Khoảng cách giữa tôi và Howgrey ngắn lại.
Tôi siết chặt thanh đại đao trong tay.
Thoáng nhìn có vẻ như Howgrey không hề phòng bị.
So với lưỡi đao dài 〖Thần hủy diệt Dordina〗 thì thanh đoản kiếm của lão khó mà vươn tới được.
Lão không hề chuẩn bị bất kỳ cái gì để đối phó với thanh đao của tôi.
Thường mà nói, tôi có thể chém lão ngay từ vị trí này bằng cách tận dụng tầm với và thể chất.
Thế nhưng… tôi chỉ thấy toàn bộ không gian xung quanh lão là một vùng nguy hiểm.
Thời điểm tôi đặt chân vào thì thanh kiếm của lão sẽ bay tới theo cách mà tôi không thể ngờ tới.
Bản năng đang mách bảo với tôi như vậy.
Trong trận chiến có hai phương thức tấn công: những đòn có thể phản ứng trong một lần nhìn thấy và những đòn thì không.
Tốt hơn là nên tránh đòn đánh đã từng nhìn thấy trước đó.
Đối với phần sau, cần phải chuẩn bị trước và làm việc với nó để không phải nhận đòn tấn công ngay từ đầu.
Với sự am hiểu sâu rộng về kiếm thuật, có các kỹ thuật không chính thống đối phó với những chiêu thức tấn công không thể phản ứng theo được.
Tất nhiên, những kỹ thuật đó không mang lại hiệu quả với những đối thủ có hành động đáp trả tương tự.
‘Chiến thuật nào có ít điểm yếu nhất’ là chủ đề thường được đưa ra trong giới kiếm sĩ, nhưng những trận đấu kiếm thường diễn ra và kết thúc khi câu hỏi đó vẫn chưa được giải đáp đã trở thành chủ đề trong cộng đồng của họ.
Đối phó với những đòn tấn công không thể phản ứng, thì chúng sẽ được giải quyết bằng cách nắm bắt động tác của đối phương.
Chỉ thế mà thôi.
Mà Howgrey thì vô cùng dày dặn về phương thức đó.
Quả thật tôi sẽ không thể vượt qua sức phòng ngự của ông ta chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân.
Hiển nhiên những đòn thế của tôi sẽ bị nhìn thấu và tránh được, ngay cả khi tôi chỉ nhắm lấy các đòn tấn công ông ta không kịp trở tay.
Khi cả hai giao tranh, tôi không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng ép ông ta vào những tình huống cho phép tôi dồn góc lão.

Khả năng cao lão sẽ thoát thân bằng cách sử dụng những động tác khó lý giải ngay cả khi tôi nỗ lực rất nhiều để truy đuổi theo ông ta, nhưng nếu tôi không dẫn mọi thứ xa đến mức đó thì sẽ chẳng có mấy tác động tới trận chiến.
Nếu tôi không dùng suy luận và tính toán thì lưỡi kiếm sẽ chẳng bao giờ chạm được Howgrey.
“〖Sóng xung kích〗!”
Tôi vung đao giải phóng làn sóng từ lưỡi chém.
Đồng thời tôi bứt tốc lao tới bám theo 〖Sóng xung kích〗.
Trước tiên tôi có ý định để lão ứng phó với 〖Sóng xung kích〗 rồi nhân cơ hội đó hạ đòn tấn công.
Giữa đôi bên tôi có lợi thế hơn về sức mạnh vật lý đơn thuần.
Biện pháp này sẽ có hiệu quả đáng kể.
Thế nhưng tôi lại có cảm giác bất an về nó.
Trước khi kịp nhận ra, Howgrey đang vung thanh đoản kiếm xuống cận kề trước mắt tôi.
Trong giây lát tôi tưởng lão có khả năng dịch chuyển tức thời, nhưng liền nhanh chóng hiểu ra.
Chỉ đơn giản là ông ta lách sang một bên của 〖Sóng xung kích〗 rồi tiến đến với tôi.
Nhưng lão thực hiện điều đó với động tác cực kỳ chuẩn xác và thanh thoát.
Ngay tức thì giữa chiến trường, ông ta nhào lộn tránh 〖Sóng xung kích〗 và đổi ngay sang tư thế phản công.
Mặc dù chúng tôi đang đối đầu trực tiếp với nhau, nhưng có vẻ một đòn tấn công sẽ chỉ hiện diện bên ngoài trực giác của tôi.
Tôi không cho rằng ông ta chậm hơn tôi về tốc độ di chuyển.
“Khực…!”
Đón nhận đường kiếm của Howgrey, tôi rút thanh đao về để chống đỡ.
〖Thần hủy diệt Dordina〗 có lưỡi kiếm mỏng nhưng không có nghĩa là yếu.
Đây là món vật phẩm thậm chí có thể đỡ được cú vả của con rồng hạng A.

Howgrey tiếp cận phía trước, ngay khi đó lão luồn bên dưới qua khỏi thanh đao và tay tôi.
“Chết dở…!”
Luồn nhiệt nóng rát xuyên qua bụng tôi.
Tôi đã bị chém trúng.
Với chỉ số của Howgrey, nếu tôi có thể xoay người trước khi lão hoàn thành đường kiếm thì sẽ không trở thành chấn thương nghiêm trọng.
Thanh đoản kiếm đó trông cũng chẳng mấy gì sắc bén.
Vấn đề là… nhát chém bí ẩn thứ hai xảy ra ngay sau cú đầu tiên.
Sức tấn công của ông ta mạnh hơn nhiều trong đòn chém thứ hai không thể xác định kia.
Tôi xoay người ra xa, bật xuống mặt đất.
Tôi ngã nhào một lần.
Nhát chém thứ hai không xuất hiện.
Tôi cầm chắc thanh đao và lấy lại tư thế.
Howgrey nhăn mặt, không tiếp tục thu hẹp khoảng cách.
“Đúng như ta nghĩ… không phải tình cờ mà ngươi tránh được nó.

Thật sự trên đời này có một thiên tài có thể chống đỡ chỉ sau một lần trúng đòn.”
Nhìn thấy phản ứng của Howgrey, quả nhiên ông ta tin rằng tôi tránh được đòn đánh không phải là do trùng hợp.

Chính xác… tôi vẫn chưa hiểu rõ cách thức về nhát chém thứ hai của lão, nhưng tôi vẫn có thể đối phó với nó.
Đường kiếm thứ hai đó tung ra vào giai đoạn mà Howgrey chém, chỉ lệch một chút so với góc đã định.
Rất khó lý giải nhưng đây là cách duy nhất miêu tả nó.
Tôi có thể cảm nhận ra nó sau khi trúng đòn một lần bởi vì góc độ và hướng tấn công nằm ngoài lẽ thường.
Một người như Howgrey nắm giữ kiếm nghệ điêu luyện khó để cho là tình cờ tung ra những nhát chém hỗn loạn hết lần này đến lần khác.
Hay nói đúng hơn là tôi có thể suy ra ví trí và góc chém thứ hai ngay sau khi lão ta ra đòn, vì thế tôi di chuyển mà không bị thương quá nặng.
Tất nhiên dù tôi có hiểu thì cũng không đơn giản mà vượt qua và sẽ thua cuộc nếu chỉ nhận phải một trong số chúng… nhưng không có nghĩa là không thể xử lý được.
“...Kể cả những chủng tộc không phải con người thì ngươi là lần đầu tiên.

Không ngờ lại có một đối thủ tránh được đòn tấn công như thế này của ta.

Quả thật đáng tiếc, Thợ săn rồng Volk, ta sẽ phải kết liễu mạng sống của ngươi tại đây.”
Tôi cảm nhận thấy sát khí hừng hực của Howgrey, hơn cả lần mà ông ta toát ra trước đó.
Siết chặt thanh đao, tôi vô thức lùi lại nửa bước.
“Hmph… Ngay cả khi phát ngôn từ 〖Khổ hạnh〗 kiếm sĩ mạnh nhất thế giới thì đó cũng chỉ là lời nói suông thôi.

Ông tính khiêu khích ta sao?”
Tôi kiềm chế lại đôi chân đang bắt đầu run rẩy và dũng cảm vặc lại câu nói của Howgrey.
Chẳng có gì cả.
Tôi có thể tránh được nhát chém đó.
Nếu khống chế được nó thì không chừng trận chiến này sẽ kéo dài thành cuộc so tài sức chịu đựng.
Ít nhất tôi sẽ không nằm đất chỉ với một cú đánh được.
“Ngươi thật may mắn với những cuộc tranh tài vượt trên những người như ta.

Đó không chỉ là giới hạn về tiềm năng của ngươi.”
Ông ta đáp.
“Ta đã từng là lính đánh thuê lấy mạng hàng ngàn người.

Mệt mỏi với lối sống đó, có lần ta chỉ chọn cách sinh tồn bằng cách săn những quái thú ăn được… Đến khi nhận ra ta đã được gọi là 〖Khổ hạnh〗, một cái tên rất thú vị.

Đã hàng chục năm trôi qua kể từ khi ta đạt tới trạng thái tinh thần này và nhận được hắc thuật đáng nguyền rủa kia.”
“Hắc thuật… đáng nguyền rủa…?”
Lời của tôi ngắt quãng.
Tôi đoán đó là một kỹ năng không thể hiểu theo cách thông thường.
Nhưng tôi nghĩ đó là điều mà ông ta cho là tự hào.
Bỗng có điều vướng vào tâm trí tôi.
Đừng bảo là… bản chất thật sự của kiếm thuật kia…
Không, không thể nào có chuyện như vậy được.
Tôi loại bỏ suy nghĩ đang hiện diện trong đầu.
Nếu bị đánh động bởi những ảo tưởng vô bổ thì tôi sẽ để thua kẻ thù đáng lẽ có thể chiến thắng.
Tôi biết làm thế nào để nhẫn nhịn.
Chỉ thế thôi là đủ.
“Đúng ra đó chỉ là một phần mà ngươi đã học cách tránh được chỉ với một đòn.

Ngươi chắc chắn là một tài năng hơn ta về mọi mặt.

Chỉ là, do ngươi còn quá trẻ khi đối diện trước mặt ta thế này.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play