng khoái, cô chờ ngày này lâu lắm rồi, trừng trị tên tra nam Trình Mục Dương này một trận, so với nhưng gì mà anh ta làm với cô thì đây mới chỉ là mở màn thôi.
“Trình Mục Dương, anh tưởng có tiền là anh sẽ có được tôi hả? Số tiền này chỉ là số lẻ anh phải bồi thường cho những gì mà anh gây ra cho tôi thôi!”
“Lục Bối Di…cô…”
Sắc mặt anh ta lúc xanh lúc trắng, hai hàm răng va vào nhau lập cập vì lạnh, Bối Di bất ngờ túm lấy tóc của anh ta, kéo anh ta ép sát vào thành lan can.
“Trình Mục Dương, anh thử cảm nhận đi, ba năm trước tôi cũng đứng từ độ cao này nhìn xuống đấy! Nếu như…rơi từ trên này xuống thì sao nhỉ?”
Bối Di nói nhỏ vào tai anh ta, âm thanh chỉ vừa đủ để cho hai người nghe thấy, cơ thể của Trình Mục dương run lên một cái, ánh mắt cuối cùng cũng lộ ra tia sợ hãi. Bối Di quan sát anh ta, thanh âm lạnh lẽo sắc bén vang lên:
“Trình Mục Dương, anh có biết rằng anh và Lương Mỹ Kỳ đã huỷ hoại tôi và cả gia đình tôi như thế nào hay không? Lục Bối Di tôi đã tự nhủ sẽ không bao giờ quên mối thù này! Tôi có chết cũng phải kéo anh và cô ta chết cùng!”
“Lục Bối Di cô điên rồi! Mau thả tôi ra!”
Anh ta cố gắng vùng vẫy ra khỏi dây trói nhưng Bối Di đâu có trói theo cách bình thường, thế nên anh ta càng cố thoát thì dây càng siết chặt hơn.
Bối Di vỗ vô lên gò má trắng bệch của anh ta, nở nụ cười tươi vô cùng xinh đẹp:
“Trình Mục Dương à Trình Mục Dương, anh cứ ở đây mà tận hưởng một đêm lãng mạn đi, bà đây sẽ không cởi trói cho anh đâu.”
Dứt lời, cô dứt khoát xoay người bước đi nhanh khỏi đó, Trình Mục Dương sững người sau đó mau chóng đuổi theo, lại bị Bối Di đẩy vào, cô khoá trái cửa, mặc kệ anh ta đập cửa rầm rầm rồi hiên ngang đi xuống.
Trình Mục Dương gào thét khản cả họng, cơ thể run lên như cầy sấy, anh ta tìm xung quanh xem có cái gì để phá cửa không, trong mắt là ngọn lửa đang sôi sục.
“Lục Bối Di đồ đàn bà khốn kiếp! Nếu tôi ra khỏi đây nhất định sẽ không tha cho cô!”
Bối Di ấn thang máy đi xuống, tiện tay lấy một điếu thuốc trong túi xách rồi châm lên hút, thang máy kêu “ting” một tiếng rồi mở ra, cô ấn xuống tầng một nhưng đến tầng ba mươi thì nó bất chợt dừng lại.
Cánh cửa mở ra, một thân hình cao lớn xuất hiện trước mắt cô, dưới mái tóc đen tuyền, đôi mắt xanh lam như ngọc phát ra sức quyến rũ lạnh lẽo cùng khí thế bức người.
Bối Di quên cả thở, ngây người nhìn anh, tại sao Quân Dư Thần lại xuất hiện ở đây?
Cô rùng mình. Hôm nay cô trang điểm đậm, chắc là anh ta không nhận ra đâu nhỉ?
Cô cúi đầu giả vờ như không quen anh, Quân Dư Thần bước vào, đứng bên cạnh cô, bầu không khí bên trong thang máy như ngưng đọng, chiếc điện thoại trong tay anh đang phát ra âm thanh của buổi live stream mà cô phát lúc nãy.
Bối Di như bị đông đá, ước gì ngay bây giờ cô là người tàng hình, cô co người lại, chuẩn bị sẵn sàng tư thế chỉ cần thang máy mở ra là co giò chạy.
“Tinh!”
Cánh cửa thang máy cuối cùng cũng kêu lên một tiếng, Bối Di chỉ đợi có thế đã chạy đi, nào ngờ cô vừa mới nhấc chân lên thì cổ áo đã bị anh nắm lại.
“Cô muốn chạy đi đâu vậy?”
Quân Dư Thần mở miệng, thanh âm như vọng lại từ núi băng.
Bối Di vẫn kiên quyết giả vờ:
“Anh làm gì vậy? Tôi không quen anh! Mau thả tôi ra!”
Quân Dư Thần nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm như yêu nghiệt:
“Ồ? Cô quên nhanh thế à? Không phải chúng ta vừa gặp nhau lúc sáng sao?”
Bối Di cứng họng, gượng gạo vớt vát:
“Anh…anh nói gì vậy tôi không hiểu?”
Anh nhướn mày, hơi thở vương giả cao quý chầm chậm bao vây cô, Quân Dư Thần nhắc lại cho cô nhớ:
“Làm loạn ở quán bar của tôi, cô định bồi thường thế nào?”
Cái gì?
Anh ta vừa mới nói gì?
Bối Di cứ như là vừa bị một tia sét đánh ngang tai, cô…làm loạn ở quán bar của Quân Dư Thần sao?
Nói cách khác, cô vừa gây chuyện lớn rồi!
Đừng quên 👍👍 cho Lim nha mn ơi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT