396: Khởi Hành


Sáng hôm sau, tôi mang theo Aro và Nightmare chui ra khỏi hầm mỏ.

Vì lỡ thả lũ ngựa đi mất nên chúng tôi sẽ đi tìm thú cưỡi mới.

Aro cầm chân một con kim mã bằng 〖Gió lốc〗, rồi Nightmare lấy tơ bắt giữ nó lại.

Mộc quái đứng kế bên tôi quan sát họ hành động.

Nè chú em… mày không thể dùng 〖Trọng lực〗 cản một con ngựa lại sao?

Nó lắc thân cây vô vọng.

Ký ức tệ hại về cái chiêu thức thốn dái đó quá lớn.

Tao hiểu rồi… khó khăn lắm.

Với những cái chân của mày thì không thể khiến con ngựa nằm trong phạm vi của 〖Trọng lực〗 được...

Tôi chia buồn với Mộc quái, hai người kia đã hoàn tất việc chuẩn bị hai thú cưỡi.

Sau khi kiểm tra lũ ngựa đang non nớt lo sợ, tôi nhìn xa hơn về thủ đô Alban phía sau chúng.

Hôm nay, đã đến lúc tôi sẽ giải quyết mọi chuyện với con Slime.

Tôi không cho phép để mặc nó muốn làm gì thì làm.

Chẳng riêng nó.

Tôi sẽ tính sổ luôn với Thần ngôn vào một ngày nào đó.

Hắn có liên quan với con Slime.

Là kẻ chịu trách nhiệm cho tội tạo ra Quỷ vương dẫn dắt quái thú tàn sát con người.

Từ góc độ của Lilixira, cô ấy giải thích trò tiêu khiển khiến quái thú đối đầu với con người của Thần ngôn là để đặt số phận của thế giới vào tay chúng ta, và còn nói rằng có bằng chứng tại Xứ sở thánh linh của cô ta, nhưng…

Tôi thấy quan điểm đó thật khó tin.

Không biết bản thân tôi có thể làm gì gây tác động tới Hệ thống của thế giới này.

Nhưng giờ tôi đang nhận ra hành động tàn độc của con Slime tại thủ đô, điều tôi đã nắm chắc chắn.

Thần ngôn đùa giỡn với mạng sống của con người thông qua Slime, điều này không được phép tiếp diễn, cho dù có biện minh thế nào đi nữa.

Thần ngôn.

Đã lâu lắm rồi ta không gọi tên, nhưng chắc ngươi vẫn luôn dõi theo ta.

Ta sẽ không tha cho ngươi đâu.

Trước tiên là con Slime.



Rồi sau đó… không biết sẽ tới khi nào, nhưng ta nhất định sẽ triệt hạ cả ngươi.

【Kỹ năng đặc trưng 〖Thần ngôn: Cấp 5〗 không thể giải thích】

Tin nhắn hắn đưa ra cứ như chế nhạo tôi.

Đã đến lúc chúng tôi nên khởi hành.

Tôi lần lượt nhìn Aro, Nightmare và cô bạn, rồi cúi đầu trước Mộc quái.

Nó quan sát tôi cùng Aro rồi lắc người.

Có lẽ nó thật sự lo sợ liệu chúng tôi có thể trở về an toàn.

Mặc dù nó không thèm để ý tới Nightmare… nhưng tôi phát hiện nó lén nhìn khi không có ai để mắt.

Qua những lời nói và việc làm, nó cũng quan tâm cho bé nhện lắm.

Tôi không nhận ra Mộc quái cũng thuộc dạng tsundere như thế.

Đừng bận tâm chú em ạ.

Tao nhất định sẽ quay lại, cũng như không để Aro và Nightmare mất mạng.

Hắn là kẻ thù tao đã từng gϊếŧ một lần rồi.

Khi còn băn khoăn không biết đã đến lúc xuất phát chưa, tôi nhận ra một khối kim loại lỏng kỳ lạ lao tới từ trong khu mỏ.

Phần lõi lung linh nằm ngập bên trong.

Cụ Magiatite cũng đến tạm biệt chúng tôi.

「Vậy là cậu lại lên đường nữa」

Dừng lại trước mặt tôi, ông ấy gọi 〖Thần giao cách cảm〗.

Tôi hạ đầu xuống để tạo góc đối thoại tốt nhất.

Vâng thưa cụ.

Cháu chuẩn bị thực hiện hành động nhỏ để cứu thế giới.

Vì đã săn hầu hết những quái thú nguy hiểm để cày cấp nên cháu nghĩ sẽ không cần thiết, nhưng… hãy chăm sóc Mộc quái giúp cháu, để yên tâm.

「......Ta không thể」

Cụ Magiatite từ chối.

S- Sao lại không?



Chẳng lẽ ông ấy không muốn bất kỳ ai có ý hãm hại Quỷ vương?

Tôi đã nghĩ ông ta không phải người ủng hộ hắn, nhầm rồi chăng?

「Rồng con, hãy mang ta theo. Trông ta thế này chứ bản thân cũng mạnh mẽ lắm. Có thể giúp một phần nào đó」

Cả tôi với cô bạn câm lặng trước yêu cầu của cụ.

Quả là lời đề nghị không thể ngờ tới.

Ông ấy ở hạng B- cấp cao cùng những kỹ năng hữu ích.

Sức chiến đấu bằng, hoặc thậm chí cao hơn cả Aro.

Ít ra cụ có thể đối phó với nhiều binh lính tuần tra Slime.

Gia nhập với chúng tôi, trận chiến sẽ dễ hơn nhiều.

Tuy nhiên… tại sao lại đột ngột vậy?

Cụ đã biết chúng cháu sẽ tấn công Quỷ vương khi trở về từ hôm qua rồi phải không?

「...Chuyện kinh khủng lắm. Đó là lý do đến giờ ta không nói gì. Thế nhưng ta đang chịu một trọng trách」

Trọng trách…?

「Quỷ vương đang kiểm soát thành trì của thủ đô… là con Slime ta đã cứu khi bắt gặp ở bãi biển」

Eh? C- Cụ Magiatite đã cứu nó…?

Tại bãi biển… vậy giống như tôi, nó cũng bị cuốn ra đại dương từ con sông dưới khe núi đó.

「Ta vẫn ghi khắc lấy nó rất rõ. Nó sẽ tìm kiếm những kỹ năng cần thiết… Mặc dù là ân nhân, nó lại hại chết một người bạn cũ của ta. Kể từ đó nó đã mạnh hơn cả ta… Ta không thể làm gì được. Chỉ là, ta muốn báo thù cho người bạn của mình. Hãy để ta chiến đấu bên cạnh cậu」

...Cháu rất biết ơn, nhưng cụ chỉ mới có 〖Hóa nhân thuật〗 ở cấp 2.

Cụ cũng không có lượng MP đủ lớn.

Cháu xin lỗi nhưng không thể mang cụ theo được.

「...Vậy thế này thì sao?」

Cơ thể cụ Magiatite thu lại rồi hóa cứng.

Trong chớp mắt đã biến thành thanh kiếm.

Phần lõi gắn vào tay cầm như vật trang trí.

Cháu hiểu rồi…

Như vậy đã có thể đưa cụ vào thủ đô.


397: Một Cô Gái Tầm Thường Và Đại Tiệc Hoàng Gia 1 (Góc Nhìn Của Miria)


“Nhưng chúng ta cuối cùng có thể nhìn thấy thành quả rồi Miria. Tớ cứ tưởng cậu sẽ được mời khi gần đủ tuổi, nhưng không ngờ kỹ năng của tớ cũng có triển vọng đến thế!”

Chúng tôi đang thuê phòng tại 〖Thợ bếp & Lò nướng〗, một quán trọ trong thủ đô.

Người đào tạo kinh nghiệm mạo hiểm Meltia đang nói chuyện với tôi.

Trước kia bạn ấy được gọi tới ngôi làng của tôi theo yêu cầu của Mariella để điều tra sự náo loạn về trông thấy ma.

Giờ cô bạn cùng đồng hành để tìm kiếm bé rồng của tôi.

Chú rồng màu đen Irushia trở nên hung hãn đã rời bỏ ngôi làng…

Tôi không tin cậu ấy muốn gϊếŧ chú Gregory.

Cho dù tôi có suy luận cỡ nào đi nữa thì bộ vuốt đã nhắm vào tôi hôm đó là cố tình đánh trượt.

Để khẳng định chắc chắn hơn, tôi tạm biệt ngôi làng và trở thành một nhà thám hiểm giống như Meltia.

Như bạn ấy đã nói, hôm nay là một chương mới trong cuộc hành trình của chúng tôi.

Ngồi trên giường, tôi ôm gối suy nghĩ, rồi quay sang nhìn Meltia.

“...Chúng ta vẫn còn là đội mạo hiểm cấp bậc thấp. Kết quả có thể chỉ đáng thất vọng.”

“Đó là nơi phát huy kiếm thuật của tớ và khả năng đối đáp của cậu. Khi tớ dùng sức mạnh của mình thu hút sự quan tâm, cậu sẽ dùng cách nào đó nói lời ngon ngọt với công chúa.”

Cô ấy tập vung kiếm gỗ trong khi nói, cứ chĩa ngay trước mặt tôi…

Làm vậy trong phòng nguy hiểm lắm, ước gì cậu ta dừng lại.

“...Chúng ta có thể không giành được lợi thế, nhưng hãy cứ thử.”

Các nhà thám hiểm thường đặt ra giả thuyết rằng mỗi vương quốc đều bí mật điều tra và trao đổi thông tin về những quái thú hạng B trở lên.

Sự có mặt của mấy sinh vật mạnh mẽ, cho dù chúng nằm ở vùng ranh giới rộng lớn thì vẫn cản trở lưu thông hàng hóa và giảm giá trị của vùng đất.

Nói một cách chính xác thì hoàng tộc có nghĩa vụ phản ứng trước những dấu hiệu xuất hiện gần thị trấn hay làng mạc, nhưng trừ khi đó là một thành phố lớn hay có vị trí chiến lược thì thường họ đều bị bỏ mặc.

Bất kỳ nỗ lực nhằm khuất phục quái thú hùng mạnh luôn dẫn tới thương vong.

Dẫn một lực lượng quân đoàn đi tìm cái chết là chuyện đáng lo, hay thậm chí có thể phòng ngừa thảm kịch xảy ra thì vẫn còn vấn đề về kinh phí và tinh thần của những người lính…

Cũng chẳng sao, nhưng có vài tin đồn một số quái thú đáng sợ được giấu ghiếm vì lý do chính trị.

Có người cho là hoàng tộc bí mật truy tìm lãnh thổ của những con quái đáng lưu ý để tìm cơ hội đánh bại và kiểm soát chúng trong trường hợp trở nên bạo loạn.



Nhưng chẳng có gì ngoài giả thuyết, không thể tin một vương quốc có tầm ảnh hưởng như Ardesia lại không nhận ra sự hiện diện của sinh vật thuộc diện thảm họa.

Tôi đã tìm kiếm cậu ấy trong chuyến đi, hình như hình dạng cuối cùng của Irushia là Hắc long tai ương.

Đó là loài được xếp vào hạng B-, còn có cánh nên khả năng linh động cao.

Ngoài ra theo một bản khắc cổ đại trên đá, Hắc long tai ương nằm dưới hai bậc so với Jabberwock, chủng loài của Quỷ vương hai thiên niên kỷ trước.

Có rất nhiều lý do để theo dõi.

“Miria, cậu không sao chứ? Tớ nghe tin cậu ngất xỉu trên đường vào hôm qua…”

“K- Không, chỉ là tớ hơi thấy chóng mặt. Lại lo quá lên rồi.”

“Hôm nay là một ngày trọng đại dành cho cậu, nhưng nếu cảm thấy không khỏe thì đừng tự ép bản thân. Không thể cử động trong vài giờ sau cơn chóng mặt thì lạ lắm. Còn gì cậu chưa chia sẻ với tớ chứ…?”

...Tôi không thể nói ra mình bị bất tỉnh sau khi tiếp xúc với một trong Tam hiệp sỹ.

Thermal xuất thân là một nhà thám hiểm tự do, anh ta có đủ mọi tai tiếng tại thủ đô.

Có vẻ ngài cựu y sĩ đã giúp tôi cũng không có ấn tượng tốt với họ.

Tôi… có ít dự cảm xấu về chuyện này.

Nhưng nếu kể với Meltia, bạn ấy chắc chắn sẽ không cho tôi theo.

“...Nhưng không phải sẽ rất khó để gây được sự chú ý của công nương Chris nếu chỉ thông qua mỗi kiếm thuật ư? Rõ ràng một thợ săn rồng được đồn đại là kiếm sỹ mạnh nhất đại lục và là huyền thoại sống cũng đến.”

Tôi cười bù để đánh lạc hướng.

“T- Tớ đâu có biết! Nhưng tớ là một nữ kiếm sỹ đã được huấn luyện mà! Sẽ dùng mọi nỗ lực để giành chiến thắng, cho dù không thể đi nữa thì tớ vẫn sẽ cố gắng trình diễn một màn tuyệt vời!”

“Không chỉ phóng đại đâu, anh ấy là người duy nhất tự mình đi săn quái thú cấp cao. Có thể dễ dàng chặt đứt một thân cây lớn mà chỉ dùng tới thanh kiếm gỗ mang theo. Phải vậy không Kuro?”

Tôi gọi cho Nữ hoàng độc dược Lecherta, bé Kuro, đang tự liếm sạch cơ thể dưới gầm giường chỗ tôi.

Nó nhìn Meltia rồi quay sang cửa sổ tỏ vẻ không quan tâm.

Vì lý do nào đó mà Kuro đã cứu tôi hết lần này đến lần khác, vì vậy tôi đã đăng ký cho nó vào Hội mạo hiểm giả như người thân cận.

Nhưng mặc dù luôn được giúp đỡ, tôi có chút cảm giác thù hận từ nó.

Tuy vẫn còn hơi lạnh nhạt nhưng về sau nó đã gắn bó với tôi nhiều hơn.



“U- Unh…”

Meltia thất vọng không nói gì.

Xem ra tôi đã thay đổi chủ đề thành công rồi.

Bậc thầy kiếm sỹ huyền thoại Howgrey cũng được cho là tự bản thân chiến đấu với quái thú cấp cao, nhưng cũng có thông tin anh ta đã thiệt mạng hơn mười năm trước khi từ chối gia nhập phục vụ chính quyền rồi rơi vào bẫy của một nhà quý tộc.

Giờ chẳng còn ai khác.

“Sẵn sàng xuất phát thôi.”

Tôi gật đầu đáp và nhắc Kuro.

“Hãy ở yên đây nhé?”

Nó nhìn lấy tôi trong giây lát rồi quay đi…

Không biết tại sao nó rùng mình.

Bỗng nhiên nó chồm lên đè tôi xuống.

“Dừng lại… K- Kyaaa!”

“Miria!?”

Không thể rút kiếm, Meltia hốt hoảng trước chúng tôi.

Từ khi trở thành người thân cận, Kuro không chỉ cứu mạng tôi nhiều lần mà còn cả bạn ấy.

Bên cạnh đó, chúng tôi đã tự khắc sâu rằng để duy trì mối quan hệ tin cậy giữa người thân cận và chủ nhân, bạn không bao giờ được phép chĩa mũi kiếm về phía đồng đội của mình.

“Kur- thôi đ-... Eh?”

Kuro áp mặt sát vào tôi để ngửi.

Sau đó nhảy ra kéo lấy bộ áo mà tôi đã treo lên để phơi từ hôm qua dán mũi vào đó.

“Kuro…?”

Tôi nghiêng đầu qua một bên.

Meltia cũng đứng phía sau tỏ ra lo lắng.

Thật không bình thường khi Kuro luôn lạnh lùng lại trở nên hiếu động thế này.


398: Một Cô Gái Tầm Thường Và Đại Tiệc Hoàng Gia 2 (Góc Nhìn Của Miria)


“Vị khách Meltia cùng người đồng hành phải không? Mời đi lối này.”

Khi chúng tôi đến cổng lâu đài, người lính gác cúi đầu chào.

Nhưng anh ta chỉ cười với Meltia rồi hí mắt nhìn tôi như thể thứ khó ưa.

Khi được một người lính khác dẫn đi trong sân lâu đài, tôi khẽ nói với Meltia.

“...Chẳng lẽ tớ bị xem là kẻ phiền toái?”

“...Phải, ừm, hầu hết mọi người không có bạn đồng hành. Hầu cận thì là một chuyện, nhưng có lẽ chẳng ai lại dẫn theo một người rõ ràng là nhà thám hiểm khác. Tớ chưa từng đi đến một sự kiện như thế này nên chưa biết đâu là lẽ thường hay quy tắc chuẩn mực.”

“Tớ muốn về nhà…”

Lời than vãn phát ra từ miệng tôi.

Tôi lắc đầu để trút bỏ sự rụt rè của mình.

Thế là không được.

Tôi còn phải dành lời ca ngợi công chúa Chris nữa.

Nghe nói ngay cả những học giả cũng không rõ công chúa là kẻ ngốc thiếu suy nghĩ hay thần đồng có thể nhìn xa tới tương lai hơn những người khác.

Tôi nghĩ cô ấy sẽ không thuộc vế trước.

Nhưng cũng chẳng biết có phải nằm ở vế sau hay không.

Tôi chỉ tìm hiểu được sơ bộ, nhưng không thể chắc chắn có sự tương đồng nào với hành động của công chúa.

Tôi chỉ mới nắm bắt từ bên ngoài, rằng cô ta thay thế vị trí cấp dưới của mình và khiến dân chúng hoang mang, nhưng mặt khác khó để tưởng tượng ra cô ấy thực hiện mà không có sự tính toán.

Tôi không thể diễn đạt chính xác, nhưng công nương Chris có vẻ đáng sợ và quái dị hơn.

Lại còn phải đứng trước mặt con quái vật ấy.

Qua thái độ của người lính trước đó, không thể mong đợi nhiều với ấn tượng đầu tiên cô ta sẽ dành cho tôi.

Nói thật tôi chẳng biết đến đây có phải là lựa chọn đúng đắn hay không nữa.

Nhưng tôi có một câu chuyện có thể thu hút cô ấy.

Tôi chưa từng đánh bại được quái thú nào, hay mạo hiểm tới những nơi đặc biệt nguy hiểm.

Nhưng tôi nghĩ cô ấy sẽ cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và Irushia thú vị.

Đây là vũ khí chính tôi sẽ dùng với công chúa.

Theo chân người lính và Meltia, chúng tôi vào tới đại sảnh của lâu đài.

Muỗng đĩa đã được bày trí trên một số bàn tròn.

Những nhà thám hiểm khác cũng đã góp mặt.

Tôi nghe là có tổng cộng chín vị khách được mời tới, nhưng trong số tám người hiện tại, có hai người như là hầu cận.



Một anh chàng có vẻ là hiệp sỹ đứng cạnh người phụ nữ trông như người hầu, rồi một kiếm sỹ già râu dài trắng đi cùng cậu kiếm sỹ trẻ.

Bốn người còn lại bao gồm một quý ông đeo kính một mắt có con dao găm ở thắt lưng, một nữ kiếm sỹ với dáng người nhỏ nhắn còn trẻ hơn cả tôi, một pháp sư tóc màu tím có hình xăm ma thú trên mặt, và một người đàn ông gầy mang lưỡi hái trên lưng.

Dù lần đầu trông thấy họ, nhưng tôi có thể nhận diện nhờ biết vài thông tin.

Quý ông đeo kính một mắt là 〖Bernand con mắt trí tuệ〗, nhà thám hiểm trứ danh.

Tôi nghe nói thay vì trực tiếp tham chiến, anh ấy thường đảm nhận vai trò hỗ trợ phía sau.

Người đàn ông khoác áo choàng có hình xăm ma thú là 〖Ngọn lửa chết chóc Garzan〗.

Khác với những pháp sư bình thường, anh ta sử dụng ma thuật sát thương cao tầm gần rồi dùng dao trong cận chiến.

Bỏ qua hai người hầu cận… Meltia là người thứ bảy.

Hai người còn lại có lẽ vẫn đang đến.

Có một cái ghế như dành cho công chúa nhưng cô ấy chưa có mặt.

Sau một lúc trôi qua, một cô gái có mái tóc ngắn vàng óng xuất hiện.

Cô ta mặc bộ áo khoác dày trên người.

Dùng tấm vải che khuất miệng.

Nhiều nhà thám hiểm với quá khứ đen tối che giấu lai lịch của mình…

Nhưng sao một người như thế lại có thể được tham dự?

Thật lạ vì nếu giấu danh tính, cô ấy không nên đến một nơi như thế này chứ.

Sau một lúc nữa, người thanh niên với thân hình lực lưỡng có mái tóc bạc tới.

Trên lưng vác thanh đại đao tương đương với cơ thể anh ta.

Sức mạnh tỏa ra trên người hơn hẳn những nhà thám hiểm khác.

“Meltia, người đó là…”

“A- Aah… Chắc là Thợ săn rồng.”

Trùng khớp với miêu tả.

Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta là 〖Thợ săn rồng Volk〗.

Kia là thanh đại đao yêu quý Leral của anh ấy.

Tôi nhận ra Meltia ít nói hơn bình thường, mắt dán chặt lấy Volk.

Quả thật những đường nét trên gương mặt của anh ấy cân đối một cách hoàn mỹ.

Thân hình đẹp đẽ như tác phẩm điêu khắc của thần linh.

(Trans: kèm thêm thô bạo với thiếu lịch lãm :v)



Anh ta nhìn tất cả mọi người rồi để ý tới bên trong.

“...Bảy, tám, chín; mọi người có mặt đông đủ rồi. Ta đã tốn công đến tận đây mà lại không có dấu hiệu của Howgrey. Cứ tưởng là hắn sẽ đến, nhưng chắc lại nhầm lẫn rồi.”

Anh ấy chán nản nói.

Người đang nhắc đến có lẽ là vị Bậc thầy kiếm sỹ huyền thoại được cho là đã chết.

Nhưng chắc chắn nếu người đó còn sống, sẽ không lạ nếu anh ta được mời đến đây.

Mặc dù tôi nghe là anh ta không quan tâm tới quyền lực nên liệu người đó có chấp nhận sự kiện này hay không lại là chuyện khác.

Sự chán ghét hiện trên khuôn mặt của Volk rồi anh ấy nhìn về phía chúng tôi.

“Hai trong số ở đây có vẻ hữu ích đấy. Chẳng phải đó là cô gái bị ốm hôm qua ư. Tuy cô gặp bất đồng với Tam hiệp sỹ nhưng vẫn góp mặt tới đây.”

Trong một khắc, tôi bắt gặp ánh mắt sát khí của Thợ săn rồng Volk.

Chỉ biết cúi đầu xuống theo phản xạ.

Meltia nhìn tôi khó hiểu.

“Tất cả mọi người, nếu không muốn chết thì nhanh mà co giò chạy khỏi chỗ này. Nếu ở lại chắc chắn sẽ mất mạng đó.”

Những nhà thám hiểm khác thắc mắc.

Tất nhiên tôi không biết anh ấy đang nói gì.

Một trong những binh lính gần đó chạy lại gần với vẻ lo lắng.

“Umm, ngài Volk… Có gì không hợp ý ngài sao?”

“Hey, công chúa đâu? Sao chủ nhân của ngươi không ra mặt khi mời mọi người? Ả nhát gan tới cỡ nào vậy?”

“U- Umm… Xin thứ lỗi. Công chúa vô cùng bận… Trước hết, um… tôi sẽ giải thích cho ngài quy trình của buổi lễ...”

Người lính sợ hãi trước thân hình đồ sộ của Thợ săn rồng, lùi lại tránh xa khỏi thái độ thù địch bộc lộ trần trụi.

Lời cảnh báo hiện lên trên gương mặt của 〖Bernand con mắt trí tuệ〗 đang đứng từ xa quan sát.

Anh ta quay sang người kiếm sỹ già.

“Tệ quá ngài Romrodon! Thợ săn rồng sắp ra tay rồi!”

Rõ ràng giữa hai người họ… Romrodon đã biết trước rồi.

Ông ấy cắn môi đặt tay lên kiếm ở thắt lưng.

“...Ta hiểu rồi, công chúa Chris giả mạo muốn bòn rút sức mạnh hoặc chia rẽ chúng ta trước. Trong trường hợp này ta đưa ra quyết định rồi.”

Volk rút thanh đao sau lưng.

“Ngài muốn làm g…”

Ngay tức thì, phần thân trên của người lính đang nói cùng bộ giáp đứt làm đôi.


399: Một Cô Gái Tầm Thường Và Đại Tiệc Hoàng Gia 3 (Góc Nhìn Của Miria)


“Cái-, chuyện gì…”

Phần thân trên của người lính bị Volk chém đứt ngã sầm xuống đất.

Máu chảy ra màu xanh lục.

Bề mặt bị cắt của cái xác cũng có màu tương tự, chảy ra từ những khe hở trên bộ giáp.

Cơ thể co giật đến khi không còn động đậy thì tan thành chất lỏng.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà tôi phải kinh ngạc đến hai lần.

Hắn không phải con người.

Những người lính còn lại rút vũ khí tỏa ra thù địch.

“Chậc! Chúng ta đã tiến xa đến bước này rồi mà!”

“Đồ ngốc, công chúa đã dự đoán điều này có thể diễn ra, những kẻ có trực giác tốt sẽ hành động. Quả nhiên Thánh nhân đã cắn câu. Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của công chúa.”

“Gã Thợ săn rồng giống một tên dã thú đúng như đồn đại. Thật ngạc nhiên là hắn ra tay không do dự. Nhưng chúng ta sẽ không thua kém như bọn nhà thám hiểm nữa!”

Từng tên lính một gương mặt hóa thành màu xanh lục, mắt với miệng tiêu biến, để lại một cái lỗ nhỏ trên cái đầu nhẵn trụi.

Những giọt màu rỉ ra trên bề mặt chúng chảy xuống chân.

Chúng chuyển hóa thành đám lính dị hợm trong áo giáp.

Bọn lính có gương mặt kỳ quái trừng lấy những nhà thám hiểm khác, ba tên tiếp cận lấy Volk bao vây theo ba hướng.

“Hắn là người duy nhất chắc chắn sẽ hành động. 〖Thủy cầu〗!”

Quả cầu nước xuất hiện trên bàn tay của một tên bắn tới Volk.

Anh ấy lấy thanh đại đao chặn lại, tên thứ hai đưa tay lên từ hướng khác.

“〖Roi nhầy〗!”

Cánh tay kéo dài ra quất tới Volk.

Nhưng anh ta đã nhanh chóng điều chỉnh tư thế phòng thủ thúc cán đao vào cánh tay.

“Muh…?”

Cánh tay của hắn bẻ ngoặc ra một bên, quấn một vòng quanh người anh ấy trói lại.

“Tôi giữ được hắn rồi, làm đi.”

“Nhận lấy! 〖Nhát kiếm vô hình〗!”

Tên thứ ba vung kiếm từ khoảng cách xa.

Thanh kiếm biến dạng hóa thành màu xanh lục y như hắn.

Phần lưỡi kéo dài, nhanh chóng nhắm thẳng vào tim của Volk.

Không kịp để can thiệp, mọi chuyện diễn ra trong tích tắc.



Chúng phối hợp theo cách lạ lẫm để tận dụng tạo sơ hở cho một cuộc phản công không thể đỡ được.

Nếu bất kỳ ai cũng có thể sử dụng được sẽ rất hiệu quả với mọi đối thủ.

Nhưng ngay cả những nhóm nhà mạo hiểm cấp cao cũng không dễ dàng đạt được khả năng đồng bộ đó.

“...Ah?”

Ngay lập tức, cánh tay trói Volk bị anh ta dùng sức nới lỏng ra.

Giữ thanh đao bằng một tay, anh ấy giật lấy cánh tay đã trói mình.

Hắn bị kéo đi hất văng giữa không trung.

“Ogoh!”

“Haaaah!”

Anh ta một tay vung thanh đại đao về tên lính.

Bộ giáp bị phá nát cùng cơ thể vỡ tung.

“Gahaaaah!?”

Chưa dừng lại, anh ấy tiếp tục múa đao chém xuống sàn nhà giải phóng một nhát cực lớn khác về phía tên thứ ba.

Đó là kỹ năng chuyên dụng của kiếm sỹ, 〖Sóng xung kích〗.

Theo lời Meltia, có một chiêu thức tấn công tầm trung tăng cường hiệu quả cho những kiếm sỹ chuyên về cận chiến.

Nhưng bình thường cần tốn một ít thời gian để thi triển, riêng tôi hoàn toàn không cảm nhận thấy điều đó.

〖Sóng xung kích〗 của anh ấy rõ ràng cũng rất lớn.

Vượt trội hơn cả hắc thuật mạnh nhất mà pháp sư có thể tạo ra.

Một đòn tấn công tuyệt hảo lấn lướt hoàn toàn cả những hắc sư.

“Ay.”

Khi 〖Sóng xung kích〗 chạm tới lưỡi kiếm co giãn, nó phát nổ.

Tên lính chịu chung số phận trước nhát chém.

Hắn biến mất, chỉ để lại bộ giáp hỏng cùng chất dịch xanh lục bắn tung.

“Lũ cắc ké không có cửa với ta đâu. Bọn ngươi nên mang công chúa ra đây.”

Hai tên lính đã bị hạ dưới tay Volk một cách chóng vánh.

Bọn chúng ngừng di chuyển, tỏ vẻ bất ổn.

“C- Con người mà lại có thể…!”

“Nh- Nhanh gọi Tam hiệp sỹ tới!”

Có một tin đồn mà tôi đã nghe thoáng qua.



Những nhà thám hiểm tham dự bữa tiệc đều mất tích.

Công chúa đã bị mạo danh bởi một quái thú.

Nhưng tôi nghĩ không ai thật sự tin chuyện đó, nó chỉ được thổi phồng bởi sự khinh bỉ dành cho công chúa lập dị và những động thái quái lạ của cô ấy.

Khi thực sự chứng kiến mọi người sẽ hiểu ra.

“Chúng ta chạy mau Miria!”

Meltia cầm vũ khí sẵn sàng rồi bứt tốc.

Tôi gật đầu bám theo.

“Ngươi không được phép trốn thoát.”

Một tên lính xuất hiện trước mặt Meltia.

“〖Nguyệt quang〗!”

Bạn ấy giơ kiếm lên cao.

Quả cầu ánh sáng hình thành trên mũi kiếm đánh trúng vào mũ giáp của kẻ cản đường.

“Neguh!”

“Ngươi sơ hở quá!”

Meltia bật nhảy, đặt trọng lượng cơ thể của mình lên vai hắn thông qua bàn chân, rồi cầm kiếm bằng hai tay đâm vào khớp nối trên bộ giáp của hắn.

“H- Hay!”

“Đứa ngốc. Áo giáp tuy giảm sát thương thật… nhưng không giống những kẻ kém cỏi hay quái thú khác, bọn ta không hề có điểm yếu. Ngoài ra những đòn đánh đâm thẳng rõ ràng đâu có mấy tác dụng với bọn ta chứ?”

Tên lính nắm chặt lưỡi kiếm của Meltia bằng tay trần rút ra khỏi người, ném văng nó ra xa vụt khỏi tay của bạn ấy.

“Guh…”

“〖Roi nhầy〗.”

Khi đang lơ lửng giữa không trung, Meltia bị trúng đòn bởi cánh tay duỗi ra tức thời, khiến cơ thể cô ấy bẻ gập lại.

“Gehah!”

“Meltia! K- 〖Khiên đất〗!”

Một tấm chắn hiện ra trước bạn ấy.

Trong số những ma thuật hệ thổ, đó là loại tốt nhất dùng để chống đỡ.

Với khả năng chống chịu va đập cực tốt cũng như phân tán lực tác dụng.

Nó được nhiều người trong hội thám hiểm khen ngợi vì độ hiếm và tính hữu dụng cao khi thách đấu với một nhóm quái vật mạnh hơn.

Nhưng cánh tay trông như xúc tu vung ra lần hai dễ dàng xuyên thủng 〖Khiên đất〗, đánh trúng cơ thể của Meltia lần nữa phá nát bộ giáp của bạn ấy.

“Vô dụng thôi! Đừng tưởng bở chỉ vì gã Thợ săn rồng có một trận chiến đẹp mắt.”


400: Một Cô Gái Tầm Thường Và Đại Tiệc Hoàng Gia 4 (Góc Nhìn Của Miria)


Có lẽ lũ quái thú cải trang thành binh lính nằm ở thứ hạng nguy hiểm C+.
Cùng với Meltia và bé Kuro, tôi đã từng đánh bại một đối thủ ở mức độ đó.
Nhưng con quái ấy không mấy nhanh nhẹn cũng như những đòn tấn công tầm xa.
Nói đúng hơn là chúng tôi có lợi thế tốt bù đắp sự chênh lệch thực lực nhờ vào quân số.
Trên hết nữa chúng tôi còn nhắm vào điểm yếu, sắp đặt cạm bẫy mà vẫn chỉ vừa đủ vượt trội hơn.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ kinh hoàng đến nỗi đối đầu với một quái thú thông minh có sự cân bằng về tốc độ và sức mạnh.
Chúng tôi cũng chẳng mang theo Kuro, người đồng đội đặt nền móng.
Tệ nhất là có gần hai mươi kẻ như thế này chỉ trong căn phòng.
Khắp toàn bộ lâu đài chắc có gấp mười lần con số đó.
“Hahaha…”
Tôi nhận ra mình không thể đứng vững và khụy xuống.
Đến nơi này quả là sai lầm.
Không thể sửa chữa lại nữa.
“Nếu đòn đâm không hiệu quả vậy thế này thì sao?”
“Mu?”
Một người đàn ông đội mũ trùm đầu nhào lộn trong không trung rồi đặt găng tay lên đầu tên lính đang hành hạ Meltia.
Bên dưới mái tóc màu tím bay phất phới, hình xăm giống con sói được vẽ bên mắt trái kéo dài xuống tới khóe miệng.
Đó là 〖Garzan ngọn lửa chết chóc〗, pháp sư hàng đầu chuyên về cận chiến.
“〖Mìn nổ Milli〗!”
Từ bàn tay của anh ấy, ánh lửa tím bùng lên dữ dội.
“Oboh!”
Trong màn khói, đầu của tên lính đã vỡ tung.
Cơ thể ngã đập xuống đất.
Cái xác co rút rồi tan chảy thành chất lỏng, ngấm vào tấm thảm.

Garzan tận dụng phản lực nhẹ nhàng hạ cánh.
“Tôi đã chờ thời điểm thích hợp để ra tay.

Theo tôi thấy nếu không gây bất ngờ thì tôi sẽ thua trước tốc độ của chúng.

Cô ấy vẫn còn thở nên chắc không phải chí mạng đâu.”
“C- Cám ơn rất nhiều!”
Kiềm chế cơn run rẩy, tôi chạy tới đặt tay lên người Meltia.
“〖Hồi sức〗!”
Bạn ấy khẽ mở mắt.
“Ư- Ưgh… Miria, kiếm của tớ…”
“Cậu không nên chiến đấu nữa! Tốt nhất chúng ta nên rời khỏi đây thôi!”
Tôi lắc đầu.
“Hãy để lại cho những người khác… Ngay từ đầu, chúng ta chỉ được mời tới đây nhờ vào sức mạnh của Kuro.”
Chúng tôi khác với Volk, người có thể bình tĩnh giải quyết cả ba tên khi đang bị bao vây, hay Garzan phá nát đầu kẻ thù chỉ trong một đòn duy nhất.
Sức chiến đấu của chúng tôi khi không có Kuro bị giới hạn cùng lắm chỉ đối phó với hạng D cấp cao.
Chúng tôi còn thua kém nhiều lắm.
Trong lúc đó Garzan đang giao tranh với kẻ thù tiếp theo.
Anh ấy dùng con dao găm để chống trả những đòn tấn công.
“Xem ra ngươi chỉ giỏi tấn công bất ngờ.

Xét về năng lực thực tế ngươi không đủ sức với chúng ta đâu!”
Xúc tu của tên lính vươn dài quất vào bụng làm anh ta gục xuống.
Khi bị ngã, đường kiếm của một tên lính khác chém tới.
“〖Mìn nổ Milli〗!”
Ngọn lửa tím bung tỏa từ bàn tay đưa ra của Garzan.
Anh ấy tạo khoảng cách bằng cách lợi dụng vụ nổ, cùng lúc đó tay tên lính bị phá hủy.
“Tên mạo hiểm gia trơ trẽn…!”
“Dù sao thì tham chiến trực tiếp không phải là điểm mạnh của ta.”
Bỗng nhiên chân của anh ta bị một xúc tu giấu kín kéo lê trên đất.
“Cái-?!”
“Quả nhiên kỹ năng ma thuật đó rất thích hợp để chống lại bọn ta.

Nó tạo ra áp lực thổi bay khá mạnh, nhưng… vẫn chưa đủ đâu.

Bộ ta không nhắc ư? Chẳng cần biết ngươi nhắm vào đầu hay ngực, bọn ta không hề có điểm yếu.

Khả năng tái sinh của bọn ta cũng cực kỳ cao… nên ta đã giả vờ đổ gục, vết thương trên người đã lành lại, thấy chứ?”
Tên lính bị mất đầu đứng dậy trong tình trạng hoàn hảo.
Không có dấu hiệu thương tích nào cả.
“Ta sẽ trả lại cho ngươi cả vốn lẫn lãi.

Không biết cơ thể con người có chịu được hay không, nhưng trước hết nhắm vào mặt ngươi nhé.”

Hắn kéo Garzan lại gần, rồi duỗi cánh tay còn lại tấn công vào mặt anh ấy.
Máu bắn ra, trong khi tay kia giữ chặt cố định để anh ta không bị hất văng về sau.
Sau đó hắn tung đòn lần hai.
“Sao vậy?! Bị thổi bay đầu như thế đau chết đi được! Nếu ngươi muốn làm với ai đó, sao không tự trải nghiệm lên bản thân trước đi? Đó không phải là ý nghĩa để trở thành con người ư?!”
Xúc tu của hắn rút về sau, kéo dài ra hơn.
Lực căng tích tụ vào đó.
“D- Dừng lại…”
Giọng nói van xin phát ra từ miệng tôi nhưng hắn không hề lắng nghe.
Dây roi xé toạt không khí, tạo ra âm thanh đáng sợ khi quất văng máu thịt đỏ.
“Ta suýt sơ ý gϊếŧ hắn rồi.

Phải đảm bảo công chúa có thể nhận được điểm kinh nghiệm.”
Garzan khập khễnh ngã xuống sàn.
“...Miria, bỏ tớ lại mà chạy đi.”
“Kh- Không! Tớ không thể! Cậu chấp nhận đến đây vì lợi ích cho tớ mà…!”
“Cứ thế này cả hai sẽ chết!”
“N- Nhưng!”
Tôi nhìn quanh.
Hai trong số đám lính đang canh gác từng cánh cửa.
Chúng tôi đã bị nhốt.
Bọn này đang có ý định gϊếŧ sạch tất cả.
Nếu muốn bỏ chạy thì phải hành động ngay trước khi trận chiến bất đầu như Volk đã nói hay thậm chí vài giây sau đó.
Tôi không tìm thấy bất kỳ lối nào có thể mang Meltia theo rời khỏi đây.
Tập trung suy nghĩ trong tuyệt vọng.
May mắn thay, có lẽ do chúng thấy sức chiến đấu của chúng tôi thấp nên không có tên nào đến tấn công.
Trừ khi cố tìm cách thoát ra ngoài, chứ nếu không chúng sẽ để bọn tôi lại giải quyết sau cùng.
Có thể do không được chúng bận tâm tới, điều đó giúp tôi có thời gian bình tĩnh để suy nghĩ và trị thương cho Meltia.
Ở một góc phòng, người đàn ông đeo kính một mắt 〖Bernand con mắt trí tuệ〗 đang dùng ma pháp hỗ trợ kiếm sỹ già Romrodon cùng học trò của ông ấy giao chiến với ba tên lính.
Nhưng rõ ràng họ đang chịu thua thiệt.
Ngài Romrodon chỉ đủ xoay sở để bảo vệ tất cả.

Trên người ai cũng đầy vết chém và xem ra họ không thể cầm cự lâu hơn nữa.
Tôi cuối cùng đã hiểu.
Ba người họ… chắc chắn đã nghi ngờ công chúa ngay từ đầu, nên họ chủ động đi tới đây để điều tra.
Có thể giải thích vì sao khi Volk khởi đầu tấn công, Bernand đã đưa ra cảnh báo cho ngài Romrodon.
Kế hoạch của họ chắc là để vạch trần danh tính công chúa hoặc định ám sát cô ta.
Người phụ nữ tóc vàng khoác áo choàng giấu mặt đang chiến đấu với một tên, kiên trì chống đỡ những đòn đánh của hắn.
Cô ấy liên tục tránh những đường xúc tu vươn ra và lưỡi kiếm dữ tợn của hắn với khoảng cách mỏng như giấy.
Nhưng… tại sao vậy?
Tôi có cảm giác tư thế của cô ta hơi gượng gạo.
Hay đang cố ý tỏ ra yếu sức?
Không, tôi chẳng nghĩ ra lý do để cô ấy phải làm như thế…
Có lẽ để tránh sự thu hút tới bản thân, nhưng điều đó sẽ vô nghĩa nếu những nhà thám hiểm khác bị hạ.
Thợ săn rồng Volk đang chịu sự bao vây từ cả mười tên lính.
“Đừng vội tiếp cận! Chú ý cử động tay của hắn! Chúng ta có thể kịp phát hiện ra nguy hiểm của 〖Sóng xung kích〗!”
“Tôi còn ở cấp độ thấp lắm! Không thể đòi hỏi chuyện bất khả thi! Tôi sẽ hết lòng đảm nhận vị trí hỗ trợ!”
“Bộ chúng ta không thể khiến hắn chậm lại một chút ư?!”
“Chẳng được! Thậm chí dù 〖Chậm chạp tăng cường〗 và 〖Độc tính〗 đã cố suy giảm khả năng vật lý của hắn! Hạ hắn ngay đi!”
Lý do chỉ vài lực lượng nhỏ chống lại những nhà mạo hiểm khác là vì Volk đang tự mình xử lý số còn lại.
Dù bị kẻ thù vây quanh và trên người có nhiều vết thương bê bết máu, anh ta vẫn cười không sợ hãi và xác định vị trí từng con mồi.
Ngoài nhóm bộ ba kiếm sỹ già, cô gái tóc vàng và Thợ săn rồng Volk, những người còn lại đều đã nằm la liệt dưới đất mất ý thức.
Vài người trong số họ bị đứt bộ phận cơ thể rất thảm thương.
Chẳng biết liệu chúng tôi còn sống hay sẽ chết.
Riêng tôi và Meltia được an toàn chỉ vì sự yếu kém của chính mình..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play