Chương 415:


Rogueheil đã được kéo về phía con Slime đồ sộ, lão đang có ý đồ gì đây?
Lão gần như đã tiêu hao hết HP và MP.

Rất khó để lão câu giờ chờ nạp lại để duy trì 〖Song trùng〗.

Hay định tẩu thoát?
Tưởng tôi sẽ để lão toại nguyện chắc!
Bất cứ giá nào tôi cũng phải hạ sát lão ngay tại đây!
Nếu để lão hồi phục rồi đến hỗ trợ nhóm Tam hiệp sỹ còn lại hay cùng phối hợp với Quỷ vương để chơi tôi thì rắc rối vô cùng.

Lý do duy nhất tôi phản công hiệu quả đều nhờ vào lợi thế từ thông tin.

Thay vì trực tiếp tham trận, chiến thuật của lão là đứng sau tạo ra những nhân bản và kiểm soát tôi bằng quỷ nhãn.

Tôi đã đối phó được bởi vì lính của lão là một con Slime to thây ngu đần, nhưng nếu lão chiến đấu bên cạnh Quỷ vương thì tôi sẽ không tài nào thắng được.

Trên đỉnh đầu con Slime, chỉ với hình dáng con người, Rogueheil bò trên cả bốn chi.

Để gây cản trở, ba tên Troll đứng chặn ở giữa tôi và con Slime.

「Ta cũng có thể làm thế này!」
Ánh sáng bừng lên ở nơi Rogueheil và con Slime đồ sộ tiếp xúc.

Người con Slime bốc hơi làm ướt cả cơ thể Rogueheil, những con mắt đang nhắm của lão mở ra.

Là 〖Bào mòn sinh lực〗!
Lão không dùng tới 〖Tự tái tạo〗 vì lượng MP thấp nên xem con Slime như cái bể nạp HP.

Chó chết, đúng là chiêu trò bẩn thỉu…
Nhưng đây cũng là bằng chứng cho thấy lão đã bị dồn vào chân tường.

Về phía tôi, ba tên Troll đang thủ sẵn.

Bản chất hướng thẳng của 〖Lăn〗 thì khó mà tránh được.

Thế thì tôi sẽ đè bẹp chúng luôn!

Tôi tăng tốc nhắm về phía một tên.

Không phải để hăm dọa đâu!
Nó đưa tay chuẩn bị đỡ lấy tôi.

“GOOOOOOOO!”
Nó gào lên.

Ánh sáng bao phủ lấy thân thể, cơ bắp nở rộ.

Đấy là ma thuật cường hóa tấn công 〖Sức mạnh〗!
Tay chân của nó cũng hóa thành kim loại.

Kỹ năng phòng ngự chuyên biệt của chúng.

Nó không biến đổi những bộ phận cơ thể còn lại để đủ linh hoạt chống lại tôi, đồng thời cải thiện khả năng cản trở đường đi của tôi.

Tôi bị giảm tốc, nhưng vẫn lăn qua được nó.

Bàn chân kim loại của nó làm sứt mẻ nền nhà khi bị tôi đè bên dưới.

“GooOOO!” “GooOOO!”
Hai tên Troll còn lại tiếp cận từ hai phía, biến tay chân thành kim loại.

Chưa đủ sức đâu!
Động năng từ 〖Lăn〗 của tôi là không thể cản phá!
Mặt đất bị xới tung.

「Giỏi lắm Oni!」
Đứng trên người con Slime đồ sộ, cơ thể Rogueheil chuyển sang màu đen tuyền.

「Đồ sộ.

Ta không còn đủ sức khỏe và kích thước nữa.

Ta sẽ dùng tới thân thể của ngươi」
Tại điểm mà lão chạm lấy nó, bóng tối lan rộng lên khắp con Slime.

Nó quằn quại trong đau đớn.

Nguồn chướng khí màu đen tỏa ra từ lão và con Slime, bốc lên trần nhà tích tụ thành khối lớn.

Làn sương đen bao phủ toàn bộ bên trên trần căn phòng dưới lòng đất.

Trông nguy hiểm thế?!
「Ta không muốn dùng cách này, nhưng không còn biện pháp nào khác! Irushia, lần này, ngươi chết chắc! Kết liễu, 〖Trận mưa tử thần〗!」
Từ đám mây u tối, những giọt mưa đen ngòm tuôn xuống.

Đ- Đây là 〖Trận mưa tử thần〗!?
【Kỹ năng cơ bản 〖Trận mưa tử thần〗】
【Đổi lấy lượng HP và MP, cơn mưa mang tới cái chết tức thời và hiệu ứng nguyền rủa sẽ giáng xuống】
【Kỹ năng này không thể tùy ý mà hủy bỏ】
【Chỉ kết thúc đến khi HP và MP của người sử dụng cạn kiệt hoặc không còn khả năng để duy trì】
Kỹ năng này đầy ắp khuyết điểm đối với Rogueheil.

Nếu tôi chịu được thì sẽ dễ dàng quật lão tới chết.

Ngoài ra tác dụng gây chí mạng tức thời hiếm khi có hiệu quả đối với những đối thủ cùng thứ hạng hay cao hơn.

Nếu nó thật sự hữu ích như thế thì 〖Chết chóc〗 của cô bạn đã bá đạo rồi.

Nó chỉ đáng tin cậy khi đối phó những kẻ thù cấp thấp thay vì đánh đấm trực tiếp.

Cả hiệu ứng nguyền rủa nữa, nếu có cùng hình thức như 〖Bụi vảy rồng〗 thì cùng lắm nó chỉ gây ra vài sát thương theo chu kỳ và giảm bớt tính cơ động.

Khó có khả năng trận chiến này sẽ diễn ra lâu hơn.

Tôi có thể dễ dàng chống chịu được…
Trận mưa như trút.

Mặt đất bị giọt mưa đen làm ướt tối lại.

G- Gì vậy…?
Chất lỏng màu đen nhớt nháp chảy xuống lưng tôi.

Cơn đau dữ dội ngấm qua vết thương, theo phản xạ tôi ngừng lăn té nằm một đống.

Còn hơn cả cơn đau là sự khổ sở thuần túy.

Sao thế nè?
Mưa hả?
Đừng có đùa, đây là trận bão kim châm chứa lời nguyền tới tấp thì có!
Trận mưa đen trút lên người đám Troll kim loại hóa đang cố đẩy tôi lại.

Ngay lập tức chúng co giật, tay chân trở lại bình thường, người hóa thành màu đen.

Chúng ngã xuống, miệng sùi bọt mép.

【Đã nhận được 784 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 784 điểm kinh nghiệm】
【Đã nhận được 896 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 896 điểm kinh nghiệm】
【Đã nhận được 448 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 448 điểm kinh nghiệm】
【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 104 lên 105】
Lão thẳng tay vứt bỏ chúng!
Nếu biến toàn bộ cơ thể thành kim loại thì chúng may ra có thể sống sót!
Lão không nhắc cho chúng biết vì sợ tôi có thể kịp phòng bị?
Hay vì nghĩ rằng trận chiến sẽ được định đoạt sau khi tạnh mưa nên không còn cần tới những tên Troll vô dụng nữa?
Nhưng kỹ năng này quả thật rất tệ.

Tôi không ngờ nó lại dễ tác động lên lũ Troll hạng B-.

Vì nhịp độ đổ xuống liên tục, nó vượt xa so với 〖Chết chóc〗 về số lần gây ảnh hưởng.

Khi đang dành sự tập trung cho 〖Trận mưa tử thần〗, có lẽ lão không thể tách ra khỏi con Slime đồ sộ.

Nhưng dù thế thì đây vẫn là kỹ năng quá sức dữ dội.

【Cấp độ Kỹ năng kháng 〖Kháng chí mạng〗 đã tăng từ 2 lên 3】

【Cấp độ Kỹ năng kháng 〖Kháng nguyền rủa〗 đã tăng từ 2 lên 3】
Tăng cấp rồi?!
Bình thường tôi phấn khởi vì khả năng kháng được nâng cao, nhưng với kinh nghiệm của mình, nó chỉ lên cấp khi tôi chịu sức ép thật sự nghiêm túc.

Hay nói theo cách khác là hiệu ứng gây chết tức tưởi cũng có thể tác động lên tôi?!
「Hãy chết vì thứ này, chết cho taaaa! Irushia, chết, hãy chết đi!」
Vô số con mắt chằm chằm lấy tôi.

Lão già mắc dịch…!
Cứ thế này tôi sẽ bị cơn mưa dìm chết trước khi kịp đến gần lão.

Tẩu là thượng sách?
Kỹ năng này không phải theo ý mà hủy bỏ được…
Khi nó kết thúc thì lão cũng sẽ gần chết.

Vẫn có nguy cơ tôi thiệt mạng bởi 〖Trận mưa tử thần〗 cho dù có phá vỡ tường để trốn thoát, nhưng cơ hội giành lấy sự sống sẽ cao hơn nhiều nếu thử sức tranh đấu với lão.

Tiến xa được thế này rồi mà tôi định bỏ cuộc ư…?
Nếu bỏ chạy ngay bây giờ, lần tới tái chiến lão lại cầu mưa khi bị dồn góc thì tôi tiếp tục co đuôi lủi mất à.

“Gaaah!”
Cô bạn rú lên, ánh sáng dịu nhẹ bao phủ lên chúng tôi, biến những vũng lầy mưa đen gần đó thành nước trong vắt.

〖Thánh linh〗.

B- Bằng cách này sẽ…!
「Không thể nào! Nó cứ tiếp diễn liên tục! Tôi sẽ tới giới hạn trước mất! Nếu muốn chạy thì ngay bây giờ…!」
Cũng có lý… 〖Thánh linh〗 không phải là kỹ năng thi triển nối tiếp.

Chúng tôi cũng kiệt sức, đây chỉ là biện pháp tạm thời.

Chẳng khác gì đi ném MP xuống cống.

Ước gì chúng tôi có chiếc ô để che chở khỏi 〖Trận mưa tử thần〗!

Chiếc ô…?.

Chương 416:


Tôi nảy ra ý tưởng.


Ừ nhỉ, chỉ cần một chiếc ô che chắn 〖Trận mưa tử thần〗.


Dù đánh liều nhưng nếu tôi không hành động thì chỉ còn lựa chọn là bỏ chạy hoặc bị nguyền rủa tới chết.


Bạn tôi, dùng 〖Sự sống giả tạo〗 đi!


Hồi sinh lũ Troll tham ăn!


「N- Nhưng chúng ta có cử chúng đi ra tay thì vẫn quá yếu...」


Tôi biết.


Nhưng mấy con quái được hồi sinh nhờ 〖Sự sống giả tạo〗 đều mang trạng thái 〖Bị nguyền rủa〗 nên sẽ miễn nhiễm.


“Gaaah!”


Ánh sáng đen bao trùm lấy xác ba tên Troll.


Bị hóa đen bởi cơn mưa, chúng bỗng vùng lắc đứng dậy nhìn tôi.


“GooO, OOOoOO… OooO”


Chúng phát ra giọng âm trầm như thể thù hận thế giới.


Lũ Troll đứng thản nhiên giữa trận mưa chứa lời nguyền.


Chúng chăm chăm lấy tôi bằng ánh mắt nguy hiểm.


Một con Abyss thây ma đã từng phản bội tôi.


〖Sự sống giả tạo〗 không hoàn toàn khống chế được ý chí của kẻ đã chết.


Nhưng cũng không hẳn là vô tác dụng.


Con Abyss cũng vâng lời tôi trong một lúc mà.


Làm đi bạn tôi.


Khi chúng vẫn còn chịu ảnh hưởng bởi ma lực của chúng ta, Quỷ nhãn khống chế sẽ có hiệu quả.


Cô ấy bừng to mắt phát ánh quang đỏ.


Tôi cúi xuống, lũ Troll che chắn lên người rồi chuyển hóa thành kim loại.


Tuy có hơi ngộ một chút, nhưng tôi đã có một bộ giáp kháng nguyền rủa.


Thông cảm nhé đám Oni.


Vì lợi ích cho sứ mệnh của mình, tôi đành phải tự tiện, mặc cho việc nó bất kính với người đã khuất như thế nào.


Khi chuyện này kết thúc, ta sẽ giải thoát cho bọn ngươi, vì vậy xin hãy nguôi lòng.




【Cấp độ Danh hiệu 〖Con đường tà ác〗 đã tăng từ 9 lên MAX】


【Cấp độ Danh hiệu 〖Vua hèn hạ〗 đã tăng từ 9 lên MAX】


Ta chẳng thèm quan tâm ngươi nói gì.


Thần ngôn, ta không biết ý đồ của ngươi đến mức nào.


Nhưng ta sẽ làm những việc cho là phù hợp.


Muốn đả kích hay can thiệp gì đó thì tùy ý ngươi.


Ta vẫn sẽ thực hiện theo cách của mình.


Khoác trên người bộ giáp kim loại lạnh lẽo, tôi xông về phía Rogueheil.


Nó được làm bằng thép chắc chắn nên khi tôi chạy nó vẫn không trượt ra.


Vài giọt mưa nhỏ qua khe hở nhưng ở mức độ tôi chịu đựng được.


「T- Tránh ra! Biến! Biến điiii!」


Lão gào lên.


「Hãy chết đi, ngươi phải chết tại đây! Mau lên! Thứ cứng đầu gì thế kia?! Ta đã giăng cái bẫy dành riêng cho ả Thánh nhân, dùng toàn bộ ma lực tắm ngươi trong axit, thậm chí sử dụng tới con át chủ bài cuối cùng, vậy mà sao ngươi vẫn còn?! Đừng giỡn mặt với ta… Đồ súc sinh! Ngươi sẽ chết! Chết chắc!」


Chướng khí phát ra từ người Rogueheil dày lên, khiến cho đám mây đen ngày càng tích tụ.


Trận mưa mang lời nguyền trút nước càng thêm dữ dội.


Câu đó phải là của ta mới đúng, lão già thối!


Lão không biết khi nào thì nên đầu hàng!


Dù bộ giáp bằng Troll kim loại có ích thế nào đi nữa nhưng khi còn đang mặc, tôi không thể dùng tới 〖Thánh linh〗.




Do ở ngay bên cạnh sẽ làm thanh tẩy lũ Troll và gϊếŧ chúng.




Có thể không bị tác động khi chúng ở dạng kim loại hóa, nhưng nếu tôi thất bại khi thử thì xem như công cóc.


Trận mưa mỗi lúc càng mãnh liệt.


Khi tôi tiếp cận, con Slime nâng hai xúc tu khổng lồ vung xuống.


Tôi bình tĩnh nhảy qua một bên để tránh.


Thứ lỗi chứ đòn tấn công chậm chạp như thế đời nào đụng được tới anh mày.


「Chết mau, nhanh mà đi chết đi!」


Lão Rogueheil cố gắng đổ mưa nhiều hơn, tôi đều đặn thu hẹp khoảng cách với con Slime, đến ngay trước mặt nó.


Sẽ không đúng nếu nói tôi tốn nhiều thời gian cũng như đối mặt với rào cản lớn.


Khi đã đến gần, tôi thoát khỏi trận mưa.


Vậy là lão không tự gây ảnh hưởng lên bản thân, cơn mưa không đổ xuống khu vực quanh lão ta.


Không còn cần tới nữa, lũ Troll giải trừ kim loại hóa rồi ngã xuống đất.


「C- Chết… chết đi...」


Đây là dấu chấm hết cho cuộc sống của ngươi, Rogueheil.


Lão không thể hủy bỏ kỹ năng đó được cho tới khi đứng chực chờ trước cửa tử.


Thậm chí ngay trước mặt ta, lão còn không thể cử động khi bám trên người con Slime đồ sộ.


「Nghiền nát nó!」


Lại hai xúc tu khổng lồ vươn ra từ không khí.


「Nếu ngươi nghĩ nó chậm chạp thì nhầm to rồi! Đồ ngu, đây là điều sẽ xảy ra nếu ngươi đến quá gần nó…! Ta cũng có thể làm tương tự! Ngươi nghĩ ta không thể sử dụng kỹ năng? Ngốc quá, bộ ta không truyền 〖Thần giao cách cảm〗 trong khi đó ư?!」


Tôi bỗng thấy ớn lạnh từ thái độ của Rogueheil.


Cái ý niệm khốn khổ này cứ như đang cào xé tôi…


Cũng là Thần giao cách cảm…?


Tiếp theo ngay tức thì, cơn buồn nôn dữ dội trào ngược trong tôi.


Tôi hiểu ra ngay.


Lão đang truyền cảm giác mà những linh hồn đang bị giam giữ bên trong con Slime sang cho tôi.


Cảm nhận được tất cả.


Sự hối tiếc, nỗi kinh hoàng, sầu thảm, oán hận.


Và hơn hết thẩy, sự khổ sở vô hạn.


「Hyo, hyohohohoho! Ngươi để lộ sơ hở lớn rồi...」


Bạn tôi, Sự sống giả tạo!


「...Ah!」


Ánh sáng đen chạm tới bên trong con Slime rồi bung tỏa.


【Cấp độ Kỹ năng cơ bản 〖Sự sống giả tạo〗 đã tăng từ 4 lên 5】


Cử động của nó khựng lại vì co giật.


「L- Làm gì đi Slime đồ sộ! Ng- Ngươi sao thế… GuOoOoh!」


Một cánh tay khổng lồ vươn ra từ con Slime tóm lấy lão nhấc lên.


「G- Gì vậy?! Slime đồ sộ?! Làm gì vậy hả…?!」


Bên trong người nó, vô số xác chết sống lại.


Khi ngươi buộc ta phải lắng nghe, bên trong con Slime chứa đầy ý niệm ác cảm đó với ngươi, Rogueheil.


Những nỗi thù oán không thể tiêu hóa ấy đang điều khiển cơ thể của nó.


Sẽ không mất bao lâu để con Slime có thể giành lại quyền kiểm soát, nhưng vẫn thừa thời gian để tiễn ngươi về cõi chết.


「N- Ngươi…! Tại một nơi như thế này ư…! Ta, ta chính là thuộc hạ giỏi nhất của Quỷ vương… Rồi một ngày ta sẽ thành người nắm quyền thống trị toàn bộ thế giới...!」


Cánh tay quật lão Rogueheil xuống đất.


「Gooh! I- Irushia, Irushiaaaaa! Ch- Chết đi, ngươi phải chết!」


Trước bờ vực cái chết, lão đỡ người dậy chỉ tay vào tôi.


Ánh sáng đen bừng lên ngay trước mũi tôi.





Là kỹ năng 〖Chết chóc〗.


Đáng buồn là nó chẳng có tác dụng.


Tôi dồn trọng lượng của mình lên chân trước đè lão bên dưới.


Hình dáng con người của lão bẹp dí với âm thanh lép bép.


【Đã nhận được 5184 điểm kinh nghiệm】


【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 5184 điểm kinh nghiệm】


【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 105 lên 107】


...Cuối cùng tôi đã tiêu diệt được lão.


Lão có thể là thuộc hạ mạnh nhất, nhưng chỉ một tên theo phe của Quỷ vương mà lại khiến tôi gặp bao trắc trở thế này.


Hoàn toàn kiệt sức.


【Cấp độ Danh hiệu 〖Người hùng quả cảm〗 đã tăng từ 7 lên 8】


【Đã nhận được Kỹ năng cơ bản 〖Thánh cầu〗】


Ma pháp dạng khối cầu?


Tôi thấy qua nhiều rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi tự sở hữu.


Đưa chân lên, Rogueheil chỉ còn là một vũng nước.


Tôi quay về phía con Slime đồ sộ vẫn đang động kinh.


Nó không thể làm gì ngoài rung rẩy trong đau đớn…


Bạn tôi, hãy ra tay đi.


Cô ấy kêu “Gaa” giải phóng ánh sáng đen.


〖Chết chóc〗 lan tỏa bên trong nó.


Sau khi phân tán như một màn sương, con Slime co giật rồi như tiếng gì đó vụn vỡ.


Nó tan thành chất lỏng, đổ tràn những xác chết bên trong.


【Đã nhận được 4864 điểm kinh nghiệm】


【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 4864 điểm kinh nghiệm】


【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 107 lên 109】


Tôi nhìn cô bạn một lần nữa.


Cô ấy gật đầu, và ánh sáng dịu dàng bao phủ phần còn lại của con Slime.


Đó là 〖Thánh linh〗.


Chúng tôi cầu siêu cho những linh hồn với chút sức lực ít ỏi mà chúng tôi có.


Lũ Troll cũng rung lên khi nhận lấy 〖Thánh linh〗 rồi ngã gục tại chỗ.


Tôi ngước mặt trước xác con Slime đồ sộ.


Thành thật xin lỗi vì sử dụng mọi người…


Nhưng nhờ thế mà tôi mới có thể đánh bại kẻ thù.


Vô cùng biết ơn.


Trong đầu, tôi nghe thấy âm thanh ngắt quãng.


「C- Cám… ơn...」


Rồi nó chợt tắt.


【Do chênh lệch thứ hạng quá lớn, không thể nhận được điểm kinh nghiệm】


Tôi nhắm mắt cúi đầu.


【Đã nhận được Kỹ năng cơ bản 〖Thần giao cách cảm〗】


T- 〖Thần giao cách cảm〗...?!


Kỹ năng mà phần lớn quái thú thứ hạng cao tôi từng gặp mặt đều sở hữu.


Tôi nhận được cũng không lấy làm lạ, nhưng cuộc đối thoại với những linh hồn có thể là sự thúc đẩy cuối cùng.


Ít nhất tôi hài lòng với lý do đó hơn là tiếng la hét bải hải của lão Rogueheil.


Tôi lại cúi đầu trước những thi hài một lần nữa.


Chương 417:


Trong một căn phòng nằm sâu bên trong lâu đài, một Slime chiến sỹ - Kỵ binh Slime - cúi sát đầu trước ngai vàng và báo cáo cho tôi.


Tôi nhịp chân không ngừng khi lắng nghe.


Dường như vẫn chưa quen được với hình mẫu này.


“Tại phòng tiệc, Thợ săn rồng Volk vẫn còn hung hăng chống lại đạo quân Slime của chúng ta. Con rồng bất ngờ xuất hiện đã được ngài Thermal dẫn dụ đi thành công.”


Lời báo cáo trước đó mang thông tin về một con rồng đột kích.


Nếu Thermal đã dụ nó đi thì chắc hiện giờ anh ta đang phối hợp với Rogueheil, người cấp dưới đã cáo biệt tôi không lâu để hạ gục nó.


“...Một con rồng… Hừm…”


Tôi co chân lại, ngồi cuộn người lẩm bẩm một mình.


Nhắc tới vụ rồng tấn công khiến tôi nhớ lại gì đó.


Nhưng tôi liền phủ nhận ngay.


Không đời nào hắn tới được chỗ này.


Tôi ghét thừa nhận chuyện đó, lại lo xa quá rồi.


Thế nhưng tôi cũng muốn tự mình tham gia để chứng thực.


Không còn nghi ngờ rằng nó ở đây theo ý muốn của Thánh nhân.




Nhưng nếu là con rồng được triệu hồi từ 〖Chư hầu thánh linh〗, nó sẽ ở hạng B cấp độ cao nhất.


“...Vậy rồi, còn ả Thánh nhân?”


“Ch- Chuyện là… Vẫn không thấy dấu hiệu của cô ta…”


Người kỵ binh nói lắp bắp.


Thế là ả vẫn chưa hành động.


Tôi tặc lưỡi.


Người lính đó run rẩy trong sợ hãi.


Nếu tất cả thành viên Tam hiệp sỹ đã được triển khai rồi thì tôi cũng nên sớm ra tay.


Bởi vì tình hình có thể trở thành tệ nhất nếu tất cả họ lần lượt bị đánh bại khi đang bị chia rẽ.


Nhưng chừng nào tôi chưa thấy bước tiến của Thánh nhân hay Ma thú vương bị ả thao túng thì tôi không nên bất cẩn.


Tôi đã thử dự đoán tương lai bằng 〖Hệ tham chiếu Laplace〗 nhưng những con số không cố định.


Bởi lẽ kỹ năng ấy đâu có phù hợp để phân tích ở tầm quy mô lớn.


Khi nó dự đoán những điều mà tôi không trực tiếp chứng kiến, độ chính xác giảm xuống rõ rệt.


Tôi nghĩ cũng chẳng sao nên vẫn thử sử dụng nó, để rồi chỉ toàn làm tốn MP.


Cho dù xác suất thấp, nó vẫn hữu dụng như để tham khảo, nhưng lần này lúc nào dùng tới thì con số đều thay đổi chóng mặt.


Rất có thể ả Thánh nhân cũng tận dụng Laplace để dự đoán tương lai.




Trong cuộc xung đột giữa cả hai, mỗi người chúng tôi đều cố gắng sử dụng 〖Hệ tham chiếu Laplace〗 để tranh giành từng lợi thế nhỏ nhặt so với phía còn lại, vì thế những số liệu vốn đã có độ chính xác thấp khi sự kiện lớn thế này liên tục bị thay đổi do hai bên quan sát nhau và chỉ để đạt được kết quả vô dụng.


“Thánh ý ơi, nếu ngài chỉ hỗ trợ cho mỗi mình tôi thì tôi đã gϊếŧ được chúng ngay lập tức… À không, tôi hiểu rồi. Đây là một bài kiểm tra. Để xác định xem tôi có xứng đáng sở hữu được sức mạnh của Lục đại hiền nhân, những người tự do dùng được Laplace. Hiểu mà. Cũng giống như lần trước phải không Thánh ý? Tôi sẽ gϊếŧ ả Thánh nhân. Tiêu diệt Ma thú vương. Hạ sát luôn cả con rồng đã đánh bại vị Anh hùng. Thế là đủ rồi nhỉ?”


Tôi khẽ giọng tự nói một mình, kỵ binh Slime nhìn tôi trong sợ hãi.


“Aah, đó là lời cầu nguyện thường ngày với Thánh ý.”


“T- Thần hiểu…”


Người lính ấp úng đáp.


“...Xét về phương diện mưu kế, ả Thánh nhân có thể hơn ta một bậc.”


Ả bay đến tận Alban và xóa dấu vết triệt để.


Chẳng đời nào mà ả lại không liên quan tới tình hình hiện tại, đám mạo hiểm gia nổi dậy rồi con rồng từ đâu xuất hiện bắt đầu làm loạn trong lâu đài.


Tuy nhiên ả vẫn chưa bị bắt gặp.


Tôi đã cử vài binh lính thăm chừng ả ta, và dĩ nhiên, chẳng có thông báo nào.


Rất có thể họ đều đã bị gϊếŧ chết.




Kế hoạch ban đầu là thế, khi kẻ thù bắt đầu hành động, tôi sẽ tự ra mặt.


Trước cả khi ả Thánh nhân gợi ý về sự góp mặt của mình, tôi đã biết ả sẽ sớm ra tay.




Khi nghe tin ả đang viếng thăm thủ đô, tôi đã nghĩ mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch.


Không chừng ả sẽ tham chiến trong bữa tiệc, tôi sẽ nắm bắt lấy thời điểm ả tấn công và cùng Rogueheil diệt trừ ả.


Sau khi hạ Thánh nhân, chắc chắn tôi sẽ bị lộ diện là quái thú và mất tư cách công chúa, nhưng so với ngai vàng thì Kỹ năng linh thiêng của Thánh nhân quan trọng hơn nhiều.


Chừng nào tôi có được nó thì không kẻ nào trên thế giới này có thể chống lại tôi.


“...Còn nữa Thánh ý, ngài nói những Kỹ năng linh thiêng là điều cần thiết để theo đuổi con đường trở thành bá chủ thế giới phải không? Và tôi sẽ là vật chủ cho quá trình đó?”


Đây là lý do, dù còn chút lo ngại, mà tôi muốn đích thân đối mặt với ả.


Nhưng vấn đề là ả chưa chịu lộ diện.


Có lẽ là định gài bẫy tôi ở đâu đấy, vậy mà chẳng có dấu hiệu gì cả.


Tôi không rõ ả sẽ tấn công từ chỗ nào hay ả đang nghĩ gì.


Kết quả là tôi nấp sâu dưới lòng đất, tránh xa khỏi Thánh nhân vô hình.


Ngoài ra do thiếu lực lượng, tôi buộc phải triển khai Tam hiệp sỹ để đối phó với sự khởi loạn của đám mạo hiểm giả và con rồng, vì thế mà giờ tôi hoàn toàn tách biệt khỏi bọn họ.


Tôi có thể cảm nhận thấy ả đã nhúng tay vào, nhưng không còn nữa.


Bằng cách không chịu bại lộ, ả Thánh nhân đã trói tay tôi.


Thật mất kiên nhẫn.


Mọi việc đang diễn ra rất tệ.


Tôi lại chưa thể hành động.


Nếu phải giao đấu với Thánh nhân và Ma thú vương cùng một lúc thì cơ hội chiến thắng của tôi quá mong manh.


Hoặc cho dù ả đã ra tay rồi thì tôi cũng chẳng biết.


“Thánh ý, tôi…”


Cánh cửa mở toang, một người lính khác lao vào.


Anh ra khá hối hả.


“Ngài Quỷ vương, thật kinh khủng! Hình như chủ tế Rogueheil đã bại trận rồi!”


Đó là chiều hướng tồi tệ nhất mà tôi có thể tưởng tượng ra.


Tôi ôm đầu.


“Là do ả Thánh nhân hả? Ả đã bắt đầu rồi.”


“K- Không, thần chỉ quan sát từ xa nên không rõ chi tiết, nhưng có vẻ đó là do con rồng đã xông vào lâu đài trước đó…”


“Chính nó…?”


Rogueheil ở hạng A-.


Ông ấy cũng rất khôn ngoan.


Có thật là Rogueheil chiến bại dưới tay một 〖Chư hầu thánh linh〗 của ả Thánh nhân thậm chí không có Kỹ năng linh thiêng?


“Ả Thánh nhân đã tham chiến chưa…?”


“T- Thần vẫn chưa có thông tin nào cả… Dù đã thử trao đổi với những binh sỹ khác nhưng không ai trông thấy Thánh nhân hay Ma thú vương.”


Dù đang che giấu sức mạnh mà ả vẫn đánh bại được Rogueheil.


“...Thánh ý, tôi quyết định rút lui ngay bây giờ.”


Bên dưới lâu đài có một kênh nước lớn nối ra mạch nước ngầm.


Trong trường hợp khẩn cấp có thể dùng đường nước để thoát hiểm.


Khi tôi đứng dậy, binh lính Slime xung quanh vây tụ.


“Quỷ vương, ngài sẽ làm thế nào?”


“...Ta định rời khỏi đây. Ta đã trở thành con rối trong tay Thánh nhân mất rồi. Đáng lẽ nên đề phòng ả ta hơn.”


Thất bại đầy đau đớn.


Tôi không biết sẽ có bao nhiêu Kỵ binh Slime và Tam hiệp sỹ mà tôi bồi dưỡng cẩn thận có thể sống sót.





Nhưng một khi tôi còn sống thì phục thù là chuyện không nằm ngoài khả năng.


Tôi đã muốn sở hữu thêm một Kỹ năng linh thiêng trước khi tiến hóa, nhưng vô vọng rồi.


Thánh nhân không phải là đối thủ dễ chơi như thế.


Có thể thao túng được Ma thú vương thì sức mạnh của ả đáng gờm lắm.


Tôi sẽ đánh bại Thánh nhân.


Tôi sẽ gϊếŧ chết Ma thú vương lẫn con rồng kia.


Nhưng giờ không vội ra tay cũng chẳng sao.


Tôi tin chắc chắn con rồng xông vào chính là 〖Chư hầu thánh linh〗 thứ ba mà ả đã dùng cách nào đó bắt giữ và giấu kín trước mắt mọi người, hoặc là con thú không rõ lai lịch ả dụ nó tới tấn công lâu đài.


Nhưng lạ thật.


“...Bỏ chạy, cơ ạ?”


Một người lính lên tiếng, như buộc phải mở miệng hỏi.


Dại gì tôi đi đối đầu với nhiều đối thủ hạng A cùng lúc.


Tôi bước khỏi ghế.


“Thần nhớ là ngài Thermal có nhắc đến cái tên Irushia và Miria… Họ có ý nghĩa gì với ngài không Quỷ vương?”


Một người khác hỏi.


Ngay khi nghe câu nói ấy, tôi liền hiểu ra.


Đúng như dự cảm trong lòng, con rồng ấy thực sự là Irushia.


“Irushia… Vậy ra hắn đến đây thật… Hiểu rồi…”


“...Quỷ vương? Ngài muốn thế nào ạ?”


Đây cũng là cái bẫy của Thánh nhân?


Lấy Irushia để làm mồi, ả định chặn đường rút lui của tôi chăng?


Không, lại nghĩ quá lên rồi.


Tôi mong chỉ là trường hợp như thế, cơ mà…


Với góc nhìn từ bên ngoài thế giới, những gì xảy ra trong khu rừng không phải là biến cố lớn, nhưng nếu ả không điều tra tôi kỹ lưỡng thì sẽ chẳng đi đến ngôi làng.


Liệu có phải là cái bẫy để đảm bảo triệt hạ được tôi không?


Ngay cả vậy đi nữa thì tôi vẫn sẽ tiến lên.


Tôi phải chứng minh cho Thánh ý thấy.


Người thân cận phù hợp với ngài là tôi.


Người sẽ giải phóng Thánh ý là tôi.


Người duy nhất được diện kiến Thánh ý và nhận lãnh phước lành của họ.


Chắc chắn không phải là Irushia.


Trong trận chiến ở khu rừng, tôi thua thiệt hơn so với hắn.


Sau khi giao tranh kết thúc, tôi đã bị Thánh ý bỏ rơi trong một thời gian ngắn.


Nhưng đó chưa phải là số mệnh của mình.


Tôi vẫn sống sót.


Tôi đã đối mặt với tình huống tưởng rằng sẽ chết, nhưng tôi vẫn còn đây.


Giờ thì tôi đã hiểu.


Đó là bài kiểm tra Thánh ý dành cho tôi.


Và nó vẫn đang tiếp tục.


“Thay đổi kế hoạch. Ta sẽ tiêu diệt Irushia. Rồi tẩu thoát sau cũng được.”


Phải vất vả lao động một chút, nhưng tôi đã có đủ điều kiện tiên quyết để sở hữu 〖Cõi phàm nhân〗 và 〖Cõi ma đói〗.


Để sống xứng đáng với kỳ vọng của Thánh ý, tôi nhất định phải chứng minh bản thân.


Chương 418:


Tôi nhìn những thi thể và xác Slime rải rác khắp căn phòng dưới lòng đất.


Thành viên mạnh nhất trong Tam hiệp sỹ, Rogueheil tay kiếm liên hoàn đã bị tiêu diệt, bao gồm cả vũ khí bí mật của chúng, con Slime đồ sộ.


Tiếp theo thì nên làm gì.


Căn hầm này rộng kinh khủng, có vẻ còn tiếp tục đi xuống khi qua cánh cửa.


Hay còn một tầng nữa bên dưới…?


Tới tận lúc này Quỷ vương vẫn chưa xuất đầu lộ diện, nhưng… tôi hy vọng chúng không ẩn nấp ở chỗ nào đó sâu hơn.


Tôi nghĩ cũng khá hợp lý nếu Quỷ vương có ở gần bên cạnh con Slime đồ sộ, khi nhiệm vụ của nó được xem như tuyến phòng ngự cuối cùng.




Còn nữa, dưới này hơi quá rộng chỉ để trở thành nơi lão Rogueheil dẫn dụ và hạ sát kẻ thù.


Nếu có mục đích để ngăn chặn lối thoát thì một ngõ cụt sẽ hiệu quả hơn nhiều.


Tôi không nghĩ ra được lời giải thích nào khác cho cánh cửa ở phía trong.


Nhớ không lầm khi lão đang trò chuyện với Thermal, Rogueheil nói bản thân có nghĩa vụ hộ giá Quỷ vương.


Trong trận chiến, rõ ràng con Slime đồ sộ là mối nguy hiểm lớn duy nhất vì đang phối hợp cùng lão ta.


Nếu nơi ở thường ngày của Rogueheil là bên cạnh con Slime, mang vai trò bảo vệ Quỷ vương, vậy thì… rất có thể chúa quỷ đang trú ở trong căn phòng sâu hơn.


Dù cho hắn đã bỏ chạy rồi thì ít ra hòa bình đã trở lại với vương quốc.


Nhưng để chúng tẩu thoát dễ dàng thì bi kịch tương tự chắc chắn sẽ lại diễn ra.


Loài người sẽ bị tàn sát, nhiều quân thù hơn sẽ được sinh ra, rồi chúng sẽ lại muốn kiểm soát thế giới.


Giờ Quỷ vương đã bị dồn ép tới đường cùng và tôi đã đánh bại hai cấp dưới hạng A- mạnh mẽ, đây chắc sẽ là cơ hội tốt cho tôi.


Cũng cần xem xét tới mối quan hệ làm ăn giữa tôi và Thánh nhân.


Tôi không biết cô ta có ý chờ cho tới bao lâu, nhưng nếu tôi giao tranh với Quỷ vương, tôi không tin cô ấy sẽ cứ đứng nhìn.


Thời cơ chín muồi sẽ không lặp lại.


Triệt hạ Quỷ vương ngay tại đây càng hợp lý.


...Tuy nhiên còn vấn đề về Thermal và Mephisto.


Nếu tôi không đối phó với hai kẻ đó, những người khác có thể bị nguy hiểm.


Vận mệnh của thế giới đang nằm trên cán cân, nhưng để tự họ cầm cự lâu hơn nữa sẽ có rủi ro.




Không nắm được tình hình hiện tại là đã chán lắm rồi, nhưng chắc Lilixira vẫn an toàn.


Cô ấy có Thánh long cùng một tên khó điều khiển, Ma thú vương Beelzebub.


Thậm chí nếu tôi có nghỉ ngơi một chút, phe ta vẫn có thể chiến đấu.


Chúng tôi có đến tận bốn hạng A cơ mà.


Lilixira vẫn chưa đưa ra hành động cụ thể nào, nhưng nhờ vậy mà kiềm hãm được Quỷ vương.


Như kết quả, Tam hiệp sỹ đã tách khỏi hắn, giúp tôi có cơ hội tiêu diệt từng tên một…


Tuy nhiên theo quan điểm của tôi trên tiền tuyến, tôi sẽ vui hơn nếu cô ấy có mặt.


Vào lúc tôi đánh bại Rogueheil và con Slime đồ sộ, có thể nói rằng Quỷ vương đã biết tin tức rồi.


Trừ khi có nguồn lực để mang ra bốn hạng A cùng lúc, nếu không chúng sẽ tìm đường tháo lui.


Sức mạnh quân sự của Quỷ vương mà đạt được cỡ đó thì đã ra lệnh cho chúng cưỡng bức chết tôi rồi.


Nhiều khả năng chúng đã chạy biến.


...Thay vì đi tìm đối thủ đã không còn có mặt ở đây nữa, nên ưu tiên hỗ trợ Aro và mọi người.




Ngoài ra trận chiến với Rogueheil đã khiến tôi tiêu hao quá nhiều HP và MP.




Không còn gì tệ hơn việc đâm đầu với Quỷ vương trước khi tôi hoàn toàn hồi phục.


Mục tiêu lần này là xử lý Tam hiệp sỹ cho chắc ăn, đồng thời củng cố mối quan hệ tin cậy với Lilixira.


Được rồi bạn tôi, chúng ta trở lên.


Tôi thấy cô ấy tỏ ra căng thẳng bất thường, dường như không để ý tới lời của tôi.


“Guuuo…”


Tôi cất giọng, cô bạn giật mình quay lại.


「...Có biến kéo tới. Chúng ta phải làm thế nào?」


Tôi dùng 〖Cảm quan〗.


Từ phía lối cầu thang bên dưới, thứ gì đó xuất hiện.


Nó có hình dáng con người, nhưng rõ ràng rất khác, một thứ quái dị.


Tín hiệu không thể so sánh với bất kỳ quái thú nào khác mà tôi từng chạm trán, tạo nên cảm giác bất an vô tận.


T- Thế đéo nào…


Quỷ vương ra mặt ngay bây giờ đâu được lợi ích gì.


Hay là?


Chúng đã có mưu kế nào đó để lật ngược thế trận?


Hay do chúng cùng đường rồi?


Thứ hiện diện từ phía cầu thang, khoác trên người bộ vương phục tráng lệ, là một cô gái trẻ tóc vàng.


Có lẽ đó là dòng dõi hoàng tộc Ardesian, công nương Chris,


Dáng người thấp bé lại còn khom lưng tạo ấn tượng về tính cách rụt rè.


Cô ta nhìn tôi tỏ ra hơi lo lắng và thiếu tự tin.


Có chút khác biệt so với những tin đồn mà tôi đã nghe về một công chúa năng động.


Nhưng cô ta vốn được cho là hay ốm yếu và nhút nhát nên vẻ ngoài thế này trông chính xác hơn.


Vào lúc này mà xuất hiện thì chưa thích hợp.


Gương mặt thiếu tự tin của công chúa quay ngoắt sang điềm tĩnh.


Làm tôi lạnh buốt sống lưng.


Sau khi khẽ cười, bề ngoài công chúa giả mạo biến dạng, cơ thể trở nên óng ánh và lõng bõng.


Giữ trạng thái đó, cô ta quay lại hình dáng con người.


Ngoại hình giống đứa trẻ ái nam ái nữ mà tôi từng thấy trong rừng.


“Aha! Quả đúng là Irushia thật! Vui quá! Hà, lâu lắm rồi mới gặp lại! Thánh ý, hãy xem nhé! Tôi sẽ chứng minh bản thân là người xứng đáng với ngài!”


Con Slime tự gào lên với bản thân.


Không, có lẽ, Thần ngôn đang đáp lại trong đầu hắn.


Với thái độ cao hứng, hắn gật đầu.


...Đúng như tôi dự đoán, hắn vẫn còn sống.


Tôi chắc chắn mình đã nhận được điểm kinh nghiệm sau trận chiến.


Nhưng bằng cách nào mà hắn vẫn thở thì thật là khó hiểu, rõ ràng con Slime trước mặt tôi và kẻ đã từng gặp trong khu rừng là cùng một người.


Sau khi lao xuống con sông dưới vách đá, tôi nhanh chóng mất đi ý thức.





Khi tỉnh dậy thì cấp độ đã tăng lên, nên tôi tin rằng hắn đã bỏ mạng.


Nhưng nhầm rồi.


Vào lúc đó, tôi đã để lại vài con sói Mahaa mà hắn đã triệu hồi.


Trong thời gian dài tôi bất tỉnh, chúng đã chết theo.


Điểm kinh nghiệm tôi nhận được là từ đó.


“Nếu tôi không gấp rút lên thì ả Thánh nhân sẽ sớm gia nhập. Tôi sẽ hoàn thành nhanh thôi Thánh ý. Không sao, tôi sẽ không để xảy ra sai lầm như thế nữa! Irushia, kể từ đó trở đi, ta vẫn luôn chờ đợi phục thù!”


Vẻ ngoài của hắn biến dạng.


Đang biến hình.


Chẳng để chần chừ, tôi tung liền bốn 〖Phong trảm〗.


Khi con Slime hạ xuống, bốn lưỡi gió đâm vào sàn nhà ngay trước nó.


Đám mây bụi bay lên che khuất hắn.


Tôi cố dò xét bằng 〖Cảm quan〗, nhưng dù nhận thấy tà khí của hắn, tôi lại không thể xác định vị trí.


Nó có kỹ năng ẩn thân.


「Anh bạn! Bên trên! Tệ lắm rồi!」


Cô bạn hướng đầu lên theo đường chéo.


Con Slime chuyển hóa thành một quái thú kỳ dị bay trong không khí.


Vẫn với vẻ ngoài óng ánh trong suốt, nó mọc ra bốn chiếc cánh lớn, khuôn mặt trẻ con trên ba cái cổ rồng.


N- Nó 〖Bay〗 được?!


Thật ra chẳng có cân đối tý nào.


Cái hình thái quái đản đó là sao vậy?


“Ta sẽ từ từ hạ sát ngươi.”


Trước mỗi miệng rồng có hỏa cầu xuất hiện, rồi chúng nuốt vào.


Bên trong cơ thể trong suốt ánh sáng đỏ bừng lên.


Tôi biết chiêu đó.


Nhưng làm thế bố đời nào chứ.


Thật điên quá.


“〖Trọng lực〗.”


Khối cầu ánh sáng đen giải phóng giữa không trung từ chỗ con Slime.


Khi chạm tới người tôi, nó khiến cơ thể nặng nề hơn, tôi bị đè xuống.


Ánh sáng lan tỏa trên sàn nhà tạo thành một cái hố trũng khổng lồ nhiều đường nứt gãy.


Đó là kỹ năng khắc chế chuyển động của mọi thứ nằm trong phạm vi ngoại trừ người sử dụng, nhưng quy mô và sức mạnh không thể so sánh bằng bất kỳ 〖Trọng lực〗 nào khác mà tôi đã từng trải.


Một đối thủ hạng C có thể dễ dàng bị nghiền chết ngay tắp lự.


“Irushia, ta sẽ là người giải phóng cho Thánh ý. Không phải ngươi hay ả Thánh nhân, tất nhiên cũng chẳng phải tên Anh hùng hay Ma thú vương. Thánh ý là của ta và chỉ mỗi mình ta. Ta là người duy nhất được chọn. Ta thấu suốt. Không ai trong số các ngươi là gì khác ngoài những viên đá lót đường giúp ta tiến gần hơn tới Thánh ý! Ngươi đã hiểu sai vị trí của mình để tự thân đến đây! Ngươi thật phiền phức!”


Khi con Slime lên tiếng, đồng thời ba đầu rồng hướng về phía tôi mở miệng.


“Trao Kỹ năng linh thiêng của ngươi lại rồi tan biến đi! 〖Bộc long phá〗!”


Ba chùm sáng đỏ rực bắn ra.


Chương 419:


Cậu rồng loay hoay nhìn quanh đại sảnh yến tiệc và thành viên Tam hiệp sỹ đang bỏ chạy.


Có lẽ đang quyết định xem nên đuổi theo hay ở lại đây thì tốt hơn.


Đứng đơ ra giữa chiến trường như thế để suy nghĩ rất là dại dột.


Chẳng có chút thần thái nào với một loài rồng hai đầu Ouroboros nắm bắt sựu vĩnh cửu.


Nếu lý do chần chừ là vì lo lắng về kiếm thuật của tôi thì tôi xin phủ nhận ngay lập tức.


Thật sự là khả năng đối kháng giữa tôi với nữ quái hai mặt kia tệ lắm.


Sức mạnh của ả cũng cao hơn một bậc so với những kẻ tôi đã từng chém chết.


Nhưng nếu không vượt qua được thử thách lần này, cái danh hiệu Thợ săn rồng chẳng khác gì có tiếng mà không có miếng.


Đây là cơ hội tốt để tiêu diệt một trong những thuộc hạ của Quỷ vương, kẻ đang giở trò phá hoại thế giới.


Còn chuyện bất khả thi nữa, dù tôi có đi du ngoạn khắp nơi bao nhiêu thì có thể sẽ chẳng bao giờ gặp được tay kiếm sỹ huyền thoại Howgrey.


Tôi đã lờ mờ nhận ra rồi.


Vậy thì đây có lẽ sẽ là khoảng khắc mài dũa thanh đao của mình.


Nếu bỏ cuộc, toàn bộ sự nghiệp cống hiến cho kiếm thuật của tôi xem như đem đổ sông đổ biển.




“Khi ta quét dọn xong đám rác rưởi này sẽ theo cậu ngay.”


Đứng trước thanh đao của tôi là một cô gái trẻ tóc màu xanh đậm mang dáng vẻ quái dị, tay cầm kiếm với gương mặt thứ hai trên ngực.


Ả là một trong Tam hiệp sỹ dưới trướng của công chúa, hay đúng hơn là nhận chỉ thị trực tiếp từ Quỷ vương, 〖Mephisto tay kiếm bướm ma〗.


Cậu rồng nhìn tôi rồi một đầu khẽ cúi chào, trước khi lao tới cánh cửa mà 〖Thermal tay kiếm đoạt mạng〗 đã đi qua.


Nơi này được giao phó lại cho tôi.


“Thợ săn rồng phải không? Xem ra ngươi đã xem thường bọn ta rồi…”


Gương mặt vô cảm trên cái đầu thứ nhất của Mephisto lẩm bẩm một cách thản nhiên.


“Hah, tên ngu dốt. Chúng ta biết mọi kỹ năng và điểm yếu của ngươi! Thợ săn rồng ơi… một kẻ như ngươi vẫn có thể sống sót cho tới giờ, đối thủ mà ngươi đã từng giao đấu chắc còn phải ngốc nghếch hơn nữa!”


Cái đầu thứ hai trồi ra trên ngực cười to.


Gương mặt mụ nằm dưới mái tóc dài, sự điên dại như toát ra từ ánh mắt.


Có lẽ cái đầu xấu xí đó là phần cơ thể chính.


“Cho dù ngươi có thử sức hàng trăm lần thì chúng ta sẽ không bao giờ thua, ngươi biết chứ? Không phải tốt hơn ngươi nên gào khóc mà kêu cứu đi? Hãy đến mà cầu xin con rồng thay vì khờ dại đuổi theo một đứa con gái!”


Tôi nghe thấy cậu rồng dừng bước.


“Ta đã bảo với cậu sẽ theo ngay sau mà. Nếu còn khinh thường nữa ta sẽ không tha cho cậu đâu, Ouroboros.”


Tôi nói và cậu ta tiếp tục.


“Tất nhiên, sẽ ổn thôi.”


Tôi siết chặt tay lên người bạn của mình, thanh 〖Nguyệt trảm Leral〗.


「Chàng Thợ săn, cậu vượt trội nhất! Ta có thể cản phá ma thuật của Mephisto. Nhưng không thể theo kịp tốc độ của một trong Tam hiệp sỹ!」




Quái thú Magiatite nhắc tôi bằng 〖Thần giao cách cảm〗.


“Không cần. Ngươi cứ xử lý đám xung quanh. Để ta giải quyết ả.”


Có lý do mà nó đã ở lại.


Quái thú kim loại kia rất thích hợp để đối phó với bọn binh lính Slime.




Mephisto là một đối thủ đáng gờm.


Nếu tôi bị bên ngoài can thiệp, chẳng những thanh đao của tôi không chạm được tới người ả mà còn mất cả hứng trong trận đấu đơn.


“Ha! Bọn ta đã biết rõ ngày từ lần cuối chúng ta tiếp xúc. Ngươi đâu có nhiều ma lực đúng chứ? Lại còn muốn giải quyết bọn ta nhanh chóng à? Không ngờ ngươi vẫn muốn giao tranh trong tình trạng yếu sức như thế. Hãy chứng minh lời nói của ngươi xem!”


Mephisto vừa nói rồi xông lên.


Quả thật tôi không có tài năng ma thuật nào đáng để nhắc đến.


Ma pháp duy nhất tôi có thể sử dụng là 〖Chiều không gian〗, nơi bảo quản những vật phẩm có thể cầm trong lòng bàn tay vào một khu vực đặc biệt, cho phép cất giữ công cụ hoặc vũ khí.


Tuy nhiên nếu nói về cách tôi chiến đấu, tôi không bận tâm tới việc không thể sử dụng ma thuật.


Xung trận mà không có thanh đao mới là chuyện không tưởng với tôi.


Tuy nhiên bất kỳ kẻ thù nào niệm phép được lên người tôi đều trở thành điểm yếu chết người.


Trước kia tôi cũng chẳng thể kháng lại nổi ngay cả ma pháp cấp thấp.


Sau thời gian dài tu luyện chịu đòn ma thuật, tôi đã tiến bộ hơn chút.


Nhưng nếu đối đầu với pháp sư thứ hạng cao thì chả khác gì.


Rất lâu hồi xưa, khi tôi còn là nhà thám hiểm gà mờ, tôi thường được nhắc nhở rằng việc tự mình hành động rất nguy hiểm vì tôi không kháng được phép thuật.


Tuy nhiên bẩm sinh tôi vốn hiếu chiến, chẳng bao giờ phù hợp với bản tính rụt rè của những nhà thám hiểm đáng tin cậy và khôn ngoan khác.


Ngoài ra không biết bằng cách nào, tôi có nhận bao nhiêu vết thương cũng nhanh chóng lành lại.


Tại ngôi làng mà tôi lớn lên, tôi đã suýt chết sau khi tự mình chống trả sự tấn công của một con gấu dữ tợn, thậm chí cánh tay bị gãy hoàn toàn trở lại bình thường chỉ trong một đêm, vì thế tôi đã bị ngôi làng xua đuổi.


Sau đó tôi đã rất khó khăn để tìm nơi định cư.


“...〖Ảo ảnh〗.”


Bóng dáng Mephisto mờ ảo.


Là ma pháp gây ảo giác, loại gây khó chịu nhất đối với tôi.


Tuy không thể tạo sát thương, nhưng nó mang lại lợi thế cho kẻ thù, đối phó bằng cách tránh né là không thể.


Tôi sẽ quan sát và dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình.


Đó là lựa chọn duy nhất.


“Ahahaha! Ta đã vô tình tự bại bộ trước đó, nhưng lần này ta tự hỏi sẽ như thế nào đây? Và, ta ở dạng hoàn chỉnh! Lý do ngươi sẽ không bao giờ giành chiến thắng!”


Cái đầu thứ hai gào lên, âm thanh dường như phát ra từ ba vị trí riêng biệt.


Từ thanh kiếm của ả tung ra ba tia sáng vàng đục.


“〖Ức chế〗.”


Ba tia sáng nhắm tới tôi.


Ma pháp gây ức chế.


Nếu trúng đòn tôi sẽ tạm thời bị mất đi sự tỉnh táo.


Đỡ đồng thời cả ba đang hướng là chuyện không thể, cho dù với khả năng thể chất của mình.


Tôi có thể thử đặt cược nhưng nếu lặp lại quá nhiều lần rồi cũng thua.


“Đừng quá tự cao, thứ cặn bã.”


Tôi vung thanh Leral chém qua cả ba tia sáng.





Hai trong số chúng biến mất, cái thứ ba bị đánh bật ra nhiều hướng.


Năng lực của tôi, 〖Lưỡi đao trừ tà〗 cắt đứt được cả ma thuật.


“Cái-!”


Mephisto tỏ ra kinh ngạc.


“Đúng là ta chỉ có mỗi thanh đao. Nhưng chừng nào còn cầm nó, ta có thể chiến đấu tại bất kỳ đâu. Ngươi đã bất cẩn tiếp cận ta rồi phải không?”


Tung thêm một cú chém.


Tôi đã biết rõ kẻ nào là thật do ả thi triển 〖Ức chế〗.


〖Sóng xung kích〗 từ thanh đao nhắm tới ả ta.


Mephisto nhảy lên để tránh.


Cái đầu thứ nhất cau mày, trong khi cái đầu thứ hai kiềm nén cảm xúc.


“Chậc! Suốt ngày chỉ toàn né đòn! Argh, sao ta lại có một người bạn đồng hành vô dụng thế này?! Binh lính, hỗ trợ ta!”


Nhưng chúng đang bị dội những đòn hỏa cầu từ quái thú kim loại nên không thể dành sự chú ý bên chúng tôi.


“Magiatite! Đồ phản bội!”


Tôi rút ngắn khoảng cách với ả, xác định thời điểm vung đao ngay khi ả tiếp đất.


“...Đừng đánh giá thấp ta. Ta cũng không thua cuộc trong trận đấu kiếm đâu.”


Lưỡi kiếm ả chém xuống trong tích tắc.


Không tồi.


Rõ ràng ả có đủ kỹ năng để được đánh giá là thông thạo.


“Nếu ngươi không giao tranh với ta thì đã rồi.”


“Eh?”


Cánh tay phải của Mephisto cùng thanh kiếm đứt ra.


Nó biến thành khối nhờn giữa không trung, chỉ còn vũ khí rơi leng keng dưới đất.


“HaaAAAAAh!”


Tôi chém ngang.


Một đường khoét trên gương mặt nằm ở ngực khiến ả bị hất bay đi.


“KyaaAh!” “IyaaAAaaAAh!”


Cơ thể nhỏ nhắn của ả đập vào tường tung tóe dịch nhầy.


“Thợ săn rồnggggg! Đồ khốn, lũ con người đáng ghéttttt!”


Cái đầu thứ hai gào thét với đôi mắt bị chém đứt bừng to.


Khuôn mặt ả lành lại với tốc độ nhanh chóng.


“Đã đến lúc nghiêm túc! Ta thật sự nổi giận rồi! Em cũng nên tách ra đi! Sử dụng 〖Phân bào〗! Chúng ta bao vây hắn!”


“...Rõ rồi thưa chị.”


Mephisto lắc đầu rồi cúi xuống, hóa thành màu xanh lục.


Toàn thân cũng chuyển xanh rồi biến thành hình dạng mới.


Ả hóa sang con Slime với hai phần thân trên của con người.


Chương 420:


Cả hai Mephisot trường dưới đất với vận tốc nhanh, đi vòng qua hai bên kiềm kẹp tôi ở giữa.


Chúng dễ đối phó hơn khi ở bên cạnh nhau, nhưng bây giờ thì hết rồi.


Nếu chỉ tập trung cho một tên, tên còn lại sẽ nhắm vào điểm mù của tôi mà không gặp thất bại.


“...〖Ảo ảnh〗.”


Con Slime có gương mặt cô gái trẻ nhân lên gấp ba.


Hai trong số đó là giả, nhưng giờ đã khó hơn để dõi theo toàn bộ.


Mặt của chúng phồng lên.


“〖Bom nhầy〗.”


Những khối axit bắn về phía tôi.


Khi trúng đòn, chúng phát nổ và văng tứ tung.


Chống đỡ thì không thể.


Tôi không còn cách nào khác ngoài tránh xa chúng ra.


(〖Ảo ảnh〗 rắc rối quá… Chỉ có mỗi con nặc nô kia dùng được. Hay mình nên đối phó với cái đầu thứ hai trước?)




Con Slime còn lại có gương mặt mụ già xấu xí, đối diện với tôi mở to miệng, lưỡi của mụ thòng ra ngoài.


“〖Chết chóc〗! 〖Chết chóc〗, 〖Chết chóc〗! Ahaha, đi ngủm đi! Nữa nè! 〖Chết chóc〗!”


Ánh sáng đen nhấp nhấy ngay cạnh tôi.


Ma pháp gây đột tử thường không có hiệu quả ngay lập tức.


Tôi nghĩ mình lỡ dính phải cũng chưa chắc có sao, nhưng… xét tới ma lực của con Slime này thì tôi phải né né ra.


Tôi bật lùi lại để tránh những nguồn sáng đen, sau đó cúi thấp bước tới đỡ lấy 〖Bom nhầy〗.


Nó phát nổ sau lưng tôi.


Tôi không tài nào bảo vệ được bản thân khỏi 〖Bom nhầy〗 ngoài việc tránh đòn.


Sau đó hướng tới chỗ mụ xấu xí vung thanh Leral.


“FushuUUUUU!”


Lớp khói đen đáng ngờ bao phủ quanh người mụ.


Có lẽ là loại kỹ năng truyền dẫn ma thuật vào hơi thở.


Sẽ có ưu thế hơn nếu tôi gϊếŧ được một trong hai tên ngay bây giờ, vậy mà...


Do không thể nhìn thấy rõ thân thể của nó, rất khó để ra đòn chí mạng.


“〖Ức chế〗.”


Từ phía con Slime cô gái trẻ, ánh sáng màu vàng đục chiếu tới…


Tôi hy vọng đã khiến chúng chùn bước trong việc sử dụng ma thuật thông qua 〖Lưỡi đao trừ tà〗 ban đầu, nhưng chắc tôi không may rồi.




Tôi bật nhảy lên cao giữa không trung, nơi tôi đáp trả một đường kiếm vào phía trung tâm màn khói đen.


“Nhận lấy!”


〖Sóng xung kích〗 xua tan lớp khói đâm xuyên sàn nhà.


Mụ già xấu xí nhanh chóng chuồn ra khỏi đám khói.


“Con người mà lại có sức mạnh ghê gớm đến thế…! Nhưng ta biết được điểm yếu của ngươi rồi.”


Mụ cười khoái chí.


Tôi không đáp lại, nhưng hạ cánh ngay cạnh mụ khi đang bò đi rồi vung đao.


Mụ vặn phần thân trên theo cách quái dị không giống con người xoay lại với tôi.


“〖Chết chóc〗! 〖Chết chóc〗!”




Tôi nhảy qua một bên để tránh.


Ánh sáng đen bao phủ tại nơi mà tôi vừa đứng.


“〖Ức chế〗.”


Phía bên kia tia sáng vàng lại bắn ra từ con Slime trẻ.


“Hầy!”


Bằng đòn 〖Lưỡi đao trừ tà〗 chớp nhoáng, tôi chém xuyên ma thuật và hóa giải nó.


“Đúng như ta đoán, lượng ma lực của ngươi không cao. Ta có chút bất ngờ khi ngươi cản phá được nó, nhưng đâu thể thi triển liên tục được đúng chứ? Bởi vậy dù đáng để tạo cơ hội tấn công, ngươi lại tránh né thay vì đỡ lấy. Thật đơn giản. Những gì ta cần làm chỉ làm cứ tung ra ma thuật đến khi ngươi cạn kiệt! Aha, dễ quá! May mà ngươi là đối thủ của bọn ta chứ không phải con rồng huyền thoại kia!”


Mụ nhận ra rồi.


Trước đó vẫn liên tục ra đòn, nhưng tần suất về sau sẽ còn tăng lên nữa.


Liệu tôi có nên ngừng tránh né 〖Chết chóc〗 không?


Hơ, tôi sợ hãi gì chứ.


Làm gọn thôi.


Trước khi tôi cạn ma lực, chỉ cần chém chết cả hai là xong.


Vẫn theo kế hoạch ban đầu, cứ mà xông lên tới khi một trong số chúng bị hạ gục!




“Ngươi bị nắm thót rồi. Tiếc quá, ở khoảng cách này ngươi không thể làm gì được đâu.”


Khi con Slime xấu xí nói, mụ vươn cánh tay thon dài ném một phần cơ thể về phía tôi.


Nó nhanh hơn hẳn 〖Bom nhầy〗.


Tôi đưa thanh đại đao ra đỡ lấy với tiếng kim loại kêu cái choảng.


Tôi mừng vì phần chất lỏng bắn tung ra không mang hiệu ứng axit mạnh.


Phản ứng với tiếng xé toạt không khí sau lưng, tôi quay lại.


Đòn roi tương tự quất vào bụng tôi.


Da thịt tôi bị rách phun máu.


“Thế nào? Ngươi thích 〖Thủy trảm〗 chứ? Aha!”


Mọi thứ diễn ra tức thời, nếu đến từ điểm mù của tôi thì không thể nào mà né được.


Những lưỡi chém bằng nước chồng chất không ngừng dội xuống tôi.


Tôi cầm thanh đao lên làm lá chắn rồi nhảy qua chỗ khác.


Một lưỡi nước tôi chặn lại đi xuyên qua được rồi biến mất.


“Ghừ…!”


Ảo ảnh…!


Lẽ ra tôi đã biết cái nào là thật, vậy mà vẫn mắc bẫy.


Ngoài thế trận gọng kiềm, những đợt tấn công như trút thế này thật quá bất lợi đối với tôi.


Miếng da thịt lớn của tôi bay mất như là cái giá cho sai sót nhỏ mà tôi vướng phải.


Khi cố gắng nghĩ ra kế hoạch, vai, tay chân tôi chịu xây xát.


“〖Chết chóc〗!”


“〖Ức chế〗!”


Và rồi, giữa sự dồn dập chúng pha trộn thêm ma thuật gây trạng thái.


Tôi tung hai nhát 〖Lưỡi đao trừ tà〗 liên tiếp vô hiệu hóa hai tia sáng.


Bỗng không gian trước mặt tôi dao động.


“Không…!”


Một 〖Thủy trảm〗 được che giấu bởi 〖Ảo ảnh〗.





Giữa lúc tôi căng thẳng cao độ, mụ đã thay đổi chiến thuật để khiến tôi nhầm lẫn.


Tôi vội rút thanh đao lại nhưng đã quá muộn.


Ngực tôi bị đứt một đường sâu.


“Gahah!”


Tay tôi buông lỏng.


Nhưng tôi không được vụt khỏi vũ khí của mình trên chiến trường.


Tôi giữ chặt lại rồi nhìn cánh tay.


Da thịt trên tay đứt ra lộ cả xương trắng.


“Chỉ vết thương thế này…!”


Tôi tập trung lại.


Thịt ở cánh tay bắt đầu lành bao bọc lấy xương.


Nhưng tôi không thể dựa quá nhiều vào 〖Tự tái tạo〗.


Nó sử dụng lượng ma lực đáng kể.


Giao tranh với đám binh lính Slime trước đó đã làm tôi tiêu hao rất nhiều.


Tôi không còn đủ khả năng sử dụng 〖Lưỡi đao trừ tà〗, 〖Tự tái tạo〗 hay 〖Sóng xung kích〗 trừ khi thật sự quan trọng.


Ý thức của tôi choáng váng.


Tôi mất quá nhiều máu.


Nhưng nếu tập trung để hồi phục tôi sẽ không thể tấn công.


Cách duy nhất để gϊếŧ mấy con Slime này là dùng tới kỹ năng vốn có của Leral, 〖Nguyệt trảm〗.


Trong chốc lát, trí óc tôi tối đen.


“〖Ức chế〗.”


Giọng nói đó làm tầm nhìn của tôi bình thường trở lại.


Tuy chỉ bất chợt nhưng thiếu tỉnh táo trên chiến trường là chết chắc.


Đó là thời điểm tồi tệ nhất.


Tôi không đủ sức để phải nhận ma pháp ức chế.


Đã quá muốn để phản ứng rồi.


Nếu để bất cẩn tôi sẽ trở thành nạn nhân của 〖Thủy trảm〗.


...Đành lại phải dùng tới 〖Lưỡi đao trừ tà〗.


Khi đưa thanh đao lên cao khỏi đầu, tôi nghe thấy gì đó lướt qua không khí đằng sau tôi.


「Cậu Volk! Xin lỗi!」


Một khối axit bắn dính lên vai tôi.


“T- Thành công rồi! 〖Bom nhầy〗 đã trúng người gã Thợ săn rồng! Đó là thành tích của tôi, thành tích của tôi!”


Một tên lính Slime…!


Tay tôi hạ xuống.


Một con Slime luồn lách khỏi quái thú kim loại rồi đánh lén tôi.


Ánh sáng của 〖Ức chế〗 chiếu lên người tôi.


Trong đầu tôi trở nên hỗn loạn.


Cảm giác buồn nôn trào dâng.


Kinh hoàng và thịnh nộ, vui sướng và kích động - một mớ cảm xúc vô nghĩa tranh giành kiểm soát lấy tôi.


Chương 421:


Đây là tình huống xấu nhất có thể xảy ra.


Tôi trúng đòn trực diện từ ma thuật ức chế.


Chắc chỉ có tác dụng dưới một phút nhưng cũng đủ để quyết định kết cục trận chiến khi khả năng suy nghĩ của tôi bị ảnh hưởng.


Tôi dùng ý chí kiềm chế cảm xúc lẫn lộn.


Không thể để đây là kết thúc dành cho tôi được.


“Tốt lắm! Aha, xong rồi! Không ngờ ngươi chống đỡ được lâu như thế dù đối thủ là bọn ta. Nhưng ngươi vốn dĩ cũng chỉ là một con người có tý sức mạnh mà thôi. Kết quả này luôn được định đoạt mỗi khi bọn ta chiến đấu nghiêm túc.”


Tôi ngã khụy đầu gối và chống thanh đao xuống đất.


Cho tới khi lấy lại quyền kiểm soát bản thân, tôi không nên đưa ra hành động vô bổ nào.


Nhưng nếu tôi bị xé xác trước khi kịp tới lúc đó thì sao?


Không, đừng để nỗi sợ làm kinh hãi, đừng tưởng tượng những chuyện tào lao.


Trước khi lo lắng về mấy điều khác thì phải tự giữ bình tĩnh lại trước.


Hãy có cái nhìn bao quát về tình hình.


Gạt cảm xúc qua một bên và chỉ hành động theo cảm tính.


Tôi kháng được ít ma thuật.


Đó là lý do tại sao tôi không bao giờ lơ là việc luyện tập chịu đòn ma pháp lên cơ thể mình.


Tôi có thế nhanh chóng loại trừ được nó.


“Bẻ tay chân cho hết cử động luôn. Khi hắn trở nên bất lực rồi thì dùng phép trọng lực xé ra thành từng mảnh! Phải, đó là cách chúng ta sẽ làm!”


“...Chúng ta đâu cần phải tới mức đó.”


Con Slime với gương mặt cô gái trẻ bò tới và bám lên người tôi.


Tay chân tôi bị ghì chặt xuống như gánh nặng đè lên các khớp xương.


Âm thanh khó chịu cứ vang dội trong đầu.


“A- Argh…!”


Tinh thần của tôi sụp đổ trong đau đớn và nỗi kinh hoàng cứ như kéo dài vô tận.


Đây là chính tôi ư?


Không, không đúng.


Không thể nào.


Phải rồi, tôi là Thợ săn rồng, Volk.


Đứng dậy.


Đuổi cổ con Slime và chém gϊếŧ.


Chẳng phải tôi đã hứa với rồng hai rồng sẽ cùng cậu ta đối mặt với Quỷ vương ư?


“〖Trọng trường〗.”


Trước cánh tay đưa ra của con Slime xấu xí, ánh sáng chuyển hóa thành khối cầu tối tăm.


“Ngươi hãy mở to mắt mà run rẩy sợ hãi đi! Ahaa! Đây là hình ảnh cuối cùng ngươi được thấy! Mặc dù ta không biết ngươi nhận thức được bao nhiêu trong trạng thái hiện tại!”


Con Slime trẻ xoắn cổ tay tôi.


Tiếng xương kêu lên răng rắc.


Rồi ả giữ khoảng cách cẩn thận, cố gắng hành động để hạ bệ tôi theo cách hiệu quả.




Nhưng bằng 〖Tự tái tạo〗 tôi nắn lại khớp xương và vẫn giữ chặt thanh đao.




Tôi sẽ buông nó ra chỉ khi nào linh hồn bị tiêu tan.


Cho đến khi nào tôi chịu thất bại.


Nhưng tôi chưa thua mà.


Tôi vẫn có thể lật ngược thế trận.


Xương cốt tôi đã gãy, ma lực cũng chẳng còn, nhưng không hề quan trọng.


“Hự, hự…”


Trông thấy tôi vẫn nắm chặt thanh đại đao, ả Slime trẻ cau mặt.


Gương mặt vô cảm của ả nhanh chóng trở lại rồi rời xa khỏi tôi.


“Ngươi khá vững vàng đấy chàng trai. Vĩnh biệt.”


Ả nằm sát dưới đất trườn đi.


“Ahhahahaa! Ta dồn vào nhiều ma lực lắm! Hãy biết ơn đi!”


Quả cầu ánh sáng đen tung ra về phía tôi.


Tôi không cử động chân được.


Nếu cố đứng dậy sẽ ngã mất.


Cảm giác đau nhói đã tê dại.


Đầu gối của tôi có thể đã dập nát hoàn toàn.


Cũng chẳng sao.


Sẽ ổn thôi.


Tôi vung đao lên.


“NuOOOOOOOOOOh!”


Tập trung ma lực vào 〖Lưỡi đao trừ tà〗, tôi chém khối cầu đen.


“Ahahaha! Ngươi bị ngu à?! Không đời nào ngươi có thể cản phá được ma pháp mạnh nhất cộng thêm lượng ma lực khủng khϊếp của ta, chỉ một nhát đao thì làm được gì!”


Va chạm với lưỡi đao, quả cầu bị chặn lại.


Nhưng phần xương bị gãy được chữa trị vội vàng không thể dồn hết sức vào thanh đao.


Cơ thể tôi chịu áp lực cực lớn.


Lực tác động của 〖Trọng trường〗 lên thanh đao truyền qua người.


“Haaah!”


Mặc vậy tôi vẫn quyết tâm vượt qua giới hạn của bản thân.


Quả cầu 〖Trọng trường〗 đứt làm đôi rồi biến mất.


Đồng thời như toàn bộ sức lực của tôi rời bỏ cơ thể.


“Không đời nào… Hắn quả thật đã…”


“Chém đứt cả 〖Trọng trường〗...? Bởi một thanh đao từ tay con người? S- Sao có thể chứ…”


Không chỉ ả con gái mà cả mụ xấu xí Mephisto nhìn chết lặng.


Tôi nhìn lấy cánh tay phải của mình.


Không còn lại gì từ phần vai trở xuống.





Sức mạnh của 〖Trọng trường〗 không thể vô hiệu hóa hoàn toàn khiến tay tôi văng mất.


Phía sau là khúc thịt vặn vẹo vẫn nắm chặt lấy thanh Leral.


Thấy tay tôi vẫn chưa chịu buông mà trong lòng có chút nhẹ nhõm.


“...Xin lỗi, Leral.”


Thanh đao rơi xuống leng keng.


“Đ- Đủ rồi! Gϊếŧ ngay đi! Hắn sắp chết rồi!”


“V- Vâng thưa chị…”


Mephisto một lần nữa lại sẵn sàng vào trận.


「Ta đã dọn dẹp đám lính hết rồi! Để ta đối phó với Mephisto câu giờ! Cậu Thợ săn hãy nhanh chóng rút lui!」


Tôi nhận được lời nói từ quái thú kim loại.


“...Này quái thú.”


「Gì?」


“Hãy đưa những nhà thám hiểm bị thương rời khỏi đây. Rồi nhắn lại cho Ouroboros: Xin lỗi, có lẽ tôi không thể theo cậu được rồi.”


「Đây không phải lúc để làm anh hùng đâu!」


“Nhờ cậy vào ngươi.”


Nói xong, tôi đưa tay còn lại vào vùng trống.


“〖Chiều không gian〗.”


Đây là ma thuật cho phép bạn có thể lưu trữ bất kỳ thứ gì cầm được trong tay vào một chiều không gian khác và lấy ra lúc nào cần.


Trên bàn tay trái của tôi là một thanh đại đao có cán màu xanh-đỏ kỳ lạ và lưỡi kiếm rực xích khí.


Thanh đao quý báu không đường đường chính chính này đã từng một lần mê hoặc con tim tôi, được truyền tay và vứt bỏ qua nhiều người trước khi thuộc về tôi.


Đây là lần thứ ba tôi rút nó ra.


Vì nó quá nguy hiểm - cho cả tôi lẫn những người xung quanh.


Và, chỉ sử dụng tới nó chưa chắc đã đảm bảo được chiến thắng.


Thế nhưng để đánh bại được ả quái vật này thì đây là cách duy nhất còn lại.


“Th- Thứ gì kia…”


Gương mặt mụ xấu xí nhăn nhó chú ý tới thanh đao.


“Để ta cho ngươi chứng kiến.”


Đồn đại là được rèn từ da và nanh của Ma thú vương năm trăm năm trước, nó mang cái tên của quái thú huyền thoại đáng sợ đó.


“〖Cuồng nanh Bandersnatch〗.” (Frumious Fang Bandersnatch) [note41146]


Đây là thanh đao được cho là đã khiến Anh hùng điên loạn và lấy mạng của Thánh nhân.


---


(Trans: Ma thú vương, Anh hùng và Thánh nhân của thời đại trước chứ không phải hiện tại nhé)


Ghi chú


[Lên trên]


Từ “Cuồng nanh (Frumious)” trong thơ ca Jaberwocky, miêu tả Bandersnatch: Không ngừng nghỉ - với bộ hàm dữ tợn đó. Đớp lấy xung quanh một cách man rợ. Hắn chạy nhảy, rồi vùng vẫy. Cho đến khi bất tỉnh ngã xuống đất.


Từ “Cuồng nanh (Frumious)” trong thơ ca Jaberwocky, miêu tả Bandersnatch: Không ngừng nghỉ - với bộ hàm dữ tợn đó. Đớp lấy xung quanh một cách man rợ. Hắn chạy nhảy, rồi vùng vẫy. Cho đến khi bất tỉnh ngã xuống đất.


Chương 422:


Dưới nội lực của 〖Cuồng nanh Bandersnatch〗, góc nhìn của tôi bị nhuộm đỏ.


Sát khí hừng hực chiếm hữu tâm trí tôi, thôi thúc phải chém gϊếŧ thứ gì đó.


Thanh nguyền đao này buộc người sử dụng phải biến thành một kẻ điên dại.


Có lẽ đây là thế giới mà Ma thú vương Bandersnatch đã thấy.


Tôi đã rèn luyện tinh thần để có thể cầm trên tay thanh đao này, nhưng bất kỳ khi nào chạm vào, tôi không thể kiềm chế được sự phấn khích và hủy diệt mà nó mang lại.


Từ đây tôi sẽ bỏ mặc chính mình và chỉ vung đao theo bản năng.


“Gì cơ… Thần thái hắn thay đổi rồi…”


“Haaaaah!”


Dùng toàn lực tôi đập thanh nguyền đao xuống sàn.


Sàn nhà nứt vỡ thổi tung bụi mù, rồi tôi bật dậy đạp vào tường lao mình tới mụ đàn bà xấu xí.


“Aha! Xem ra hắn càng trở nên ngu đần hơn! 〖Thủy trảm〗!〖Thủy trảm〗!”


“〖Thủy trảm〗!”


Hai con Slime không ngừng xả lưỡi chém nước về phía tôi.


“Hắn đang ở trên không nên chỉ có thể đỡ đòn thôi, không tránh được! Nhắm vào đó!”


“...Vâng thưa chị.”


Tôi trúng 〖Thủy trảm〗 trực diện.


Vô số đường chém xuất hiện trên người.


Tôi không thấy đau đớn.


Sự hăng hái đã xua tan nó.


Tôi hiện giờ sẽ không biết đau, sầu khổ hay mệt mỏi đến khi cạn sinh lực.


“...Eh?” “H- Huuuh!?”


Tôi xoay đao để chuyển trọng tâm, giúp tôi rơi thẳng xuống sàn.


Hạ cánh ngay bên cạnh con Slime xấu xí.


“UOOOOOOO, RaaAAAh!”


Tôi tung một đòn mạnh mẽ.


Mụ di chuyển theo cách dị thường để tránh.


“Ugeeh! Đòn đánh của hắn dễ đoán hơn, nhưng tốc độ lại tăng lên! Không chỉ sức tấn công được cường hóa. Sẽ thật nguy hiểm nếu chị dính ph…”


Thanh nguyền đao giáng xuống phá nát sàn nhà.


"Igyaaah!"


Xung lực tạo ra thổi bay mụ.


Tôi rút đao trở về tiếp tục nhắm lấy mụ đang mất phòng thủ.


“Oo, UoOOOOOOOO!”


“K- Khoan! D- Dừng lại! Dừng ngay!”


“Ta không để ngươi ra tay đâu, 〖Ức chế〗!”




Ánh sáng vàng đục do ả trẻ tuổi bao trùm tôi.


Tôi nhăn mặt tức giận vì sự hỗn loạn trong tâm trí.


“...Vừa kịp lúc.”


“H- Hắn điên ư? Bộ hắn không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu xông thẳng tới chị à…? Có vẻ hắn chẳng hiểu đâu! Ahaa! Đúng là một gã cứng đầu, nhưng kết thúc rồi!”


Vẫn lơ lửng giữa không trung, mụ vươn xúc tu về phía tôi.


"UoraAAAAAAh!"


Tôi vung đao một vòng rộng tấn công mụ.


“Ah…”


Chịu tác động của tôi, mụ đập vào tường.


Hình thái của mụ vỡ ra, cơ thể Slime run rẩy.


“A, agu… E- Em nhầm rồi phải không! Đồ em gái… đần độn!”


“K- Không phải! Nó không có tác dụng! Có lẽ do thanh đao đó điều khiển lý trí! Dù chúng ta không làm gì thì hắn cũng gần như điên khùng rồi, bởi vậy vô ích!”


“S- Sao cơ?! Haa?!”


“Hắn hành động theo bản năng và phản ứng với những gì xung quanh! Có thể chẳng còn lại ý thức nào để chịu ảnh hưởng nữa…”


“C- Có nghĩa, 〖Ức chế〗 không hiệu quả?! Vậy là…! Hắn vốn đã trở thành quái vật rồi!”


Tôi bật dưới sàn tiếp cận con mụ xấu xí.


“Ta sẽ săn hạ ngươi! Mephisto!”


“N- Ngươi!”


Con Slime nhả khỏi tường trườn đi tránh khỏi tôi.


Ngay cả khi đang rút lui mụ vẫn bắn ra 〖Thủy trảm〗.


Một số được đánh chệch đi bằng thanh nguyền đao, một số không chặn được trúng người, tôi chọn đường nhanh nhất lao tới gần mụ.


“Làm gì đó cản hắn lại! Chị sẽ gây đủ sát thương gϊếŧ hắn! Chắc chắn hắn sắp chết rồi! Không thể có chuyện chịu đòn nhiều như vậy mà vẫn không sao! Không đời nào!”


Con Slime xấu xí chạy theo đường vòng.


Tôi truy đuổi.


Ít lâu sau khi đã gần chạm tới, tôi nhận thấy có thứ lao tới từ cạnh bên.


Đó là con Slime trẻ.


Xem ra việc thay đổi quỹ đạo đột ngột là để dẫn tôi vào trận phục kích này.


Cơ thể ả biến đổi bám lên người tôi.


“...Làm ngay đi, đừng lo lắng cho em!”


Tôi không thể cử động như mong muốn.


“Giỏi lắm! Mất đi nửa cơ thể thì đau lắm, nhưng thất bại không phải là lựa chọn!”


Con Slime xấu xí ngừng trốn chạy rồi quay lại.


Ánh sáng đen hội tụ trên tay mụ.


Tôi phản kháng lại áp lực đè lên người giơ cao thanh đao.





“...Ngươi có làm gì cũng vô dụng. Thợ săn rồng… hãy chết cùng ta.”


Tôi dồn toàn bộ ma lực còn lại vào thanh nguyền đao.


“〖Trọng trường〗!”


“〖Sóng xung kích〗!”


Tôi tung đòn chém.


Như một con bạo long, lưỡi chém giải phóng từ 〖Cuồng nanh Bandersnatch〗 tung thẳng tới quả hắc cầu.


Vuốt rồng cào xới sàn nhà, 〖Trọng trường〗 bị phá hủy dưới răng nanh của nó.


Trọng lực tích tụ nở phồng lên rồi phát nổ kinh thiên động địa.


“G- Gã quái nhân này!”


Mây mù bùng lên cả khu vực.


Trên tường toát cả lỗ hổng, đá vụn bắt đầu rơi từ trần nhà.


Khi lớp bụi tan đi chỉ còn lại một vũng chất lỏng màu xanh lục.


“Ch- Chị ơi…! Ngươi…!”


Vẫn bám trên người tôi, ả thay đổi hình thái thân trên, biến đầu cánh tay thành thanh kiếm.


“Đồ phiền phức can nhiễu vào trận chiến!”


Tôi xoay người ném văng ả đi, rồi chém ả.


Khi bị hất bay giữ không khí, tôi đuổi theo bồi thêm một cú.


Ả rên la với chất lỏng màu xanh tuôn ra.


Phần cơ thể còn lại dính trên người tôi buông xuống.


“Haa, haa, haa…”


Tầm nhìn bị hóa đỏ của tôi trở lại rõ ràng.


Tôi đã dùng hết thể lực và ý chí của mình.


…Có vẻ đây là giới hạn rồi.


Bandersnatch khiến tôi hung hãn đến mức kiệt sức, tôi đã từ bỏ việc theo sau Ouroboros ngay khi vừa chạm vào nó.


“Ta không thể giữ lời hứa, Ouroboros ạ. Nhưng ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, vì thế xin cậu bỏ qua nhé.”


Vẫn cầm thanh đao, tôi tựa lưng vào tường ngồi thụp xuống.


Cơ thể nặng nề kinh khủng.


Đều do chịu tác động của ma pháp ức chế lẫn kiểm soát lý trí của thanh đao, lại còn vượt quá ma lực và sức chịu đựng của bản thân.


Đầu tôi quay cuồng muốn buồn nôn.


Thậm chí không thể đứng dậy nổi.


Một thứ mát lạnh chạm lên tay tôi.


Là một phần cơ thể của Mephisto.


“...Tay kiếm bướm ma Mephisto. Ngươi quả là một đối thủ đáng gờm.”


Tôi nhắm mắt khẽ lẩm bẩm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play