Sai khi vận chuyển xong tất cả số thịt sói, tôi và thằn lằn đen nghỉ ngơi ở trong hang động.
Vừa vào cửa hang, con thằn lằn không ngừng ngó nghiêng xung quanh.
Khi đi được một lúc, nó ngước lên nhìn tôi trong khi hai chi trước của nó dúi vào mớ lông phía trên mặt thảm.
“Kishishi?”
Có vẻ như nó muốn nằm lên đó.
Con thằn lằn đen đang mang trạng thái bất thường〖Chảy máu (nhẹ)〗, và nó cũng đã vác miếng thịt lớn hơn cả chiều dài cơ thể mình, hẳn lúc này nó mệt mỏi hơn tôi nhiều.
“Gau”
Cố gắng phát ra tiếng kêu nhỏ nhẹ, mong là nó sẽ hiểu ý.
Trong lúc giao tiếp tôi hướng cử chỉ của mình vào tấm thảm lông, có lẽ ý nghĩ của tôi đã được truyền đạt.
Con thằn lằn đen tận hưởng tấm thảm lông trên bàn chân của mình, nó gập chi lại, duỗi thẳng người ra và nhắm chặt đôi mi.
Và rồi nó thở ra một tiếng “Kishiii” rất thoải mái.
Đối với một sinh vật tồn tại trong điều kiện hoang dã như vậy, thật bất ngờ khi nó dễ dàng nới lỏng cảnh giác đến thế.
Nó nằm trên giường của loài khác mà không hề có động thái phòng thủ nào.
Có thể nó đang dùng kỹ năng〖Mưu mẹo〗cũng nên.
Nói thế chứ, hẳn là nó rất tin tưởng tôi.
Sau trận chiến một mất một còn đến suýt mất mạng, nó đã chấp nhận tôi.
Không còn lý do gì để dè chừng nhau nữa, đã quá muộn cho điều đó.
Hẳn là con thằn lằn đen cũng đã nhận ra.
Tôi tiếp tục cắt những miếng thịt sói và chia ra làm hai phần, một phần dùng để nấu ăn cho bữa nay và phần còn lại sấy khô để lưu trữ.
Tôi chà xát muối và đậu Phi Perris lên phần thịt khô rồi ném nó vào chiếc bình lớn.
Chà, cảm giác thật tuyệt.
Tôi sẽ để chúng qua đêm nay, ngày mai tôi sẽ xát thêm muối vào rồi xiên chúng lên cây.
Tôi lấy chiếc bình chứa than củi và mang số thịt còn lại ra cửa hang để nướng.
Bởi tôi không muốn tấm thảm trong nhà bị ám khói hay tệ hơn là bị bắt lửa.
Tôi nên làm một cái bếp và lò sưởi trong tương lai.
Cơ mà tôi sợ rằng cái hang sẽ sập nếu tôi đào lỗ không cẩn thận.
Tôi cũng muốn có thêm bàn ghế, và tạc thêm những bức tượng.
Vẫn còn dư khá nhiều đất sét từ con gấu bùn, nhưng tôi nghĩ nhiêu đây sẽ không đủ.
Tôi có thể tăng số lượng bằng cách pha thêm bùn vào, nhưng sản phẩm sẽ rất dễ bị loãng khi hoàn thành.
Tỷ lệ pha trộn như thế này là tốt nhất rồi.
Ngoài ra còn một lý do nữa mà tôi không muốn làm vậy.
【Đất sét ma thuật của Arukimia: Giá trị B+】
【500 năm trước, thứ đất sét đầy ma lực này đã được tạo nên bởi Arukimia, một nhà giả kim với sức mạnh của quỷ trong hình hài con người】
【Tương truyền rằng, bằng cách tạo hình cho chúng, rất nhiều loài yêu quái đã được sinh ra】
【Sau cái chết của Arukimia, phần lớn trong số chúng đã hóa trở lại thành bùn, tuy nhiên bạn vẫn có thể gặp vài con còn sót lại ở phía bên kia biên giới】
Ngạc nhiên thay, dường như con gấu bùn này là một trong số đó – một sinh vật hiếm.
Nếu thứ đất sét này thực sự có ma thuật, tôi muốn giữ chất lượng của nó được tốt nhất.
Tôi muốn kiếm thêm loại đất sét giống như vậy.
Dù số lượng vẫn chưa hết, nhưng tôi vẫn muốn đi săn thêm để còn có nguyên liệu làm nhà bếp, lò sưởi, cái bàn và cả cái ghế nữa!
Hơn nữa, tôi còn có thằn lằn đen hỗ trợ, hiệu quả săn bắt sẽ tăng lên rất nhiều.
Trong lúc con thằn lằn còn đang ngủ, tôi tận dụng khoảng thời gian này để nướng thịt.
Tôi đi ra ngoài và kiểm tra xung quanh.
Có vẻ lũ khỉ hôm nay không mò đến.
Tôi đã làm xong phần thịt khô dự trữ cho mình, đồng thời cũng đã chuẩn bị luôn phần có tẩm độc ở phía sau cái hang.
Tất cả đã sẵn sàng cho sự trả thù ngọt ngào.
Lũ khỉ chúng bây sẽ phải hối hận vì dám trộm thức ăn của ông.
Tôi rải than củi lên mặt đất, châm lửa bằng〖Hơi thở rồng con〗và bắt đầu đặt những miếng thịt sói lên nướng.
Khi than bắt đầu đổi màu, tôi lấy lửa ra, lật ngược những miếng than củi lại rồi tiếp tục cho lửa vào.
Tài nguyên không phải là vô tận.
Than củi cần tốn thời gian và công sức để tích trữ, vì vậy tôi cần phải tiết kiệm nhất có thể.
Tôi quay trở lại trong hang cùng với số thịt đã nướng xong, tôi rắc thêm muối và hạt tiêu lên chúng.
Ăn thế này có khi còn sang chảnh hơn cả người dân trong làng nữa.
Bị đánh thức bởi mùi thơm, con thằn lằn đen bật dậy, thè chiếc lưỡi ra và không ngừng chảy dãi.
Bình tĩnh nào, mày cũng có phần mà.
Khi tôi cầm miếng thịt lên, con thằn lằn đen bất ngờ đi vào phía sau cái hang.
Mày không ăn à?
Con thằn lằn đen quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh khi chạm vào những miếng thịt tẩm độc mà tôi để dành cho lũ khỉ.
Gì hả? Mày định ăn chúng sao? Mày chắc chắn sẽ chết đấy.
À… phải rồi, tôi vốn có khả năng ăn được nấm độc và tăng sức đề kháng cho cơ thể.
Trong khi con thằn lằn đen này có hẳn skill kháng〖Miễn nhiễm chất độc〗, tôi đã quá lo xa rồi.
Tôi quyết định để nó ăn những miếng thịt khô tẩm độc.
Cơ mà, số độc đó đủ để khiến cho những con khỉ phải nằm lăn ra đau đớn.
Tôi nhìn con thằn lằn đen với cặp mắt bối rối.
Thứ “nước sốt” màu đen đặc đó được kết tinh từ những cây nấm độc, và từ lòng thù hận của tôi với lũ khỉ.
Tôi đã thử nhiều phương pháp khác nhau, cố gắng loại bỏ những gì tốt đẹp nhất và giữ lại những gì tồi tệ nhất, sau đó trộn chúng lại với nhau rồi lắng đọng xuống dưới đáy của chiếc bình.
Có lẽ tôi cảm thấy may mắn khi nó vẫn còn chút giá trị… ít nhất là đối với con thằn lằn đen này.
Nhưng tôi vẫn không thể hiểu được khi nhìn nó ăn một cách hạnh phúc đến thế, thậm chí nó còn phết thêm sốt lên nữa.
Thứ sốt này ngon đến vậy sao? Có lẽ nào sau một khoảng thời gian, độc của nó sẽ bị trung hòa đi?
Không khỏi tò mò, tôi thử thọc tay vào cái bình.
Vừa khi tôi định nếm nó, ngón tay của tôi bỗng trở nên nóng rát dữ dội.
Ý tôi là, đầu ngón tay của tôi bỗng đổi màu và trở nên trắng bệch.
【Cấp độ của kỹ năng kháng〖Kháng độc〗đã tăng từ 4 lên 5】
“GAUAAA!!!”
Tôi vô thức đá cái bình ra và rống lên quằn quại.
Con thằn lằn đen hốt hoảng đỡ lấy cái bình.
Tôi bị trúng độc rồi!!
Rõ ràng cái thứ sốt này còn tệ hơn bất cứ chất độc nào!
Sao mày có thể ăn một cách bình thản như thế hả?
“Kishida”
Con thằn lằn đen nhảy lên vai tôi và liếm chỗ ngón tay bị dính độc.
Ngay lúc đó, cơn nóng rát liền biến mất.
Hẳn là nó đã giải độc cho tôi.
Hờ…~
Làm tốt lắm thằn lằn đen.
Tao tưởng mình sẽ ngủm củ tỏi rồi chứ.
.