133: Từ Một Đến Tám


“Tôi sẽ tìm cách đánh vòng ra sau lưng nó, mọi người còn lại hãy tránh xa khỏi phạm vi phun lửa, đồng thời nã cung tên vào nó.

Được chứ?”
Gã đàn ông cầm ngọn giáo tên Hagen đang hét lên với những người đồng đội của mình.
Tôi xin lỗi.
Nếu ông anh cứ trình bày kế hoạch của mình cho đồng đội bằng cách gào to lên như thế thì quả thật có một chút vấn đề đấy… vì tôi có thể nghe và hiểu hết tất cả.
Khá khó khăn, nhưng tôi sẽ giả vờ tấn công như những gì ông ta nói với một chút cẩn trọng vậy.
Như kế hoạch, Hagen điều khiển con ngựa của mình lao qua bên trái trước khi lọt vào phạm vi tấn công của tôi.

Sau đó, ông ta vòng ra phía sau đuôi của tôi để tạo thành thế tấn công gọng kìm.
“Tiến lên Maria.

Hãy chơi đùa một chút với con rồng chậm chạp này nào!”
Trong một thoáng tôi tự hỏi, Maria là ai? Chắc chắn con ngựa đó có tên là Maria rồi.
Có vẻ như con ngựa Maria hiểu những gì Hagen nói và đáp lại bằng một pha bứt tốc nhanh chóng.
Tôi nghiêng người để duỗi cánh tay, vươn cái móng của mình móc vào đuôi Maria, cái con ngựa vẫn đang cố lách qua bên trái tôi, và ghim đuôi con ngựa ấy xuống đất.
Đuôi con ngựa ngay lập tức bị kéo dài ra căng như dây đàn và Maria bất ngờ khựng lại.
“Hihiin!”
Một tiếng hí chói tai vang lên!
Và theo quán tính, Hagen bị ném đi một cách mạnh mẽ trong khi vẽ nên một đường vòng cung đẹp mắt giữa không trung.

(Trans: Ahhweeeee… :v)
Tiếng hét của Hagen bị ngắt đoạn bởi tiếng va đập với mặt đất sau đó.

(Trans: Chắc đau “-_-)
Lạy chúa con… ông ta đừng có chết! Lượng HP của ông ta còn chưa tới 100 nữa.
Có còn thở không đó?
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
[[Hagen Baumann]]
Chủng loài: Con người
Tình trạng: Chảy máu
Lv: 22/45
HP: 32/82
MP: 68/68
---------------------------‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Phù...!ổn rồi, ông ta vẫn còn sống.
Công nhận cũng trâu gớm.
Có vẻ chẳng sao nếu tôi để ông ta nằm ở đó.
Tôi nhấc cái móng đang ghim dưới đất lên, rồi con ngựa Maria bỏ chạy ngay đi bằng tất cả sức lực của mình.
“Này, Mari…a.

Này…y….”
Hagen đưa tay ra một cách tuyệt vọng khi vẫn không ngừng rêи ɾỉ.
Tất cả những điều đó diễn ra trong tầm mắt của những người còn lại.
Khi nhìn thấy tình cảnh của Hagen, một trong số họ hét toáng lên và bỏ chạy.
Sáu người còn lại chửi mắng tên đã chạy đi, và nhìn nhau, rồi lại nhìn tôi, sau đó giương vũ khí của mình một cách cảnh giác.
Bốn người trong số họ sử dụng cung, trong khi hai người còn lại sử dụng kiếm.

Hai người cầm kiếm ấy tiến về phía trước rồi chia ra hai hướng trái và phải.

Tôi lo lắng rằng họ đang nhằm vào Nina gây sức ép, tạo một cơ hội để có thể tấn công tôi.
“Con quái vật đó là thứ gì vậy chứ?”
“Những con Evil Plague Dragon (Ác long tai ương) ăn thịt người sống, ít nhất đó là những gì tôi được nghe qua các truyền thuyết khi đi thám hiểm từ nhiều ngôi làng”.
Hai người đàn ông cầm cung nói về một sinh vật đáng sợ trong khi vẫn khóa chặt ánh nhìn vào tôi.
Đợi chút, danh tiếng của tôi sẽ bị ảnh hưởng theo chiều hướng xấu mất, thôi ngay đi!
Vâng, thì tôi đoán chẳng có tác dụng gì được trong khi tôi vẫn đang là một con rồng.
Ê, mà khoan đã, không phải khả năng họ nhắm đến Nina sẽ giảm vì chuyện này sao? Nhưng tôi cảm giác rằng nó không được đảm bảo cho lắm.
Tôi gạt phăng từng mũi tên đang bay tới bằng bộ móng của mình.
Có lẽ tin rằng việc tôi đang bận rộn với những mũi tên là một cơ hội, nên hai tên cầm kiếm kia đang áp sát gần tôi ở cả hai hướng trái và phải.
Tôi quơ cái đuôi của mình và gạt chân cả hai con ngựa cùng hai kẻ đang cưỡi ở trên xuống.
“Gaa!” “Uwaa!”
Tiếng hét lớn của hai người đàn ông ngã ngựa, nó làm tôi trong một thoáng khá là bất ngờ và dành sự quan tâm về hướng ấy.
Chết, quá mất tập trung rồi, tôi vội vàng quay đầu lại, nhưng không kịp, có một mũi tên đã hướng từ điểm mù và đang nhắm thẳng vào cái chân của tôi.
Tôi thật bất cẩn!
Khoảng cách đã quá gần để tôi có thể tránh được.
Đầu mũi tên lấp lánh phản chiếu ánh sáng mặt trời.

Dính cái gì đó màu đen kìa?
Nếu nói đó chỉ là sơn hay thứ nước gì đó thôi thì chắc chắn tôi éo tin đâu.

Đó chính là chất độc.
Họ hẳn đã tìm kiếm tôi suốt cả toàn bộ vùng này.

Chắc họ đã được nghe về một con rồng nào đó lang thang trong hoang mạc thông qua lời kể của chủ nhân chiếc xe ngựa chở Nina kia.
Tôi đã tự tin rằng với chỉ số của họ thì không thể gây cho tôi nhiều nguy hiểm được, nhưng có vẻ như họ đã chuẩn bị một loại độc đặc biệt có thể gϊếŧ chết ngay cả một con rồng, nhỉ?
Tôi đã quên mất rằng tuy con người yếu đuối nhưng họ có trí khôn, họ không thể đánh bại tôi thì họ có thể tạo ra thứ có thể làm điều đó, tôi đã thật sự quá khinh xuất rồi.
Đáng ra tôi nên cẩn thận hơn vì trước kia tôi cũng từng là con người như họ.
Bọn họ là một chủng tộc đã tạo dựng nên các thành phố bằng trí tuệ, sự khéo léo và công nghệ ở giữa hoang mạc đầy bọn quái thú như thế này.
Mũi tên đâm vào chân tôi… bật ra và rơi thẳng xuống đất.
Ừ hử? Nó thậm chí còn chẳng thể xuyên thủng nổi vào lớp vảy của tôi? Và tôi thậm chí vẫn không hề có lấy một vết thương nào?
Mặc dù tôi không đụng đến bộ móng để chặn mũi tên đó.
Những cái kim của [[Lạc đà gai]] có thể đâm vào tôi trong khi những mũi tên này lại không thể.
Thôi thì nó vẫn tốt hơn việc phải kéo những mũi tên găm vào người ra.

Những mũi tên chắc chắn sẽ không dễ chịu hơn mấy cái gai đó rồi.
Bốn người phía trước đang bất động trong khi nhìn chằm chằm vào mũi tên như thể rất sốc.
Gương mặt họ đơ cứng lại và tôi chẳng thấy một chút biểu cảm nào trên những khuôn mặt đó luôn.
Giờ là thời điểm thích hợp để anh thể hiện trình độ tiễn bọn em về nhà.

(Trans: ngon ăn vãi :))
“Guuruwaaaaaa!”
Tôi hướng mặt lên trời và sử dụng〖Gầm〗.
Cây cung rơi ra khỏi tay từ người bắn mũi tên độc ấy và anh ta bắt đầu bỏ chạy.
Ổn rồi, thế này thì họ sẽ đầu hàng sớm thôi.
“””Uwaaaa!”””
Ba người còn lại hét toáng lên và bắn tên một cách điên loạn mà chẳng cần ngắm vào mục tiêu là tôi đây.
Này, dừng lại ngay, nếu các người làm Nina bị thương thì ta sẽ phát cáu đấy!
「Cút xéo….」
Bất chợt có một tiếng nói phát ra trong đầu tôi.
Hình như đây là〖Thần giao cách cảm〗mà?
Tôi tưởng là nó dành cho tôi nhưng có vẻ như ba người kia cũng nghe được tiếng nói ấy.
Khi nghe thấy nó, họ dừng việc bắn tên và căng thẳng nhìn lấy tôi trong khi hàm răng run lên cầm cập.

Nhầm rồi, có phải là tui đâu.
Bộ có con quỷ nào ở gần đây sao?
「Thôi ngay chưa? Hay phải để ta xé xác bọn ngươi từ tay cho đến chân như miếng vải rách, rồi mổ bụng và lôi đống nội tạng nát bấy bên trong bọn ngươi ra...」
Ngay sau đó, ba người bọn họ quay đi và chạy điên cuồng trong khi để lại những tiếng hét chói tai đằng sau.
Không, điều đó có vẻ không đúng lắm vì bọn ngựa đã thăng biến trước khi họ kịp nghĩ thế.

(Trans: cả ngựa cũng nghe luôn :v)
Cuối cùng là khung cảnh hỗn loạn khá buồn cười với việc bọn họ đang bám víu lấy con ngựa trong khi chúng đang chạy như phát điên xung quanh, có ổn không đấy?
Hai người bị ngã bên cạnh tôi lúc nãy cũng nháo nhào leo lên ngựa nhanh hết sức có thể và chạy đi mất.
Maria yêu vấu của Hagen đã chạy trốn và biệt tăm trước đó.
Tôi nghĩ là họ còn khá xa nữa để có thể về tới chỗ thành phố có tường thành bao quanh… nhưng mà thôi thì, chúc may mắn.
Tôi cầu cho ông ta có thể sớm gặp lại Maria, mặc dù tôi là kẻ đã tách họ ra khỏi nhau.
Đụn cát gần chỗ chân tôi xới ra và thỏ banh từ đó ló mắt nhìn ra ngoài.
“Pefu!”
...Cũng nhờ mày đã kích hoạt〖Thần giao cách cảm〗.
Không, tôi đoán là mình nên vui mừng về chuyện này… tuy vậy tôi lại có cảm giác khá phức tạp.
Ừ thì chắc chắn là tôi đã được cứu rồi… nhưng không phải những danh hiệu kì lạ về tôi đang ngày càng tăng lên sao?
[Danh hiệu〖Kẻ cứu vớt linh hồn〗đã tăng từ Lv6 lên Lv7]
Hình như tôi đã bỏ quên nó phải không? Cái danh hiệu〖Kẻ cứu vớt linh hồn〗ấy.
Nó hiện là kỹ năng có cấp độ cao nhất tôi đang sở hữu.
Lên được đến Lv7 chỉ trong sự kiện lần này.
Kế tiếp là...!Danh hiệu〖Con đường tà ác〗Lv6?
Mẹ ơi! Thật sự thì tôi không hề muốn cái danh hiệu này thăng cấp tí nào cả.

Nhưng có vẻ như trong quá trình vật lộn để có thể tồn tại ở cái thế giới này, nó sẽ không ngừng vươn lên mất.
Bên cạnh đó còn có kỹ năng〖Lăn: Lv6〗,〖Kháng cô đơn: Lv6〗...!tất cả còn lại là Lv5 cả phải không nhỉ?
Vậy với những kĩ năng này, giai đoạn tiếp theo tôi sẽ tiến hóa thành một con rồng bóng lăn hay con rồng độc thân đây? :((.

134: Thư Giãn Đôi Chút

Bóng dáng của người đàn ông kia rồi cũng vụt mất qua ngọn đồi.

Người tên Hagen đó đang chạy bộ rất vật vã, liệu có sao không đó?

Tới cuối cùng, con ngựa Maria trung thành của ông ta không bao giờ quay lại.

Ít nhất là những người lính khác can đảm trụ lại trong khi những con ngựa bỏ chạy hết tốc lực để giữ mạng.

Dzọt còn lẹ hơn nhiều lần so với lúc lết xác đến đây ấy chứ.

Nếu nói là lỗi của tôi thì… bậy lắm đó nghen.

Đó là tự vệ chính đáng, thậm chí còn không thèm chống trả quyết liệt nữa kìa.

Bực mình, nếu họ không quan tâm về con rết khổng lồ, thì tại sao lại quay sang săn đuổi tôi?

Cũng may, tôi mừng vì bọn họ không mạnh lắm.

Một tiếng "Gufu ..." phát ra khi tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cơ thể Nina run rẩy khi nghe tiếng gầm gừ của tôi.

Tôi muốn sớm biến thành người ngay lập tức.

Chuyện khẩn cấp tới rồi nè.

Thỏ banh chui ra khỏi mặt đất và lắc cơ thể để phủi cát trên mình.

“Pefuu…”

Nó cũng phát ra một tiếng thở dài yên tâm giống như tôi.

Nina bật cười và nhấc thỏ banh lên khi nó vẫn còn lim dim mắt.

Con người thường có xu hướng làm những việc như vậy, bộ nó có liên quan gì đến ngoại hình hay sao...?

Thật khiến tôi nhớ về thời gian khi còn là một chú rồng con bé bỏng và được đón nhận sự yêu thương đến từ Miria.

Có lẽ bởi vì vóc dáng của tôi đã thay đổi rất nhiều, có cảm giác như quá khứ đã trôi qua từ rất lâu.

Tôi tự hỏi lúc này thằn lằn đen và và lũ khỉ sống thế nào rồi?

Chắc là vẫn đang nắn mấy món đồ gốm và làm thịt phơi khô.

Tôi hy vọng chúng không bị làm thịt bởi những con quái thú khác.

Trong khi tôi còn đang bận suy tư, thỏ banh quyết định làm sạch một phần cái hồ đầm lầy lần nữa, thế nên tôi cũng qua đó.

Lần này tôi phải thật kỹ lưỡng để không khuấy động bùn đất lên.

Cẩn trọng trong từng động tác.

Giống như trước đây, luồng ánh sáng màu xanh phát ra từ thỏ banh và đi vào cái hồ bùn lầy khiến nó trở nên trong vắt.

Dù tôi đã thấy việc này rất nhiều lần nhưng vẫn không thể giấu nổi sự ngạc nhiên.

Một phần của đầm lầy biến thành một hồ nước xinh đẹp.

Chỉ cần quan sát cũng có thể thấy rằng bùn đất đang dần biến mất, và sớm thôi chúng tôi sẽ có nước uống.

Thỏ banh dùng đôi tai bật mạnh lên mặt đất và nhảy xuống nước.

Sau khi chìm một lúc nó lại lập tức nổi lên.

Mày đang làm gì vậy, bộ đang tắm ư?

Rồi tôi nghĩ lại, lần cuối cùng tôi được tắm sạch là lúc bị dòng nước cuốn ra biển.

Sẽ rất tuyệt nếu được tắm rửa trong hồ nước đẹp đẽ thế này.

Tôi muốn làm sạch thân thể của mình.

Gần đây tôi trở nên rất bẩn thỉu và điều đó không hề tốt tý nào, mặc dù cá nhân tôi không hề ngửi thấy mùi nào cả.

Nhưng có khả năng, tôi nghe nói rằng bạn đã quen với mùi cơ thể của chính mình nên bạn sẽ chẳng thể nào biết được đâu.

Thế là sự lo lắng của tôi đang trở nên tồi tệ hơn.



“Gurua”

Ê này thỏ banh, mày có phiền nếu tao cùng tắm rửa luôn chứ?

“…….”

Hồi đáp bằng sự im lặng trong khi nó nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt khép hờ một cách khinh bỉ.

Biểu cảm đó, làm tôi thấy cực kỳ đau đớn.

Chắc nó nghĩ khi tôi nhảy xuống hồ thì không khác gì cảnh tượng hai cha con cùng tắm chung một bồn tắm.

…Hừm, nếu tôi vào thì tác động của〖Bụi vảy rồng〗có thể lan ra bên trong hồ.

Hay tôi nên là người tắm sau cùng nhỉ?

Ah, có lẽ tôi nên sử dụng〖Hóa nhân thuật〗.

Nina nhìn sang thỏ banh, rồi sau đó tự ngửi cơ thể của chính mình và nheo mắt lại một chút. (Trans: có lẽ nheo cả mồm lẫn mũi luôn ấy chứ :v)

Cũng phải thôi, Nina bị nhét vào miệng của tôi trong khi cố chạy thoát khỏi con rết đó mà, và tới lúc này cô ấy vẫn chưa được rửa sạch.

Vào lúc Nina bất tỉnh và từ quan điểm của cô ấy, có lẽ đang nghĩ, "Tui tưởng rằng mình sẽ bị gϊếŧ bởi một con rết khổng lồ, và điều tiếp theo tui nhớ là cơ thể của mình đầy mùi hơi thở của một con rồng".

Thật sự tôi có bốc mùi lắm không trời?

Tôi không nghĩ quá nhiều về nó, bởi thực chất tôi chẳng thể nào nhận ra mùi của bản thân được cả.

Nhìn thấy tâm trạng của Nina, phao nổi thỏ banh dùng đôi tai để dắt Nina đến bờ hồ.

Đôi tai của nó vẫn khôn khéo như mọi khi.

"Pefupefu!"

"Ah, cảm ơn bé thỏ!"

Biểu hiện của Nina hóa sang rạng rỡ đồng thời cô cũng lột bỏ quần áo.

Quần áo cô ấy đang mặc được khâu từ những mảnh vải chắp vá, và những nhân thú khác trên xe ngựa cũng đã mặc những thứ tương tự.

Từ vẻ bên ngoài, nó trông như dạng bộ đồ liền một mảnh.

Ngoài ra chỉ còn mỗi một cúc áo làm cho nó thật tả tơi.

Nina tháo nút gài trên áo, để lộ ra đôi bờ vai trắng trẻo.

Trong lúc tôi đang khen cô ấy có làn da thật đẹp đẽ và gợi cảm, tôi bất thình lình tỉnh táo trở lại.

"Guruuwaa!"

Bản tính hoang dã trỗi dậy, tôi lại còn sử dụng tiếng gầm tương tự như lúc tôi hét vào những tên lính.

“Ôi không, có chuyện gì vậy?”

"Pefu?"

Dừng lại!

Tôi là con trai!

Bởi tôi mang nhân cách của một thằng con trai!

Dù không cần phải thông qua〖Thần giao cách cảm〗, nhưng có vẻ Nina bất chợt hiểu ra tình huống nên mặt và tai của cô ấy trở nên đỏ bừng.

“Ninyaa!?”

Cô vội vã nắm lấy tấm quần áo và ôm chặt lấy chúng.

“Tôi xin lỗi, mong ngài bỏ qua”.

Tôi nhanh chóng quay đi, bước đến cuối đầu đối diện bên kia của hồ và nằm xuống.

Ôi trời, điều đó làm tôi hoảng sợ một lúc.

Trong chốc lát, cô ấy đã quên mất tôi từng là con người.

Mọi chuyện vô tình có nóng lên một chút.



Ngay cả tôi đôi khi cũng quên ấy chứ.

Lúc Nina lột tà áo ra, tôi chưa nghĩ ngợi gì về nó cả.

Rồi tôi trở lại với ý thức của mình sau khi Nina hét lên và che cơ thể lại. (Trans: chim sáo sổ lồng, trym rồng mất kiểm soát? XD)

Sau khi tránh mặt đi một lát, tôi đoán Nina đã ra khỏi hồ khi nghe thấy tiếng nước.

Rồi kế đó là những âm thanh nhỏ giọt.

“Uh, tôi xin lỗi vì đã làm phiền đến anh nya. Nhưng giờ thì mọi việc đã ổn thỏa”.

Hiển nhiên, cô ấy cũng tranh thủ giặt sạch quần áo của mình.

Tuy vậy, cô ấy mặc vào trông như chẳng có sự thay đổi nào cả.

Ừm, dưới cái nóng này sẽ nhanh chóng làm khô bộ đồ trong khi tiếp tục cuộc hành trình thôi.

Mặt trời thật sự quá gay gắt giữa hoang mạc này.

Còn nữa, thời gian cũng đã trôi qua một lúc kể từ khi con sên khổng lồ bị hạ, những đám mây mưa phía trên đầm lầy đang dần thưa thớt.

Rồi chúng cũng sẽ sớm tan biến.

Khát nước quá đi.

Tôi xếp hàng ngay cạnh với thỏ banh và thả miệng xuống hồ.

Tôi sẽ không dẫm vào vết xe cũ nữa đâu.

Phải nhìn kỹ và kiểm tra dòng nước cẩn thận để không uống nhầm bất kỳ bùn đất nào.

Sau khi ngậm trong miệng, tôi quay mặt ra khỏi hồ. (Trans: uống nước… tắm @[email protected])

Tôi định nuốt chúng xuống nhưng mà chợt nhớ ra thỏ banh đã từ chối bước vào miệng của tôi lúc nãy.

Có đúng là hơi thở của tôi hôi thối lắm không?

Có lẽ sẽ hay hơn nếu tôi rửa sạch lại.

Xét về lợi ích, tôi sẽ yên tâm di chuyển với thỏ banh và Nina ở trong miệng.

Đó là cách tốt nhất để chạy trốn khỏi kẻ thù.

Tôi ngước lên bầu trời và súc nước trong miệng.

Lần đầu tiên kể từ khi tôi tái sinh trong thế giới này. (Trans: main hôi miệng suốt 133 tập trước đó XwX)

Tốt, tuyệt vời, tôi cảm thấy như thể bụi bẩn và mớ thịt vụn bị mắc kẹt trên lưỡi và răng nanh của tôi đang trôi đi.

Tôi cúi đầu xuống và nhổ bỏ nước vào hồ.

Ah, một cảm giác thật sảng khoái, đúng chất yomost.

Bây giờ tôi đã sẵn sàng chạy trốn trong mọi trường hợp khẩn cấp, dù với Nina và thỏ banh trong miệng khi sử dụng [(Lăn)]!

"Bebuu!"

Thỏ banh đang uống nước bên cạnh tôi ngay lập tức phọt ra.

Oh, mày đang làm gì thế? Cũng bắt chước súc miệng hả?

Vài giây sau, tôi nhìn ra hồ.

Hồ nước giờ đã bị bao phủ bởi một chất nhầy màu vàng bí ẩn đầy kinh tởm.

“Pefuuuuu!!”

Thỏ banh vung mạnh đôi tai và bắt đầu tấn công.

Đau quá! Đừng có đánh vào cùng một chỗ!

Là lỗi của tao! Xin lỗi!

Chỉ vì phần nước súc miệng vừa rồi trôi lềnh bềnh như một bãi nôn mửa!

Đó là tật xấu ở kiếp trước của tao! Không phải cố ý đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play