Dân làng đứng kề bên nhau, mỗi người cầm một cây cung và thiết lập đội hình.
Gần mười mũi tên được bắn ra cùng lúc, nhưng chúng dễ dàng bật ra khỏi bề mặt cơ thể của con rồng đá.
Rồng đá nhỏ hướng về phía dân làng và giơ chiếc đuôi của nó lên.
Lợi dụng cơ hội này, Gregory di chuyển vào.
“Bây giờ thì, ăn cú này đi!”
Gregory lấy đà và vung cây thương của anh đâm vào người con rồng đá.
Đó cũng chỉ là một đòn gãi ngứa đối với nó.
Tuy nhiên, nó đã chuyển sự chú ý qua anh ấy.
Nó đã hoàn toàn dời tầm mắt khỏi tôi.
Nếu từ góc nhìn của con rồng đá, có lẽ tôi chỉ như một con thú nhỏ bé, không chút giá trị.
Mặc dù có hơi khó chịu, nhưng tôi rất biết ơn điều đó.
“Gaaaaa!”
Gom chút sức mạnh còn sót lại, tôi chạy trong khi cố kìm nén cơn đau.
Tôi nhảy lên người của con rồng đá.
Khi nó quay đầu nhìn về phía tôi thì đã quá trễ, tôi đá vào đầu nó một phát bằng tất cả sức mạnh.img
“URUGUAAAaaaaa!”
Nó có phản ứng.
Con rồng đá bất ngờ lắc mạnh cái cổ dài của nó.
Đó là bộ phận quan trọng nối giữa tim và đầu.
Bản thân cơ thể nó vốn là một khối đá khổng lồ.
Nhưng cái cổ lại mảnh khảnh hơn phần thân nhiều, vì vậy đó chắc hẳn phải là điểm yếu của con rồng đá.
Bởi cái đầu nặng trịch đó, cái cổ mỏng manh của nó đã bị uốn cong không ít.
【Cấp độ danh hiệu〖Can đảm〗đã tăng từ 1 lên 2】
【Cấp độ danh hiệu〖Anh hùng nhỏ bé〗đã tăng từ 3 lên 4】
Dù tôi không thể tiến hóa lúc này, cũng không đến nỗi tệ.
Có lẽ tôi có thể áp dụng chiến thuật này giống như một chuunin ninja.
(Trans: Nà rú tồ)
Tôi xoay vòng trên không trung, điều chỉnh lại tư thế và hạ cánh ngay trước mặt con rồng đá một cách nhẹ nhàng.
Tôi và nó lườm lẫn nhau theo bản năng.
“Guuuu…….
AGAAaaaa’!”
Nhìn chằm chằm tôi được một lúc, nó bỗng gầm rú lên.
Một mũi tên đã trúng vào mắt nó.
“L-Làm được rồi! Mắt! Nhắm vào đôi mắt ấy! Tôi và Irushia……con rồng nhỏ đó sẽ thu hút sự chú ý của nó! Hãy tận dụng cơ hội đi!”
“Được!”
“Hiểu rồi!”
Chúng tôi có thể làm được.
Cơ hội để xóa đi sự cách biệt vô vọng giữa chỉ số của chúng tôi và con rồng, cuối cùng cũng đã mở ra.
Tôi cần phải tính toán xem mình cần phải đánh con rồng bao nhiêu lần nữa bằng cách kiểm tra HP còn lại của nó, đồng thời hạn chế việc nó chuyển mục tiêu sang dân làng.
———————————————
Loài: Little Rock Dragon
Trạng thái: Cuồng nộ (Lớn)
Cấp độ: 24/55
HP: 241/262
MP: 81/117
———————————————
Sau khi xác nhận mức độ sát thương đã gây ra, tôi chết lặng.
Hai cú đó, chỉ ăn bớt của nó 21 HP thôi sao?
Tính toán một cách đơn giản, tôi còn phải đánh tận mười lần vào đằng sau gáy của nó, cũng như chừng đó số mũi tên cần phải nhắm trúng vào mắt nó.
Không, không chỉ có thế.
Ngoài độ cứng cáp và HP của con rồng đá, nó còn có cả kĩ năng〖Tự tái tạo〗.
Tôi hoàn toàn không thể gây được bao nhiêu sát thương lên nó hết.
Tôi nhận thấy con rồng đá đang dồn nhiều sức mạnh vào chân của nó.
〖Động đất〗sắp đến!
“Gaaaaaa!!”
Tôi gầm về phía những người dân đang mải chiến đấu.
Bằng cách nào đó họ có thể hiểu được cảnh báo của tôi, mọi người đều giữ khoảng cách với con rồng đá.
Rồng đá nhỏ dậm hai chân trước của nó một cách thô bạo xuống đất.
Những người dân sử dụng cung đều an toàn vì họ đứng rất xa về phía sau.
Nhưng Gregory sử dụng thương lại ở phía trước nên anh ấy không đứng đủ xa để tránh.
Anh ấy sẽ không thể chịu nổi nếu hứng phải〖Động Đất〗ở khoảng cách quá gần.
Tội vội vã chạy đến chỗ của Gregory, nhưng đã quá muộn.
Với vị trí trung tâm là con rồng đá, mặt đất ở địa hình xung quanh đều bị biến dạng.
Gregory bị kẹp giữa hai mô đất, phần thân phía trên bị vặn vẹo theo một hình thù bất thường.
“Arghh…” “Arghhhh…”
Khi Gregory cất lên tiếng kêu đầy đau đớn, tôi có thể nghe thấy những tiếng xương gãy.
Một chấn thương cực kỳ nghiêm trọng.
Nếu cuộc chiến tiếp tục kéo dài như vậy, Gregory sẽ chết.
Những người dân đã giữ khoảng cách khi nghe tôi gầm lên, dường như vẫn bị ảnh hưởng.
Một số người bị bật nảy và ngã nhào, không thể tránh khỏi việc bị thương.
Hoàn toàn vô vọng rồi.
Dù có cố xoay xở đến đâu, chúng tôi cũng không có cơ hội thắng.
Khi cố gắng tiếp cận Gregory, đuôi của con rồng đá quật trúng lưng tôi.
Tôi bị hất văng vào một tòa nhà, cơn đau đớn từ lưng lan tỏa khắp cơ thể.
HP của tôi cũng sắp chạm đáy rồi.
Ý thức không còn được rõ ràng.
Tầm nhìn của tôi trở nên lảo đảo.
Cổ họng tôi khô rát đến mức muốn bốc cháy.
【Nhanh lên】【Chạy đi】
Hừ, lại là gã Thần Ngôn.
Phải rồi, cái kiểu giọng điệu quen thuộc đó.
【Nhanh】【Chạy】【Đi】
Thật hoài niệm quá đi mà.
Lần đầu khi tôi đối diện với con rồng đá, gã cũng đã nói như vậy.
Dù nói thế, cũng nhờ gã mà chỉ số và cấp độ của tôi mới được như hôm nay, có lẽ hắn thực sự không phải là kẻ thù của tôi sau tất cả.
Không, cũng chính bởi hắn mà tôi đã nhận không ít trái đắng, vậy thì, tên này có đáng tin không đây?
【Cấp độ kĩ năng đặc thù〖Thần ngôn〗đã tăng từ 3 lên 4】
【Bằng cách tiêu tốn MP, bạn sẽ có thể xem mô phỏng kết quả ở mức độ cơ bản nhờ〖Biểu thức Laplace〗】
(Trans: Đã gu gồ thử và thấy rất hack não, tuy nhiên trong bộ truyện này có lẽ tác giả đang muốn nói đến một học thuyết gọi là “con quỷ Laplace”, thứ có thể đoán trước tương lai bằng cách tính toán mọi xác suất có thể xảy ra)
Hả, có phải cấp độ của kĩ năng〖Thần ngôn〗vừa lên cấp?
Bây giờ sao?
Nhưng mà, cho dù nó có tăng lên bây giờ thì cũng….
【Ngươi chắc chắn】【Sẽ không thể trốn thoát được đâu】
Ểh?
Gì cơ? Có vẻ như ngươi đang nói chuyện trực tiếp nhiều hơn trước đây…
【Thật đáng tiếc】【 Dù ta đã dự đoán trước điều này】
【Có vẻ như tới đây là tạm biệt rồi】
【Bởi nhiều lý do khác nhau, ngươi là một ngoại lệ】
【Ta đã rất mong chờ】【Nhưng】
【Mặc dù ta biết một ngày nào đó điều này rồi cũng sẽ đến】
…… C-Cái gì đây?
Ngươi cố ý tăng cấp độ của〖Thần ngôn〗chỉ để nói mấy lời đó!?
【Nó hơi sớm hơn dự định】【Thôi thì đành vậy】
【Thường thì ta chỉ quan sát】【Điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa】
Hoàn toàn từ một phía, giọng nói liên tục lướt qua đầu tôi.
【Ta sẽ nói thẳng điều này】【Trừ khi ngươi chạy đi】
【Không còn cách nào khác để sống sót đâu】
Đừng có mà tự ý khẳng định chứ!
Cứ lải nhải mãi, thật khó chịu!
【Vậy nhé】【Chúc may mắn】
【Ta chưa bao giờ】【cảm thấy chán】【khi quan sát ngươi】
Rốt cuộc, ý ngươi là gì!?
【Kĩ năng đặc thù〖Thần ngôn: Cấp 4〗không thể giải thích】
Khi tôi hỏi, giọng nói đó quay trở lại thái độ cứng nhắc và thanh lịch đến giả tạo.
Cuối cùng,〖Thần ngôn〗không phát ra lời nào nữa.
Với tầm nhìn đang dần trở nên mơ hồ, tôi nhìn thấy con rồng đá đang tiến đến.
Tôi tự cắn vào tay, cố gắng lấy lại ý thức của mình.
Tôi cố gắng đứng dậy trên đôi chân đang không ngừng run rẩy..