328: Lôi Kiếm Lapar


Tôi có cảm giác cán trúng thứ gì đó nên vội ngừng 〖Lăn〗.

Tệ quá, cứ mãi lo nghĩ tới ngôi làng mà không chú ý xung quanh.

Tôi có thể vô tình sát hại một người Lithovar.

Nhìn qua hai bên để xem đã lỡ đâm phải ai
Chắc sẽ không sao đâu bởi tôi chỉ cọ-nhẹ-qua.

Nếu chạy chữa kịp thì sẽ không nguy hiểm tính mạng…
〖! Phải người đó không?〗
Nhìn theo hướng cô bạn chỉ là một người đàn ông thở hồng hộc dựa vào gốc cây.

Bộ ria mép cắt tỉa gọn gàng chỉ như mới nhú.

Nhưng trên trang phục có nhiều đốm hoen ố và vết bùn đất.

Trên vai có dấu hiệu bị một quái thú cắn, cánh tay đã tím tái.

Hắn ta mặc bộ quân phục y hệt, rõ ràng là người của chúng.

“Mẹ kiếp…! Khốn nạn! Đúng thời điểm tệ hại! ! Con thú mắc dịch!”
Có lẽ dính chấn thương do tôi đâm phải, hắn ôm chặt đầu gối thở khó khăn.

Da mặt xanh xao dễ sợ đến tận cả mép tai.

Nói chung là te tua toàn diện.

〖Chúng ta làm gì với hắn đây?〗
“! ”
Tôi không muốn hạ sát ai đó không còn khả năng phản kháng, cũng như trở thành một sinh vật tàn nhẫn.

Trận chiến đã kết thúc rồi.

Hơn nữa hắn không thể ra tay nổi đâu.

Không có lý do gì phải chữa trị hay cần phải gϊếŧ hắn.

Tôi định sẽ bỏ qua hắn để lo chuyện quan trọng hơn, hắn liền giơ cao thanh kiếm lên trời.

“〖Lôi xạ〗!”
Tia sáng hội tụ trên mũi kiếm, phát xung điện ra khắp xung quanh.

Vài tia sét đánh vào mặt của tôi.

Nó khiến tôi nhắm mắt lại lấy chân trước xoa dịu.

Dù đòn tấn công này gây đau đớn và châm chích, nhưng không đủ sát thương.

Hắn đứng yên với biểu hiện tuyệt vọng.

Dường như sắp buông vũ khí, hắn lại đưa lên niệm chú.

“〖Triệu hồi diện rộng〗! Ra nào!”
Vòng sáng bao quanh hắn và mười con chuột lông vàng mụpđjt xuất hiện.

Trên trán có cặp sừng lớn màu trắng.

Chúng quấn quýt nhau tỏ ra hoang mang.

Tôi không có nhiều thời gian, chắc nghĩ tôi sẽ gϊếŧ hắn nên dùng cách phản công đây mà.

Tôi dồn ma lực xuống lồng ngực, hướng cổ lên.

“Điên d-! ”
Hắn tiếp tục niệm chú nhưng cú 〖Gầm〗khiến hắn lặng tiếng.

Cả cơ thể cứng đờ như bị tê liệt, cái chân bị thương đổ xuống ngã rạp.

Thanh kiếm cũng rơi khỏi tay luôn.

“ChuUH!” “ChuAH!”
Hoảng loạn trước tiếng động, lũ chuột kêu réo không ngừng.

Tia lửa điện phát ra giữa hai cái sừng.

Chúng là gì thế.

【〖Chuột Trell〗: Quái thú hạng D+】
【Loài sinh vật có độ nhanh nhẹn nổi bật cũng như một số lợi thế khác】
【Khi cảm nhận được mối nguy hiểm, chúng sẽ trong trạng thái cực kỳ kích động và xông tới bất kỳ đối tượng nào gần đó không mang thuộc tính lôi bằng đòn tự hủy mạnh mẽ】
【Bằng cách này chúng sẽ làm suy giảm số lượng kẻ thù bên ngoài tạo môi trường an toàn cho giống loài】
Ôm bom liều chết?
Tiếng kêu của tôi đã kích hoạt bọn chúng.

Bực quá, tôi đâu có định làm gì hắn, ai dè đi gọi ra một đống lựu đạn.

! Nhưng không ngờ lũ chuột lại tự ném tới chỗ hắn.

“Ah, a…”
Hắn gấp rút nhặt lại thanh kiếm.

Khi bàn tay vừa chạm được thì bọn chúng phát nổ mất rồi.

Cơ thể chúng phồng to lên bắn tung tia lửa điện.

Phần đất chỗ hắn nóng đỏ như miệng núi lửa, chỉ còn lại chân và nội tạng của bầy chuột.

Thanh kiếm bị sức công phá ném văng xuống tảng đá kêu cái keng.

Phần cán cháy đen, lưỡi kiếm dính đầy bụi than.

“! ?! ?! ?! ”
Đ- Đéo biết khi nãy hắn định làm cái quái gì nữa?
Rảnh háng cho tôi xem chương trình tự bóp dái được tài trợ công phu.

【Đã nhận được 32 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 32 điểm kinh nghiệm】
Điểm kinh nghiệm… tý tẹo.

Cũng phải thôi.

Tôi có làm gì đâu.

Hất trúng có chút xíu thôi mà.

Tôi đứng ngáo ngơ trong giây lát rồi sực nhớ lý do vội vã vì nghe thấy tiếng truga.

Tàn dư những kẻ như hắn có thể đang tấn công ngôi làng.

Âm thanh phát ra đâu đó gần đây.

Tôi dừng 〖Lăn〗 chuyển sang chạy.

〖Cảm quan〗 phát hiện có nhiều tín hiệu con người nên tôi hướng theo.

Không có sự di chuyển.

Nhưng cũng chẳng phải họ đang chiến đấu.

Gần cảm thấy nhẹ nhõm, bỗng có sự hiện diện của Aro ở giữa.

Tôi nghe tiếng một người hét lên.

Rồi ai đó vung vũ khí.

.

329: Aro

Khi đến nơi, tôi thấy Aro ở giữa một nhóm người Lithovar.

Da thịt trên mặt, bụng và cánh tay của con bé bị tung tóe, nằm thu mình trên đất như sắp chết.

Con bé có khả năng tự tái tạo, nhưng do cạn MP nên quá trình diễn ra rất lâu.

Không gian xung quanh lồi lõm và cây cối đổ ngã, chứng tỏ đã diễn ra một trận chiến ác liệt.

Rải rác trông như là xác chết của thành viên 〖Thợ săn đói khát〗 và mảnh thịt của bầy chuột nổ.

Vai của Aro bị ngọn giáo của người Lithovar đâm qua.

Nó cắm xuyên xuống đất ghì chặt con bé.

“Cậu làm gì thế!? Tôi bảo dừng lại!”

“Tại sao chứ!? Có nhìn thế nào đi nữa nó cũng là ma vật! Thấy không! Nó đã nắm chân của Gran khiến cậu ấy tới giờ không cử động nổi!”

“Anh cũng bị điên theo à?!”

Người đã đâm Aro tranh cãi với ai khác.

Cả hai đều nắm chắc vũ khí.

“Nhanh rã xác nó ra! Trước khi nó kịp gọi tới tai họa kinh khủng nào đó!”

Một bà lão chống gậy gào thét, mặt nóng bừng.

Bà ấy thở mạnh lấy hơi rồi nhận ra tôi.

Nước mắt đổ ra rồi khụy xuống quỳ lạy.

“Ôiii ngài Long thần! Hãy diệt trừ quỷ dữ và cứu bầy tôi của ngài!”

Không biết nên làm gì, tôi muốn ngất xỉu tới nơi lắm rồi.

Ước gì những thứ đang thấy không phải là sự thật.

Rồi chúng tôi chạm mắt lẫn nhau.

Phần thịt ở dưới cằm đã trôi đi, vết nứt lớn trên trán giống như chịu va đập.

Con bé nở nụ cười kỳ lạ, mở miệng như đang nói gì đó.

‘Em đã ngoãn nguyện rồi.’

Đó là những lời tôi nhận thấy.

Nhưng ánh mắt vẫn còn sự nuối tiếc.

Tôi hiểu rõ con bé chịu hy sinh để không gây ảnh hưởng cho tôi.

“GUOOOOOH!”

Trước khi quyết định, tôi 〖Gầm〗 lên thật lớn.

Tất cả sững sờ im lặng.

Giờ tôi có thể suy nghĩ thấu suốt hơn.

Chuyện tôi lo lắng cuối cùng đã xảy ra.

Mặc dù hết sức nỗ lực lấy lại được hình dáng con người, nhưng cơ thể nát vụn của con bé đã bị bại lộ.

Aro đã có thể nói bình thường.

Vì thế tôi nghĩ rằng, nếu cô nhóc tạo được ấn tượng đẹp ban đầu thì sẽ có thể hòa nhập.

Nhưng đổ bể hết rồi.

Trống trãi, nghĩ về những gì tôi cùng con bé đã đạt được, giờ chỉ như sự dày vò vô nghĩa.

Tôi lấy miệng rút ngọn giáo ra rồi đưa đầu lại gần.

Sau một lúc do dự, cô nhóc chạm vào.

Bàn tay cô nhóc sáng lên, MP của tôi có giảm đi một chút.

Khả năng tự tái tạo tăng nhanh.

“Ng- Ngài Long thần sao lại…”

Mọi người chết lặng, Aro đứng dậy nhìn hai người trong số họ.

Rồi chậm rãi đưa tay ra.

“...〖Gió lốc〗.”

Trong chớp mắt, dưới chân con bé nổi lên trận bão cát.

Tôi cũng bất ngờ.

Cứ nghĩ con bé sẽ tấn công họ, nhưng chỉ là dùng nó để ẩn mình khỏi ánh nhìn.

Lợi dụng sơ hở, con bé thoát khỏi vòng vây và lao đi chạy trốn.



“Gì- Gì thế?”

Nhóm người hoảng loạn.

Có vô số con thỏ đất xung quanh.

Chúng là tác phẩm từ 〖Hình nhân đất sét〗 của Aro.

Con bé khiến họ mất tập trung để ngăn sự truy đuổi.

“Chúng là lũ quái của xác sống! Chúng ta phải nghiền nát chúng rồi thực hiện nghi lễ phong ấn! Gọi cho sư tế! Sư tế! Con mụ phản bội Bella đâu rồi!?”

Giữa cơn náo động, một người phụ nữ vụt tay khỏi người đàn ông chạy theo Aro.

Đó là người mà con bé nhìn lấy trước đó.

“Xin lỗi!”

“Uguh!”

Anh chàng cũng nhân cơ hội thúc cùi chỏ vào người đang giữ lấy mình để theo sau.

Họ là người thân của Aro, Aino và Tatark.

“Đừng ngốc thế! Đó không phải là con gái của hai người nữa! Nó là quái vật!”

Một người nắm chặt tay Aino.

Nhưng Tatark liền đánh vào mặt anh ta rồi dắt tay cô ấy.

“Lối này Aino!”

“Đừng! Ai đó cản họ lại! Họ sẽ tự gϊếŧ mình đấy!”

Người bị thúc cùi chỏ gào lên.

“Không quan trọng! Nhanh hạ lũ ở đây đi! N- Ngài Long thần!”

Bà già hét lên phun cả nước bọt, bị vây bởi ba con thỏ đất.

Liếc nhìn nhóm người Lithovar ồn ào, tôi liền rời đi theo hai người họ.

Khi đó tôi còn làm nhóm người ấy mất dấu.

Aro đứng gần bờ sông.

Trước mặt con bé là Aino và Tatark thở hì hục.

Phần lớn cơ thể vẫn chưa lành lặn, nhưng da thịt đã bồi đắp lại rồi.

Ít ra là không lộ cái xương nào.

“Aro! Con… có thật sự là Aro? Nói gì đi!”

Con bé vẫn luôn cúi xuống để giấu đi màu mắt đỏ rực, nhưng đáp lại lời Aino, cô nhóc ngẩng lên.

“...Bố, mẹ.”

Aro lẩm bẩm.

Chỉ với hai từ đó, Aino và Tatark ngừng lời kêu vang tuyệt vọng.

“...Kể từ ngày con được lựa chọn để hiến tế… Cả hai người vẫn luôn tranh đấu với vị sư tế… Bố nói sẽ bỏ mẹ để đến với ngôi làng khác, nên con rất lo lắng. Bố… thật sự đã rời đi phải không?”

Tatark không nói nên lời.

Quả như tôi đoán, anh ấy nghi ngờ sư tế có liên quan tới kế hoạch hiến tế nên đến với ngôi làng chống đối Long thần.

“Nhưng… con quái thú đó đã không còn nữa, bộ tộc cũng đã hòa lại làm một… Con rất vui vì hai người đã đồng hành cùng con. Đừng giận hờn nhau nữa, nhé?”

“Không đâu! Chúng ta sẽ không để con phải lo buồn!”

“Aro, trở về đi…”

Aino đưa tay ra, gọi tên Aro.

Con bé nhẹ nhàng nắm lấy và siết chặt lại trong sự hối tiếc, rồi khẽ lắc đầu và lùi lại.

“Con… Nơi này không dành cho con… Tạm biệt bố, tạm biệt mẹ. Con vẫn mãi yêu mến hai người.”

Một cơn gió mạnh bùng lên.

Luồng gió lay động cát bụi, cùng tiếng nước rơi tõm.

Khi lắng xuống, Aro đã đi mất.

Ở nơi con bé chỉ còn mảnh vụn trắng.

Là một mảnh xương nhỏ.

Tatark khẽ nhặt lên rồi trao lại cho Aino.

Cả hai như thể đã nhận ra, ôm chầm lấy nhau bừng khóc.

Tôi không nghe thấy gì ngoài tiếng nức nở của họ và dòng chảy của con sông.

Nhìn lại mảnh xương Aino đang nắm lấy lần cuối, rồi tôi theo dọc con sông xuống bìa rừng ở hạ nguồn.



Cảm xúc day dứt của con bé là về Aino và Tatark.

Cô nhóc lo lắng những gì họ sẽ làm khi mình qua đời.

Nếu là vậy, cô bé đã có thể yên tâm đi sang thế giới bên kia rồi.

Tôi tiếp tục đi xuống con sông, cảm thấy một khoảng trống trong lồng ngực nhưng vẫn luôn tự nhủ rằng thế này là tốt nhất.

Nghe thấy tiếng xào xạc và chú nhện đen Petit Nightmare bước đến bên cạnh.

“Guooo…”

Tôi đáp lại rũ rượi.

Ooh… Mày nhớ tao à?

Cám ơn nhé.

Những đứa còn lại đâu?

Nó lắc đầu.

Có lẽ chúng sẽ ở lại khu rừng.

Đối với quái thú, môi trường là vấn đề mang tính sinh tồn.

Theo bản năng, việc di chuyển không phải đơn giản.

Tôi cho đó là đương nhiên.

Có một cái cây quay lại.

Mộc quái!

...Mày ở đây.

Vậy… mày cũng muốn theo à…?

Hiểu rồi…

Nhưng làm thế nào đây?

Mày có hơi bị chậm chân đấy.

À mà chắc cũng không cần gì vội…

Bỗng tôi thấy một cô gái ngồi trên nhánh cây.

Cô ấy nhảy xuống ngay trước mặt tôi.

Không ai khác… là Aro.

Tôi cúi đầu lại gần.

H- Hơ… nhưng?

Tưởng con bé đã ra đi thanh thản mất rồi?

Sao lại trở về?

Dù sao tôi vẫn phải rời bỏ khu rừng mà?

“...Em cũng không thể ở lại.”

Cô nhóc nhìn lại cánh rừng với biểu cảm lẻ loi.

Tôi thầm xin lỗi thì con bé vỗ tay.

“Nhưng giờ tốt rồi. Em đã nói lời từ giã… Bố hứa hai người sẽ không cãi nhau nữa đâu.”

“Thật sự khi thấy họ hòa thuận, em đã nghĩ mình không cần phải xuất hiện nữa. Nhưng còn một chuyện em chưa xong.”

Một chuyện chưa xong?

C- Có ổn không… nếu em vẫn muốn tiếp tục?

Không cần phải tử tế với tôi, em biết chứ?

Con bé lấy tay che miệng và dùng tay kia ra hiệu.

Nghĩ cũng lạ, tôi ghé sát tai lại.

Cô nhóc nhẹ nhàng hôn lên má tôi.

“Bí mật.”

Chỉ có vậy, làn da trắng pha chút đỏ nhạt và nụ cười tươi trẻ hiện rõ trên mặt.

Rồi cô nhóc quay lưng chạy khỏi khu rừng.

Trước sự ngạc nhiên, liếc qua thì thấy cô bạn nhếch miệng cười nhạo.

Có chút xấu hổ, tôi vờ hướng về trước đi theo.

Khi bắt kịp con bé, tôi định thần lại và thấy Petit Nightmare và Mộc quái ở phía sau, cố gắng đuổi theo trong tuyệt vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play