165: Câu Chuyện Về Một Dũng Giả 8 (Ngoại Truyện)
Ah, thực sự, chuyện này đã trở nên lố bịch.
Rất phi lý.
Mặc dù nghĩ rằng tôi chẳng tài nào thua cuộc được, tôi lại không ngờ sự việc lại diễn ra thế này.
Sau khi tắc lưỡi, tôi chỉ thẳng Adofu.
“〖Gục ngã〗”
Tôi nói và hướng tay xuống đất.
Thanh đại kiếm vuột khỏi tay của Adofu.
Nó rơi ra và cắm xuống đất không một tý kháng cự.
“Guuwha!?”
Tôi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ quét nhẹ trên nền cát.
“Haa, chán ghê”
Đó là do tác dụng của ấn dấu tù nhân mà tên mục sư đặt lên.
Chỉ cần thi triển chút ma lực và đưa ra yêu cầu thì có thể điều khiển họ theo một mức độ nhất định.
Thế này để đảm bảo rằng tôi có thể giám sát lão để tránh việc bỏ trốn khi lão tạm thời được phóng thích.
Không phải lúc nào nó cũng hiệu quả tùy thuộc vào việc họ nghe được hoặc nội dung của mệnh lệnh, nhưng cũng đủ để vô hiệu hóa trong giây lát.
Đây là điều tôi chẳng mong đợi xảy đến, khi mà phải gϊếŧ lão sau khi cho lão nhìn thấy sự bất tài của bản thân.
Tôi là một con người ngay thẳng mà.
“Đồ- nhát gan, khốn khϊếp nhà ngươi…”
Adofu trợn mắt nhìn lấy tôi.
Lão khờ dại hay đần độn, ngay cả chính lão cũng không nhận ra.
“Không đâu, ngay cả khi đòn tấn công yếu kém vừa rồi có thành công thì cũng chẳng phải là vấn đề quá to tát, ta phải dành thời gian để cho cái bộ óc bé tẹo của ông hiểu ông khờ khạo đến mức nào.
Cái danh hiệu tướng quân mít ướt”
Dù cho cả khi Adofu ra đòn chuẩn xác, tôi vẫn có thể trị thương bằng 〖Hồi sức cấp cao〗.
Adofu cũng không có cửa để bỏ chạy, dù có cố, bởi tôi sẽ dùng ma pháp giải quyết tất cả.
Mà với 〖Hồi sức cấp cao〗 thì vẫn còn để lại sẹo nếu sát thương quá mạnh.
Tôi nào muốn để dấu tích trên gương mặt xinh trai của mình chứ? Bởi chính tay của Adofu?
Một ý tưởng tồi.
Không có cơ hội giành chiến thắng nào cho Adofu khi đối mặt với phương pháp vừa rồi.
Tôi thậm chí đã phá vỡ quy tắc của mình để tạo nên một trận đấu thú vị nhất, nhưng không có nghĩa là phải ăn một cú chém.
Sao lão dám cả gan không nhận ra mà còn xúc phạm đến tôi chứ.
“Và giờ, vĩnh biệt, ông đã hoàn thành mục tiêu của mình tại đây rồi”
Tôi dẫm lên vai Adofu và cầm thanh nguyền kiếm trên tay.
Đâm thanh kiếm màu đỏ thẫm vào lưng của lão.
“Ahhaaaa!”
Tuy không nhắm vào chỗ hiểm, nhưng cũng khá đau đấy nhỉ.
Thanh nguyền kiếm, nữ vương hút máu.
Được sử dụng trong những trận chiến và tra tấn, nghe đồn rằng nó được rèn giũa bởi một thuộc hạ của quỷ vương thời xa xưa.
Thanh kiếm sẽ nguyền rủa và hút lấy sự sống từ đối thủ mang đến cho chủ sở hữu.
Đồng thời, chầm chậm hủy hoại kẻ thù bởi sự nhiễm độc.
Tôi đã tự hỏi liệu có sao nếu bỏ mặc Adofu ở đây?
Bất cần tôi phải đưa ra hành động nữa.
Sau khi chịu đựng sự đau khổ cùng cực lão sẽ chết thôi.
“Tội thay, tên tù nhân vượt ngục Adofu”
Tôi buông chân khỏi vai và đạp nhẹ lên chỗ đâm.
Adofu kêu rên đau đớn, khi tôi phỉ nhổ lên mặt lão.
Ôi không, tôi cảm thấy bản thân có chút tàn nhẫn.
Tôi có ý định rút cạn lão ta luôn nhưng đến cùng lại không làm.
Đây có phải là tâm trạng ray rứt mà mọi người hay nói, hay là cồn cào?
! Cũng khá hay nhỉ.
Cảm giác vờn vợn này, có lẽ tôi sẽ xoa dịu nó bằng con rồng tai ương kia.
Con rồng ấy đã cử động được tay chân nhưng vẫn còn chưa vững.
Không hay ho gì khi nó dần di chuyển lại được bởi nó cũng là một con rồng khá cường tráng.
Trạng thái tê liệt vẫn còn tồn đọng một ít nên nó chưa thể lay chuyển cái thân hình to lớn đó.
Rồi con thỏ anh đào kia… trốn mất rồi sao?
Cũng đúng thôi mà.
Cho dù tôi có rà soát tìm kiếm nó thì vẫn có hàng tá tín hiệu quái thú khác xung quanh, nhất là khi nó đào xuống đất.
Tôi cũng chẳng bận tâm tìm nó làm gì, có ra đòn tấn công bất ngờ khác thì tôi vẫn đối phó được.
Ngoài ra còn có một đứa nô ɭệ ở phía bãi cạn.
Những điều kỳ lạ được nói giữa ả và Adofu trước đó lẫn mối quan hệ thân thiết với con rồng tai ương này.
Nếu vậy, có một số thứ cần phải làm rồi.
Để ý con rồng xong tôi tiến bước đến chỗ đứa nô ɭệ.
“! ! K-Không!”
Ả thốt lên với giọng run rẩy khi tôi tiếp cận.
Nghe thấy tiếng của ả vang lên, con rồng gầm gừ.
Tiếng gầm một cách khát máu.
Trúng phóc, phép thử có kết quả rồi.
Mày kích động đến mức cố sức cử động khi vẫn còn bị tê liệt luôn à?
Ta có thể nhìn rõ điều đó qua kiểm tra trạng thái.
Xem ra con rồng này không được khôn ngoan cho lắm.
Oh, đứa này có tai mèo trên đầu.
Là một nhân thú ư?
Sau khi kiểm tra trạng thái tôi biết ả có tên Nina Nifa.
Ả có một số ít kỹ năng đặc trưng cho chiến đấu, đủ sức để săn quái thú hạng E.
Có một gã buôn nô ɭệ chuyên bán toàn nhân thú.
Đứa này may mắn không bị làm mồi cho con rết sao?
Có một báo cáo về việc con rồng tai ương này săn đuổi theo phía sau con rết.
Tôi có thể quả quyết rằng gã buôn nô ɭệ kia có nằm mơ cũng không ngờ rằng con rồng đó muốn giúp loài người.
Một con rồng có những tố chất ngon lành.
Tôi nhận ra mình lại vô thức liếm môi theo thói quen.
Ối cha, xấu tính quá.
Tôi phải điều chỉnh cái tật này lại nếu muốn ra đi tự do.
Tuy vậy… nhìn gần hơn, ả nô ɭệ có một gương mặt cũng khá.
Có lẽ do đi bên cạnh con rồng tai ương một thời gian mà dính phải hiệu ứng 〖Nguyền rủa〗, khiến sắc thái nhợt nhạt.
Nhưng cũng không làm mờ được khuôn mặt xinh tươi tự nhiên.
Cặp mắt to tròn sắc sảo và hấp dẫn lạ thường của loài mèo, đôi môi thon gọn mấp máy khao khát sự bảo vệ, đường sống mũi lỹ tưởng thể hiện tính cách kiên quyết nhưng không quá cứng ngắc.
Vẻ đẹp lẫn đường nét khác biệt này mà lại đi biến nó thành nô ɭệ và nhét vào chiếc xe ngựa.
s
Tên buôn kia rất kiên trì chịu khó băng qua vùng hoang mạc và đặt chân tới rất nhiều vùng đất khác nhau.
Có khi nào đứa nhân thú này là món đồ cho mục đích xin giảm thuế?
Hay là quà biếu tặng cho bọn điều hành giáo hội?
Chẳng thể tìm hiểu nổi.
Cô ta quả là một đóa hoa rực rỡ.
Ngắt đi thì uổng phí quá.
Tôi lại có việc khác để làm trong khi định giải quyết con rồng này, không tệ nếu bán được ả.
Sẽ mang lại một ít lợi nhuận kha khá.
Tuy nhiên hành động này của tôi sẽ dễ bị lần theo dấu vết nếu có ai đó điều tra.
Chắc chắn nó sẽ đến tai của gã buôn nô ɭệ mà cho dù tôi có bịt miệng hắn được đi nữa, tôi không tin có thể che giấu được cả những lời đồn thổi bị truyền ra.
Thế nhưng dù với tình hình như vậy thì gϊếŧ đi vẫn tiếc quá.
Hoặc nếu tôi gϊếŧ con rồng rồi cứu đứa nô ɭệ này thì cô ta có thể xem tôi như ân nhân.
Nếu tôi tự thể hiện bản thân như một dũng giả, vị anh hùng, tôi sẽ làm dịu cơn nóng bực của tên mục sư.
Thậm chí khi lôi Adofu về thì tôi còn có thể nhận được cô nàng này như một món quà ban tặng.
Tôi có ý định sẽ rời bỏ Harenae trong tương lai không xa và không ngại nếu có thêm một người đồng hành.
Sẽ thật tuyệt khi có cô ta bên cạnh.
Một người con gái xinh xắn rất có ích khi giao lưu với tầng lớp quý tộc.
Tôi sẽ cho cô ta qua đêm với họ tạo mối quan hệ, nếu họ chấp nhận thì tôi cũng bán cô ta luôn.
Hẳn là bọn nhà giàu rất thích những khẩu vị mới lạ, cũng xứng đáng lắm chứ.
Cho dù bán ế, cứ gϊếŧ rồi vứt đi.
“Không sao, không sao, cô giữ bình tĩnh được không? Tôi chỉ đến đây để giúp cô, tôi có thể gọi cô với cái tên nào đây?”
Tôi mở lời và nở một nụ cười thân thiện.
Tôi đã thừa biết tên rồi, tôi chỉ hỏi một câu đơn giản họ bớt đi sự cảnh giác.
Dù không thành công thì cũng là cơ hội để nắm rõ ý nghĩ của đối phương.
Nếu nhìn ngoại hình của tôi ngay từ ban đầu thì cô sẽ không tin tôi là con người đâu.
Bây giờ chuyện đó cũng chẳng quan trọng.
Hiển nhiên rằng, đây chính là đứa con gái đi bên cạnh con rồng kia.
Bộ không còn nơi nào khác để dựa dẫm sao, con nhỏ này rõ ràng có đầu óc không bình thường.
Chính là loại người dùng mọi thủ đoạn để có thể sinh tồn.
Trong khi những đứa nô ɭệ còn lại làm mồi chết thì chỉ duy nhất cô ta là sống sót thì đây hẳn là lý do.
Có lẽ cô ta sẽ chọn cơ hội cao nhất chính là tại thời điểm này.
Nếu muốn sống thì không còn cách nào khác là phải nịnh nọt tôi thôi.
Không cần biết cô ta cảm thấy thấp hèn cỡ nào.
“Ni…”
Cô ấy trả lời ấp úng.
Lời nói như bị khựng lại khi cô ta nuốt nước bọt và nhét bàn tay rung rẩy vào giữa đùi.
“Ni? Tiếp theo là?”
Tôi tử tế đáp lại.
Ngay lập tức mắt cô ta trừng to.
“Hinyaa!”
Mặc dù khi đó ả đang tựa dưới đất mang vẻ khá đau đớn, ả liền bật dậy và lao tới gần tôi.
Tôi không rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Nhưng cũng đủ hiểu sau khi móng tay ả cào lên làn da mặt mỏng manh của mình.
Ah, con đàn bà này, dám làm xước gương mặt của tôi.
“Fu, khư khư… khư”
Tôi không nghĩ thái độ thanh lịch của mình lại nhận một cái tát.
Vuốt nhẹ ngón tay lên vết thương.
“Bị cào xước bởi bàn tay của một đứa nhân thú bẩn thỉu, mà không, cũng có nhiều dũng khí ấy nhỉ, phải rồi”
Kế hoạch thay đổi.
Gϊếŧ sạch hết luôn cho gọn.
Thế này dễ dàng hơn nhiều, tôi cũng chẳng cần phải suy nghĩ cho nặng đầu, thật thoải mái.
“Nya! ahh!”
Tôi vung mu bàn tay vào hàm, làm ả choáng váng rồi tôi tóm lấy cái cổ của ả nhấc lên.
“Guuruooooooo!”
Con rồng một lần nữa gào to.
Khi tôi nhìn lại, nó đang vươn đầu gầm lên bầu trời.
Với biểu hiện đó không lẽ nó đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái tê liệt?
Tôi buông tay khỏi cổ đứa con gái.
Ả ngã quỵ xuống ngay tại chỗ.
Xem ra ả đã yếu đi rất nhiều kể từ lúc bị dính phải nguyền rủa.
Không cần đến tôi ra tay ả cũng sẽ chết.
Nhưng con rồng tai ương kia, ngay khi vừa hồi phục nó đã tung ra đòn gì vậy?
〖Phong trảm〗 chăng?
Tự dưng lại bật dậy rồi rống lên như để báo động cho tôi chẳng phải ngu lắm sao?
Mà dù gì, hướng đi của nó cũng chẳng trúng vào đâu.
Chỉ vì ta nắm cổ con đàn bà kia mà ngươi cố tình uy hϊếp để khiến ta phải khϊếp sợ?
“! Hê, khư khư khư”
Nực cười, ta không thể nào nhịn được.
Một con rồng tai ương, ta có thể chấp nổi.
Vô cùng hấp dẫn, thêm một chap truyện nhỏ đầy thú vị.
Đáng tiếc lại là nơi ta hạ sát ngươi.
Đúng điều ta muốn.
Ta sẽ dành tất cả sự tập trung cho ngươi sau khi đã giải quyết xong Adofu.
Hãy chuẩn bị một vị trí chôn cất xứng đáng cho con rồng thích đi tài lanh chuyện của loài người.
.