139: Hành Lang Bí Ẩn Dưới Lòng Đất


“Gijijii!” “Gijijijijijijii!!"
Tôi tiến đến chỗ thỏ banh và mở miệng ra trong khi con rết khổng lồ vẫn tiếp tục điên cuồng la hét sau lưng.
Thấy chưa, có thể sẽ rất nguy hiểm cho nên chui vào đi.
Nhưng thỏ banh đã lắc đầu.
「Đằng sau, đi bộ」
Mày lại muốn đi theo phía sau thay vì nhảy vào miệng của anh?
...Ừ thì nếu mày thích.
Dù gì thì lối đi ở đằng sau cũng đã bị con rết che lại, nên tôi không phải lo lắng về bất cứ thứ gì chui vào.
Nếu giữ họ trong miệng tôi sẽ không thể sử dụng bất kỳ đòn tấn công bằng hơi thở nào, nên thế này chắc sẽ tốt hơn.
Có nên để cho thỏ banh chăm sóc cho Nina không nhỉ?
“Guuga!”
Tôi phát ra tiếng gọi nhẹ để ra hiệu cho thỏ banh để ý đến Nina.
Tôi đã nghĩ sẽ đánh động những con quái vật nào đấy ẩn nấp trong hang, nhưng dường như nó đã chẳng thèm quan tâm đến tiếng kêu la của con rết khổng lồ.
Tôi bắt được tín hiệu của một thứ chuyển động sâu bên trong hang nhờ 〖Cảm nhận〗.

(Trans: lại đổi tên...)
Bởi do những tấm tường dày nên tín hiệu rất kém, nhưng chắc chắn là có thứ đang tiến đến đây.
Rất khó để tin có con người sinh sống ngay giữa hoang mạc rắc rối này.
Mặc dù đây có thể là tàn tích, khả năng cao là nó đã trở thành nơi trú ngụ của lũ quái vật.
Con rết khổng lồ là mối đe dọa lớn nhất tại hoang mạc cũng không tài nào chui lọt vào đây, nên đây sẽ là nơi hoàn hảo để lũ quái biến thành nhà của chúng.
Thỏ banh theo hiệu lệnh của tôi, nhấc Nina đặt lên đầu nó một cách cẩn thận bằng đôi tai.
Nó gắng sức bước tới nhưng chân của Nina bị kéo lê trên mặt đất.

Ừmm… ít nhất nó cũng đã rất cố gắng.
Dường như thỏ banh để ý được sự quan tâm của tôi, nó bật nhẹ một chút để dời Nina lên cao hơn trong tiếng “Pefuto”.
Lần này tới lượt nó kéo lê đầu của cô ấy.

(Trans: ¯w¯ bé thây cũng là cái tội)
Thỏ banh đặt Nina xuống và hít một hơi thật sâu như uống nước.
Trong bỗng chốc cơ thể thỏ banh phồng to ra, nhưng sau âm thanh nuốt cái ực, nó trở lại kích cỡ bình thường như không có chuyện gì cả.
Err… Chú mày giỏi.
Tôi không hiểu cái quái gì vừa diễn ra nên không có phản ứng nào cả, nhưng tôi hiểu nó làm vậy không phải vì đói bụng.
Tôi nghĩ nó bắt chước việc tôi mang nó theo trong miệng.
Tôi nhớ là thỏ banh có kỹ năng 〖Không gian lưu trữ〗.

Điều đó khiến tôi càng thêm lo ngại.
“Pefu!”.
Chắc do nhìn thấu được ý nghĩ vớ vẩn của tôi mà thỏ banh trợn mắt và phồng má.
À, ừ, tao xin lỗi, tao biết nó sẽ an toàn…
Mày sẽ không tiêu hóa cô ấy đâu.
Sau khi cam đoan con rết khổng lồ vẫn còn bị bất động phía sau, tôi bắt đầu di chuyển qua lối đi hẹp.
Thỏ banh đi phía sau trong khi đang lôi theo Nina.
Cứ mỗi bước cả nhóm tiến lên tôi càng cảm nhận được thứ gì đó đang đến gần bằng 〖Cảm nhận〗.
Nó không có vẻ lớn.

Với kích thước đó, tôi hy vọng nó không phải là một đối thủ mạnh ở mức độ tầm bậy như thường thấy.
Bởi sự thận trọng, tôi bắt đầu di chuyển chậm lại một chút.
Tôi không biết có thứ đáng sợ ở ngay khúc ngoặt kia không.
Nên tôi sẽ không đi quá nhanh để không bất ngờ va đầu vào bất cứ điều gì đang tiến đến, thứ mà tôi chưa biết chắc chắn.
Cả hai thật có chung một quan điểm với nhau.
Tôi đi qua dãy hành lang thẳng tắp và quay sang hướng ngã rẽ.
Ở đó tôi thấy hai con côn trùng khá to ở cuối lối đi.
Tôi đã nghĩ chỉ là một loài với cơ thể khổng lồ, nhưng chắc do vách tường dày, 〖Cảm nhận〗 hoạt động không hiệu quả.
Chúng có kích thước nhỏ hơn tôi và cả cơ thể có màu đỏ tươi.
So sánh sơ qua cũng tương đương một con chó cỡ trung ở thế giới loài người.
Chúng có tám cái chân ngắn và khoảng cách giữa ngực và bụng vô cùng nhỏ quá đi.
Không sai, đây là loài kiến.
Lúc mà tôi 〖Lăn〗 xuyên suốt qua hoang mạc để bỏ chạy.

Tôi có cảm giác đã từng thấy nó ở đằng xa.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Kiến quỷ đỏ (Red Ogre Ant)
Trạng thái: Bình thường

Lv: 29/55
HP: 246/246
MP: 78/78
Tấn công: 213
Phòng thủ: 226
Ma thuật: 48
Nhanh nhẹn: 187
Hạng: C
Kỹ năng đặc thù:
〖Thuộc tính đất: Lv–〗 〖Bầy đàn: Lv–〗
〖Hóa chất thông tin: Lv–〗 〖Cát đỏ: Lv–〗
Kỹ năng kháng:
〖Kháng vật lý: Lv2〗
Kỹ năng cơ bản:
〖Cắn: Lv4〗 〖Đào xới: Lv6〗 〖Đất sét: Lv2〗
〖Súng đất sét: Lv3〗 〖Tự tái tạo: Lv3〗
Danh hiệu:
〖Kiến lính: Lv6〗
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Bảng trạng thái của bọn này mạnh không tưởng.
Chỉ số tấn công và phòng thủ thì không nói, nhưng nhanh nhẹn thì cao một cách ngớ ngẩn chỉ với quái thú hạng C.
Nó thật sự hoàn hảo đối với cận chiến.
Có thể chúng sẽ chơi trò vòng ra sau lưng tôi, thật không ổn khi phải đối mặt với cả hai thế này.
Ngay cả chỉ có một con cũng đã đủ phiền phức.
Tôi không thấy bất kì kỹ năng nào mà tôi phải đặc biệt chú trọng, cũng như những kỹ năng kháng.
Với bảng trạng thái đơn giản, nhưng có đến hai đối thủ, sẽ khó chịu hơn so với lần đối đầu với con sên khổng lồ.
Hơn nữa, còn có thỏ banh đang ở phía sau nên tôi phải cẩn trọng khi bất cứ tên nào đến gần tôi.
Tôi thật sự không muốn phải chiến đấu với chúng…

Cũng có thể chúng không mang ý định thù địch?
Tôi và hai con kiến đỏ dừng bước khi giáp mặt lẫn nhau.
“Kucha, kucha!” “Kucha! Kucha!”
Khi lũ kiến đỏ thấy tôi chúng rít lên một tiếng động nhức tai.
Rất ồn ào, giống như chúng đang nghiến răng với nhau vậy.
Con rết khổng lồ cũng tương tự như vậy.
Lúc này tôi không tự tin cho lắm.
「Biến đi, ta nói các ngươi」
Lời thỏ banh phát ra từ phía sau.
Hãy về nhà, và đừng nhìn lại.
Bọn ngươi đã nghe thấy tiếng con rết khổng lồ chưa, thế nên bọn ta đâu còn cách nào khác nữa chứ?
“Gurua”.
Thỏ banh, hãy nói với chúng điều đó là không thể bởi con rết khổng lồ đã chắn mất lối đi rồi.
Tôi sẽ để tất cả mọi chuyện cho người phiên dịch đáng tin cậy của mình giải quyết.
「Các ngươi rõ rồi đấy, cút xéo, hoặc chết」
Ừ… Ế, mày vừa bảo bọn kia đi chết hả? (Trans: ¬w¬)
Không còn lại chút cơ hội nào cho cuộc đàm phán này nữa.
“Kucha!” “Kucha, kucha!”
Cả hai con kiến đỏ xông lên chỗ tôi cùng một lượt ngay khi thỏ banh vừa dứt lời.
Ah khốn nạn!
Cuối cùng tôi lại luôn là thằng dọn dẹp hậu quả!.

140: Loài Kiến Đỏ

Bọn kiến đỏ chia ra hai hướng trái và phải, bởi do tốc độ đáng kinh ngạc nên nhìn chúng hệt như hình ảnh phản chiếu của bên còn lại.

Dù là không có nhiều khác biệt trong bảng trạng thái nhưng phong cách chiến đấu của chúng lại rất khác nhau.

Một con nhảy lên và con còn lại luồn xuống dưới.

Tôi biết rõ chúng đang nhắm vào đâu, nhưng để có thể chống trả thì lại là chuyện khác.

Tính ra chỉ số nhanh nhẹn của chúng không hề thấp.

Tôi cần cẩn trọng với cả hai và đối phó hợp lý.

Đầu tiên hãy hình dung một kịch bản trong đầu.

Tôi cần phải dự đoán ra cách bọn chúng tấn công và tránh những đòn đánh hiểm hóc.

Kế hoạch có thể khó khăn, nhưng tôi hoàn toàn đủ khả năng đối phó được.

Trong khi đó, tôi kỳ vọng rằng 〖Hơi thở thiêu đốt〗 sẽ gây được vài sát thương.

Thật tốt khi tôi đã bỏ hai người kia ra khỏi miệng.

Tầm ảnh hưởng của chiêu đó xa và rộng, cùng với không gian chật hẹp thế này chúng không tài nào tránh được.

Cả hai con kiến đỏ bị bao trùm trong ngọn lửa.

Tuy nhiên, vẫn chưa có vẻ kết thúc đâu.

Dựa vào bảng trạng thái, chúng chắc chắn vẫn còn sống.

Tôi vỗ cánh và phóng ra vài cú 〖Phong trảm〗.

Những lưỡi kiếm gió nhắm vào lũ kiến đỏ cắt xuyên qua ngọn lửa.

“Guu!”

Một đường cắt tuyệt đẹp vào giữa đầu con kiến phía trước và nó ngừng động đậy.

Con phía sau leo thẳng qua đồng đội của nó.

“Kucha!”

Một số viên đạn bằng cát đỏ xuất hiện trong không khí lúc con kiến kêu lên và bắn thẳng đến tôi.

Oh, đó chính là kỹ năng 〖Súng đất sét〗.

Thật hoài niệm.

Y hệt như chiêu thức của Thằn lằn đen.

Chỉ khác là viên đạn làm bằng cát màu đỏ.

Hẳn sẽ đau lắm dựa vào màu sắc mà nó bắn ra.

Tôi bắt theo chuyển động của con kiến trong khi chặn những viên đạn bằng bộ móng.

Con kiến nằm bất động đằng sau cũng bắt đầu cử động trở lại.

Những vết cắt trên đầu nó đã được chữa lành.

Chắc là nhờ 〖Tự tái tạo〗.

“Kucha!”

Con kiến phía trước đạp mạnh mặt đất và nhảy đến chỗ tôi với cái miệng mở rộng.

Mày trở thành viên đạn bằng thịt rồi à?

Nó nghĩ thế này thì dễ dàng hơn bên ngoài kia, bởi không gian chật hẹp trong này rất khó để tôi di chuyển.

Dù bực mình, nhưng chắc phải dùng tới cận chiến tại đây rồi.



“Gurua!”

Tôi đâm thẳng cánh tay hướng đến con kiến ở trên không.

Tôi tin mình có thể đánh trúng nó.

Con kiến đỏ cuộn lưng lại và móng vuốt của tôi chỉ cào vào không khí.

Nó tóm lấy cánh tay tôi vừa vươn ra.

Con kiến đang bám lấy lớp vảy của tôi.

Tôi vung cánh tay lên và nện con kiến vào trần hang.

Nó đã phải nhả miệng ra và rơi xuống đất.

Tôi vẫn chưa thể thả lỏng được.

Con kiến còn lại cắn vào bụng tôi.

Hẳn nó đã tranh thủ sơ hở lúc tôi giơ cánh tay.

Nhưng từ ban đầu tôi đã nắm rõ trước cách phối hợp tấn công của bọn chúng là một con phía trên và một con bên dưới.

Đừng tưởng cái chiến lược tầm thường đó có thể làm khó được ta!

Tôi lùi một bước và đá vào con kiến cắn ở bụng.

Rồi tôi tấn công con kiến đỏ không hề phòng vệ vẫn đang ở trên không bằng 〖Nắm đầm rồng〗 khiến nó bay một khoảng khá xa.

Nó điều chỉnh lại tư thế và đáp xuống bằng chân.

Khó nhằn hơn tôi nghĩ.

Tuy vậy tôi đã thành công trong việc nới rộng khoảng cách.

Như thế, đủ để tôi giải quyết con kiến ở đây trước khi con đó quay lại.

“Gurua!”

Tôi rống lên khi dõi xuống con kiến bên dưới.

Mày biến đâu rồi?

Nó đã rút lui về phía đồng đội bị tôi đánh bay đi.

Cái gì? Cuối cùng các ngươi cũng đã ngộ ra sự cách biệt về sức mạnh rồi sao?

Cả hai con kiến cùng gật đầu sau khi nhìn nhau và lại lao vào tôi lần nữa.

...Oh, bọn ngươi đã nhận ra không thể tấn công đơn độc và tốt hơn là hành động theo nhóm rồi à?

Tôi phải lấy làm kinh ngạc, tính kiên trì của bọn này.

Mà dù sao, nói về đòn tấn công tầm xa, tôi khá hơn.

Thật vậy, tôi có thể bào mòn HP của chúng bằng 〖Phong trảm〗 và 〖Hơi thở thiêu đốt〗.

Lũ kiến xông thẳng vào ngọn lửa nhưng thế nào cũng nhận ít nhiều sát thương thôi.

Dù cho chúng có 〖Súng đất sét〗 như đòn tấn công tầm xa, vì trong không gian chật hẹp chúng chỉ có thể bắn về phía trước, tôi cũng dễ dàng chặn lại bằng bộ móng.

Lượng MP của chúng hiện tại không nhiều lắm, và 〖Tự tái tạo〗 không thể sử dụng liên tục mãi được.

Tôi nên xác nhận chỉ số của lũ kiến đỏ để xem chúng bay bao nhiêu HP rồi.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Chủng loài: Red Ogre Ant (Kiến quỷ đỏ)

Trạng thái: Bình thường



Lv: 29/55

HP: 132/246

MP: 21/78

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Chủng loài: Red Ogre Ant (Kiến quỷ đỏ)

Trạng thái: Bình thường

Lv: 27/55

HP: 86/239

MP: 56/75

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Ổn rồi, chúng đã bị tiêu hao đáng kể.

Tình thế đang trở nên khá hơn.

Giờ hãy tạo thế chủ động trước bằng một phát 〖Hơi thở thiêu đốt〗 nữa.

Tôi hít vào và thổi ra một ngọn lửa lớn về phía hai con kiến đỏ.

Nơi này không có chỗ để chạy trốn và rất ít cơ hội né tránh được, chắc chắn lần này chúng sẽ nhận thiệt hại rất lớn.

Cả hai con kiến cùng đứng lại.

Các ngươi lấy đâu can đảm để nhảy thẳng vào nào?

Có phải vì HP của các ngươi đuối lắm rồi?

Ngoài ra, dù cho có dừng lại thì cũng chẳng né được đâu.

Nếu muốn tránh, đáng lẽ bọn ngươi nên bỏ chạy từ xa lúc ta bắt đầu hít vào lấy hơi kìa.

Với hành động ngu ngốc đó, bọn ngươi sẽ phải nhận thiệt hại nặng nề.

Tầm quan sát của tôi bị che khuất bởi ngọn lửa.

Giống như lần trước, tôi thi triển một đòn〖Phong trảm〗.

Những lưỡi đao gió chém vào phát ra tiếng kêu lách cách.

Hử, gì thế?

Khi ngọn lửa tan biến, một bức tường làm từ cát đỏ chắn mất lối đi.

Bọn ngươi đã dựng lên bức tường bằng 〖Đất sét〗 để chặn ngọn lửa sao?

Cùng lúc đó, bức tường đổ xuống và số lượng lớn những viên đá bay tới chỗ tôi do chúng sử dụng 〖Súng đất sét〗.

Tôi đang chịu ảnh hưởng cả hai đòn tấn công cùng một lượt.

Không gian hẹp ở đây không thể nào tránh được, trong trường hợp này tôi chỉ có thể đỡ chúng lại thôi.

Mặc cho liều lĩnh đỡ bằng cả hai tay, tôi chẳng thể chịu đựng được nữa và số lượng viên đá đang tăng dần lên.

Tôi muốn phòng thủ bằng đôi cánh nhưng đó sẽ là cơ hội để chúng nhắm tới nhằm áp sát tôi.

Một số viên tôi không đỡ được bằng móng vuốt trúng vào người.

Tôi quay vai phải ra trước để chống đỡ những hòn đá bằng một bên cơ thể.

Như thể ám hiệu lũ kiến đỏ, cả hai cùng nhảy lên đồng loạt tấn công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play