“...Wow, chị Thánh nhân đúng là dự đoán được chuyện này.”
Aruane đột nhiên phấn khởi.
“Aruane? Ý cô là gì…”
Cô ta bò ngược ra phía sau Zephyr, một tay còn lại tóm lấy Ool.
“N- Ngươi muốn làm gì! Dừng lại! Dừng lại mau, đồ quái vật! Không, đừng mà…! Ta van xin ngươi…! Ta đã hứa với gia đình là sẽ quay trở lại ngôi làng…!”
“Tội nghiệp anh Ool… Aah, nhìn anh sợ hãi tới mức đáng thương luôn ó.
Xin lỗi nha anh Ool.
Aruane sẽ làm cho thật nhanh nè? Chịu hông?”
Nhìn thấy hành vi lạ lùng của Aruane, Alphiss rút kiếm.
Thế nhưng cô ấy đã quá trễ, răng nanh của Aruane đã cắm ngập vào cổ Ool.
“Làm ơn dừng lại! Không, khônggg… A, aa, aaaaah!”
Da thịt của Ool bị xé rách khi Aruane cắn xuyên họng anh ta.
Máu phun ra, sức sống lụi dần trong mắt anh ta khi ngã gục xuống.
Aruane liếm phần máu dính quanh miệng với cảm giác ngất ngây, sau đó lại tiếp tục đưa lên cổ Ool rồi hút.
Chỉ trong giây lát, toàn bộ lưng Zephyr đã ướt đẫm vũng máu.
“Ngươi đang làm gì thế?!”
Giữ kiếm sẵn sàng, Alphiss hét lên.
Như để đáp lại, xác Ool bật dậy.
Mắt anh ta trừng to, làn da đen lại với nhiều chấm đỏ nổi lên khắp người.
Đây là kỹ năng cho phép Aruane điều khiển xác chết bằng cách truyền máu của cô ta vào đó, 〖Hình nhân máu〗.
“...T- 〖Tái thiết〗.”
Ool sử dụng bạch ma thuật.
Ánh sáng trắng bao bọc lấy Aruane.
Những phần bị đục khoét trên thân thể và cánh tay bị mất của cô ta nhanh chóng lành lại.
〖Hình nhân máu〗 còn cho phép cô thi triển kỹ năng của xác chết.
Alphiss vốn đã biết điều đó.
“Kh- Không thể nào…”
Gương mặt Alphiss tái nhợt và hạ kiếm xuống.
Khi cô ấy gợi ý cho Lilixira việc Ool có thể sẽ chống đối mệnh lệnh, Lilixira đã nhắc tới những lựa chọn khác.
Rất có thể đây chính là điều này.
Aruane vận động cổ tay và thắt lưng, kiểm tra lại thân người.
Rồi ả nhìn xuống về phía cô gái xác sống và mộc tinh linh ở đằng xa.
Họ đã có bước dẫn đầu đáng kể, nhưng trong màn sương mù dày đặc này những kẻ truy đuổi vẫn bám sát gót họ.
“Cách này sẽ giúp Aruane có thể xử lý họ.
Chừng nào Aruane cử động thân thể được thì gϊếŧ họ dễ ợt hà.”
Cô ta liếm môi, rồi liếc nhìn Alphiss trên tay vẫn còn cầm kiếm.
“Có phiền quay thanh kiếm đó ra chỗ khác khỏi Aruane được hông? Người bạn của Thánh nhân, chị Alphiss?”
“Ta- Ta…”
“Được thôi? Nếu chị muốn chơi với Aruane thì cổ chấp nhận luôn.
Chị biết đó, Aruane đã tính xơi thịt Alphiss, người có vẻ thân thiết với chị Thánh nhân.
Aruane đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng thì tốt nhất là cổ nên ăn cả Alphiss.”
Aruane mở miệng nhe nanh.
“N- Ngươi nói gì cơ?!”
Móng tay Aruane mọc dài ra, chuyển hóa thành món vũ khí kết tinh màu đỏ rực.
Cô ta dùng nó cào lên lưng Zephyr.
Gào lên đau đớn, nó bắt đầu rơi xuống.
“Kyaah!”
Alphiss bám trụ trên lưng Zephyr la hét.
Cô ấy vẫn có thể giữ chặt được thanh kiếm, nhưng so với Aruane thì hoàn toàn không còn khả năng tự vệ.
“Chị Alphiss, cám ơn vì bữa ăn nha.”
Khi Alphiss cố gắng đeo bám trên người Zephyr đang rơi, Aruane giơ móng lên lần nữa.
Nụ cười vô tư thường ngày trên mặt ả giờ không thấy đâu.
Thay vào đó là nhìn sâu vào mắt Alphiss như đang soi mói tâm hồn cô ấy.
Lúc Zephyr lao xuống đất, Alphiss gồng mình chấp nhận cái chết.
Tuy nhiên móng của Aruane sượt qua mặt cô ấy mà đâm vào con rồng đang hấp hối.
Aruane nhấc tay lên, biến dòng máu kết tinh trên đầu móng tay trở lại thành máu bình thường và liếm nó.
Rồi cô ả xòe cả năm ngón tay và co lại từng ngón một như thể đang đếm.
“...Anh Ool là người thứ năm rồi hả? Phải vậy hông ta? Aaah, Aruane quên mất tiêu luôn.”
“Ng- Ngươi đang nói gì thế?! T- Tiện nhân…!”
Alphiss cất lời, hướng mũi kiếm về phía Aruane.
“Phản ứng kiểu đó… chị Thánh nhân đúng là hổng có nhắc gì ồi.
Phải há… Aruane cho là chị Thánh nhân như vậy thôi.”
Sự khâm phục như thể trộn lẫn trong lời nói của Aruane.
Alphiss hoàn toàn không thể hiểu được ẩn ý trong giọng điệu của cô ta.
Thanh kiếm vẫn giơ cao nhưng cô ấy cứng người ngay tại chỗ.
Aruane nhìn về hướng mà họ đã xuất phát, quay lưng về phía Alphiss.
“Biến chỗ khác đi.
Chị yếu quá, chỉ gây vướng chân thôi.
Một mình Aruane thừa sức chơi với hai người kia.
Chị có hiểu hông đó? Chị còn hổng được đứng quan sát nữa.
Nếu còn ở đây thì Aruane hổng phiền gϊếŧ chị luôn đâu.”
Lắng nghe lời cô ta, Alphiss từ từ hạ kiếm.
Lời nói và hành động của Aruane hoàn toàn khó hiểu và cô ấy cũng không biết được bản tính của ả ra sao.
Nhưng cô ấy hiểu rõ ả nghiêm túc với lời đe dọa đó.
Alphiss rõ ràng nhận thức được cho dù có hết sức chiến đấu thì cũng không thể đối phó với Aruane.
Nên thay vì thách thức ả, cô ấy nên tập trung vào việc rời đi và báo cáo lại hành vi điên cuồng của ả cho Lilixira.
“...Nhưng mà chạy về chỗ chị Thánh nhân thì hổng hay đâu.
Chị Alphiss có lẽ chỉ gây phiền toái thôi.
Chị đúng là thứ cản trở.
Chị nên tìm góc nào đó mà núp cho đến khi xong chuyện đi.
Dzậy là đủ rồi.”
“Đừng có xem thường ta, đồ quỷ dữ.
Nếu ta mà cản đường Thánh nhân thì thà chết đi cho rồi.
Đó là trọng trách của Hội Kỵ sĩ thánh bọn ta.
Và Thánh nhân hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.”
“Đúng ồi, chị Thánh nhân cũng là tội đồ như Aruane.
Nhưng mà, tốt hơn chị Alphiss đừng có quay lại.”
“...Ta không hiểu một chút gì lời nói nào của ngươi cả.
Tà đạo… Không đúng, mà là ghê tởm.”
Alphiss phun ra câu nói đó rồi chạy đi.
Theo hướng cô ấy đang đi rõ ràng là đang cố trở về với Lilixira.
Aruane nhìn cô ấy rời khỏi nhưng liền nhanh chóng quay mặt.
“Cổ sẽ chạy mất dép thui.
Rồng lộn kia chắc cũng hổng đổ lỗi cho cổ đâu.”
Trước mặt cô ta, Aro và Mộc quái đang đến gần.
Ở sau lưng, xác của Ool từ từ bật dậy..