244: Đứa Trẻ Rừng Xanh Dẫn Lối
Aro nhận ra cơ thể mới di chuyển hơi khó khăn.
Vì vậy tôi tạm gác lại chuyện thăm dò khu rừng mà để mắt đến cô nhóc.
Có vẻ phần da thịt bằng đất khó cử động.
Cứ mỗi bước là bụi lại rơi ra.
Con bé hạng D rồi.
Cũng ngang hàng với thỏ banh.
Từ giờ trở đi lên cấp cho cô nhóc sẽ không đơn giản đâu.
Bản thân tôi phát triển được đến mức độ này, một là luôn được nhân đôi điểm kinh nghiệm, hai là toàn tự lao thân vào chỗ chết - cả hai nhân tố quyết định.
Dù có khả năng hồi máu vô hạn nhưng vẫn cần phải chờ thời gian.
Tính ra thì đi từ hạng E lên D, cô nhóc bỗng từ bộ xương trở nên có da thịt (đất giả hình).
Thần ngôn bảo 〖Revaana 〗khao khát cơ thể bằng xương bằng thịt.
Tôi nghĩ con bé đã chọn đúng con đường từ xác sống hóa thành con người.
Đáng để tỏ ra lạc quan.
Còn mừng hơn nữa nếu lên hạng C vẻ ngoài cô bé gần giống người hoàn chỉnh hơn.
Hơi khó để nghĩ hạng B thì sẽ thế nào.
“Ah… Ah, oh”
Khi mãi chìm trong suy tư, tôi nghe thấy giọng khan khản.
Không ai khác chính là Aro.
Qua những khớp xương kêu keng két, cô nhóc đã dần quen hơn.
Tôi tin con bé đã có thể bước đi mà không cảm thấy vướng víu.
Sau khi đã hoàn toàn chắc chắn, chúng tôi lại lên đường.
Giữ xa ngôi làng Lithovar, hướng về nơi con Manticore đã bỏ trốn.
Sư tế Hibi có ẩn ý gì qua câu 「Theo hướng đi đó… có thể chúng ta đã rất may mắn」 đây.
Cô ấy biết Manticore sẽ đi về đâu.
Xem ra nó chạy theo lối thẳng mà không rẽ qua hướng khác.
Nếu cứ đi theo sẽ lần ra được.
Tôi vừa đi vừa rà soát 〖Cảm quan〗.
Bởi vì đồng cỏ mà tôi không thể nhìn thấy dấu chân để lại, cái cây nào cũng có những vết rạch cắt.
Tôi chỉ có thể trông cậy qua 〖Cảm quan〗.
Không gì ngoài con đường gian nan.
Nhưng tôi tin mình sẽ tìm thấy nó thôi…
Tôi đã đi được một lúc lâu mà vẫn chưa có dấu hiệu nào.
Đã thử đánh hơi trên mặt đất mà cũng không có hy vọng gì hết.
Tôi chỉ toàn thổi bay bụi với phấn hoa. (Trans: cẩu khứu giác?)
Khi cứ tiếp tục dò tìm ở một khu vực xa lạ, tôi dần lạc đường.
Giờ nghĩ lại có nên sử dụng kế hoạch ban đầu, 〖Bay〗?
Ít ra việc truy tìm Manticore lại mang về phần thưởng cho Aro.
Tìm không thấy nghĩa là không có rồi.
Chúng ta trở về nhỉ?
Hibi khẳng định Manticore không còn là vấn đề nữa.
Không nên vô tình phân tán 〖Bụi vảy rồng〗.
Ngoài ra tôi không biết cách nào để đuổi theo kịp nếu phát hiện ra nó.
Chỉ số nhanh nhẹn của nó không phải thấp.
Chẳng may tôi lại dẫn dụ nó vào nơi ở của con người nữa thì phiền.
Tôi dừng bước rồi nhìn xung quanh.
Chạm mặt với Aro, cô nhóc chăm chỉ theo sát tôi.
Dấu vết nơi chúng tôi đi qua vẫn nằm đó.
Tuy trộn lẫn với những vết tích của loài thú khác, nhưng sử dụng trí nhớ siêu phàm của tôi thì việc tìm đường trở về không thành vấn đề.
Xem thấy biểu cảm của Aro.
Tôi không biết có phải do phần đất tạo hình, nhưng nét mặt gần như không đổi.
Cô nhóc lo lắng nhìn lại phía sau rồi xung quanh.
Dù không chắc, tôi nghĩ Aro vẫn có một số ký ức tồn đọng khi còn sống.
Chẳng lẽ con bé gợi lại được gì đó về nơi này?
Nơi đây khá xa với ngôi làng.
Với quái thú xung quanh, tôi không tin nó là nơi thích hợp để con nít chạy nhảy tự do.
Nhưng tôi không tin Aro chưa từng đến đây.
Thật khó mà tưởng tượng ra được.
Hay chúng ta tạm dừng đi?
Trở về?
Khi đang băn khoăn nên làm gì, tôi để ý thấy ba khối đất sét ngồi trên nhánh cây.
Chúng là mộc tinh linh, Ragan.
Thật phổ biến khắp mọi khu rừng.
Một trong số đó nhìn tôi.
Nói thật là mắt của chúng không giống sinh vật thông thường...
Nó cứ như vết rạch ở trên đầu.
Cử chỉ của chúng cho thấy chúng nhận biết ra tôi.
Nó đứng dậy, nắm lấy nhánh cây đang ngồi và treo người bên dưới.
N- Nó muốn sao đây?
Hành vi thật lạ lùng, nhưng hai con còn lại có vẻ không quan tâm.
Nó đung đưa hai, ba lần rồi nhảy xuống.
Ít bụi đất bên dưới nơi đáp bị hất bay.
Tôi thấy nó chỉnh người lại sau cú đáp đất thất bại.
Tiếp theo bước đi về hướng ngược lại với tôi.
Sau ba bước chân nó bỗng biến mất.
Khi đang quan sát nó, hai con kia cũng đã rời đi.
Tôi có cảm giác nó bảo mình đi theo.
Khoan, chưa chắc đúng.
Ấn tượng của tôi với thái độ của nó đúng hơn kiểu ‘Nếu muốn theo thì cứ tới đây’.
...Tôi cũng muốn xem thử.
Tộc Lithovar vẫn giữ bí mật nào đó nên tôi hơi quan tâm.
Tôi muốn xua tan mối hoài nghi của mình.
Bước theo dấu của Raran, nhưng tôi không thấy nó đâu nữa.
Không biết có phải vì chúng sợ tôi mà bỏ đi, bỗng Aro dừng lại.
Tôi quay lại về hướng cô bé quan sát xung quanh.
Có vẻ cô nhóc dè dặt cái gì đó.
Tôi bật 〖Cảm quan〗 và mở rộng phạm vi.
Ở nơi rất xa có tín hiệu con người.
Không biết có phải là một người thám hiểm hay tộc Lithovar.
Người đó khá cao.
Độ khoảng hơn hai mươi tuổi.
(Trans: đoạn này bản raw Nhật là vậy, chẳng lẽ Cảm quan phân biệt được cả chiều cao, tuổi tác?)
Không tài nào có người Lithovar ở đây được.
Nơi đây cách rất xa ngôi làng, hơn nữa có con Manticore lẩn trốn.
Tôi không tin họ chỉ đến để đi săn.
Cho dù có nghi lễ nào đó cần thực hiện thì cũng vô lý, hoặc có khu đền thờ nào khác thì Hibi đã chẳng nói mọi chuyện ổn.
Thế nhưng lại đơn độc thế này.
Tôi có thể cảm nhận sự căng thẳng, nhưng người đó không bị thương gì cả.
Có thể chỉ là người thám hiểm tự do.
Muốn đến xem thử quá mà không nên để Aro bị phát hiện.
Lúc suy nghĩ nên làm gì, tôi lại phát hiện thêm một tín hiệu nữa.
Cố gắng tăng cường cảm quan lên, tín hiệu đang nhân ra nhiều lên.
Tới cuối cùng có tổng cộng năm tín hiệu trên bản đồ.
Họ chia ra hai nhóm đơn và một nhóm ba người.
C- Cái này đâu có giống đội thám hiểm.
Họ đang tìm kiếm cái gì thế?
Hình như biết vùng đất này rất rõ…
Bỗng ba nhóm dừng lại, một trong số đó hướng thẳng đến chỗ tôi.
Tệ quá, bị phát hiện rồi.
Chắc chắn họ cũng có loại kỹ năng dò tìm.
C- Có nên chạy đi?
Hay phải xem xét họ là ai trước?
Nếu nắm bắt được khu vực ở đây thì khả năng cao là tộc Lithovar, trong trường hợp này họ sẽ không tấn công tôi đâu.
Tôi muốn biết sao họ lại xuất hiện.
Dĩ nhiên cần phải giấu Aro đi chỗ khác nữa…
245: Nhóm Người Lạ
Nhờ 〖Cảm quan〗 mà tôi có thể theo dõi vị trí của cả ba nhóm.
Lúc đầu chỉ có một nhóm hướng đến đây, nhưng gần như ngay sau đó hai nhóm còn lại cũng hành động.
Hai nhóm đơn vẫn còn cách xa, như thể chỉ mới phát hiện ra tôi.
Di chuyển một cách kỳ lạ.
Vậy là họ có thể liên lạc với nhau từ xa.
〖Cảm quan〗 rồi lại 〖Thần giao cách cảm〗 ư?
Đột nhiên tôi nhớ ra Hibi.
Thật ra trong trận chiến cô ấy biết rõ vị trí con Abyss, lại còn thầm âm với tôi.
Chẳng lẽ Hibi trong số đó?
Khi tôi vẫn theo dõi vị trí tín hiệu, Aro trở nên hối hả hơn.
Qua biểu cảm mà con bé biết tôi thấy gì đó đang đến gần.
Chỉ với lý do vậy mà khiến cô nhóc hoảng loạn sao?
Aro biết không thể xuất hiện trong trạng thái hiện tại, nhưng tôi tin không chỉ có vậy.
Có lẽ cô bé biết điều gì về khu vực này.
Không rõ ký ức còn lại mà Aro nhớ là bao nhiêu, nhưng con bé đã có vẻ gì đó từ khi đến đây.
Cả Hibi cũng đã nói an tâm khi con Manticore bỏ chạy.
Không thể nhầm lẫn đi đâu được, chắc chắn tộc Lithovar biết điều diễn ra trong này.
Bây giờ tôi sẽ giấu Aro đi rồi chờ-xem.
Nếu có dấu hiệu nguy hiểm, tôi cũng không chịu đầu hàng trước năm con người đâu.
Tôi sẽ tung mù bụi đất rồi tranh thủ bỏ chạy.
Tôi mở miệng ra rồi nhìn Aro.
Con bé tỏ ra khó hiểu.
Sau đó hiểu ra ý định của tôi 「Aro, có phiền khi trốn trong miệng của anh mày chứ?」, cô nhóc đớ người.
Suy nghĩ vài giây, con bé đành gật đầu.
...Dù không bộc lộ ra mặt nhưng tôi hiểu con bé nghĩ gì.
Thông cảm đi Aro.
“Aah! Aah!”
Cô bạn của tôi cũng mở miệng ra để ngỏ ý giao phó cho cô ấy cũng được.
Tôi nhanh chóng bỏ Aro vào miệng, chịu trách nhiệm bảo vệ.
Tôi sợ cô bạn vô tình nuốt con bé.
Lớp đất tạo hình trên người Aro thấm ướt nước dãi của tôi mà tan ra khắp cả miệng…
Dù sao con bé cũng là thây ma mà.
Thảo nào nhóc lưỡng lự.
Chẳng khác nào tra tấn con bé.
Cố gắng hết sức để quên đi cảm giác lộm cộm trong miệng, tôi tiếp tục theo dõi 〖Cảm quan〗.
Họ đã đến khá gần.
Ba nhóm tiếp cận theo những hướng khác nhau.
Cả ba dừng lại cùng chờ hội mặt đầy đủ rồi đồng thời xông lên.
…Quả nhiên họ không thân thiện rồi.
Tôi sẽ giữ chặt miệng khi chiến đấu để không làm lộ Aro.
Không biết cố nhóc có bị phát hiện qua 〖Cảm quan〗 luôn không, nhưng với một thây ma, tín hiệu có thể khó cảm nhận, tôi không nghĩ họ hiểu lầm đó là một con người.
Cô nhóc cũng chỉ mới hạng D, họ chưa trông thấy thì vẫn sẽ ổn.
Nghe thấy thứ gì đó vung vút trong gió.
Tôi quất đuôi chặn đứng đường tên bắn.
Dù không phải đòn tấn công mạnh nhưng trên đầu mũi tên có nhúng chất lỏng đen.
Thuốc độc.
【〖Chất độc của Morz (được tùy biến)〗: Hạng C+】
【Loại độc từ 〖Morz〗 mà ra, pha trộn thêm của vài loại thực vật】
【Dùng để đi săn, được cư dân bản địa trong khu rừng sử dụng】
...Cư dân trong khu rừng.
Hay nói cách khác là…
Lúc đang suy nghĩ, một mũi tên từ hướng khác bay ra.
Thông cảm nhưng cho dù mấy chú có bôi thêm bao nhiêu chất độc thì nó cũng không xuyên thủng lớp vảy của tôi đâu.
Lại còn chậm nữa.
Tôi xoay người tránh qua một bên.
“Gaaaaaah!”
Người bạn của tôi 〖Gầm〗 lên.
Không phải để đe dọa hay khiêu khích mà là bực tức vì bị tấn công.
Từ phía trước, hai người đàn ông cởi trần cầm thương xuất hiện.
Chất liệu và hoa văn trên trang phục y hệt của Lithovar.
Họ giữ chắc vũ khí từ từ tiếp cận.
Tôi thấy sự căm phẫn phản chiếu trong ánh mắt.
Gì vậy trời?
Sao họ lại hướng vũ khí về phía tôi…?
“Quay lại! Tôi đã nói nhiệm vụ của các anh chỉ là kiểm tra nó thôi mà!”
Phía sau hai người họ phát giọng nói.
Lại một người phụ nữ cầm cây gậy lớn.
Không phải là Hibi, nhưng quần áo rõ ràng thuộc về sư tế.
Quả nhiên cô ta có 〖Cảm quan〗cũng như 〖Thần giao cách cảm〗tầm xa.
Ơ? Nhưng nếu cô ấy sử dụng thầm âm được thì tại sao lại phải nói chuyện…?
Cô ta hướng gậy về phía tôi.
“Yushi, Ah, Rafu”
Người phụ nữ nhắm mắt lại niệm chú.
Bất thình lình cả khu vực rộng lớn bùng lên sáng chói.
“GuoOH!”
“GaaAAH!”
Chết tiệt, chịu phải tác động rồi.
Vì quan sát cô ta từ phía trước mà tôi hứng trọn đòn gây hỏa mù vừa rồi.
Đó là lý do cô ta lên tiếng?
Để thu hút sự chú ý của tôi?
Tôi nghe được âm thanh cô bạn liên tục nện đầu xuống đất.
Đó là một chiêu thức đơn giản có thể hạ gục đối thủ ngay lần đầu tiên, thật quá đáng sợ.
【Đã nhận được Kỹ năng kháng 〖Kháng quang mãnh (ánh sáng mạnh): Cấp 1〗】
【Cấp độ Kỹ năng kháng 〖Kháng ức chế〗đã tăng từ 1 lên 2】
...Vâng, lại là một kỹ năng mới quái đản.
Nếu có thể tôi không muốn nhận thêm điểm nâng cấp nó đâu.
Tôi nheo mắt nhìn xung quanh.
Kèm thêm cả 〖Cảm quan〗để chắc rằng tất cả họ đã bỏ đi.
Đuổi theo rất dễ dàng nhưng không cần thiết.
Câu hỏi đặt ra là tại sao tôi lại chạm trán với tộc Lithovar ở đây, lại còn tấn công Long thần mà họ tôn sùng.
Bộ có chuyện gì khác mà họ không muốn cho tôi biết?
Không, mục đích của họ có vẻ chỉ là kiểm tra tôi thôi…
Hmm? Chẳng lẽ những người đó chưa từng gặp mặt tôi?
Tôi cũng chắc rằng mình không hề quen biết với họ.
Hơn nữa nơi họ xuất hiện khác hướng với ngôi làng.
Việc tấn công Long thần được mệnh danh là người bảo hộ.
Hibi cũng khuyên nên an tâm khi con Manticore bỏ chạy theo lối này.
Chẳng lẽ họ tách ra hai ngôi làng khác nhau?
Điều tồi tệ có thể là, một bên đánh đuổi quái thú về bên kia, bên này đáp trả bằng cách bắn mũi tên độc về thần linh, rõ ràng họ có hiềm khích với nhau.
T- Tôi phải làm sao chứ?
Dù không biết, nhưng tôi đã vô tình dẫn dụ một con quái thú đến nơi ở có con người.
Vì thế mà họ thể hiện thái độ giận dữ với tôi.
---------------------------------
Lời nhắn của tác giả:
Bản phác thảo thô của tập truyện đã có!
Bởi vì đang chuẩn bị cho số xuất bản mới, thế nên sẽ mất kha khá thời gian cho tới khi tôi được cấp phép chia sẻ với các bạn, những quái thú và nhân vật phản diện sẽ rất hoành tráng và dữ dội, trong khi phía chính diện lại có thiết kế thật hấp dẫn!
Irushia (không phải rồng) có hình mẫu thể hiện đúng bản chất của anh ta...Thật bồn chồn cái ngày có thể đưa tác phẩm đến với mọi người!
Chờ nhé!