Nên làm cái gì đây? Chỉ còn lại một phút thôi, phải tìm cách để truyền đạt được rằng tôi không phải là kẻ thù.
Nếu tôi biến trở lại thành rồng bây giờ thì công sức nãy giờ chẳng phải thành công cốc hết sao?
À, hay là tôi nên nhảy nhỉ? Một điệu nhảy có lẽ sẽ thuyết phục được cô ấy.
Cơ mà, nếu tôi chỉ nhảy suốt như thế thì chả phải hơi dị sao..? Không chừng cô ấy lại nghĩ nó là một kiểu bùa chú nguyền rủa hay gì đấy.
“Va….”
“Hinya!” (Nina)
Nghe thấy chất giọng khàn khàn từ tôi, Nina giật bắn mình, cả người run lên bần bật.
Haiz, vô ích, ngay cả giọng tôi cũng tệ nữa.
Tôi khẽ tằng hắng.
Làm ơn hoạt động đi thanh quản chết tiệt, ta trông vào ngươi đó, ta dựa cả vào ngươi đó.
Nhưng mà, tôi thật sự không còn nhiều thời gian nữa, ba phút thật sự rất ngắn ngủi.
Nếu mà có thêm ba phút nữa thì có lẽ tôi sẽ làm được cái gì đó khá khẩm hơn rồi.
Cứ tiếp tục như thế này tôi sẽ hóa trở lại thành rồng mà chả được tích sự gì mất, thật là đau khổ quá đi mà.
Thôi, giờ phải nghĩ ra được việc cần nói hiện tại đã.
Dù tôi có nói rằng mình có ý định giúp đỡ, tôi cũng chẳng thể nhận được lòng tin nào nếu hình dáng của tôi trông như thế này.
Nhìn lại cơ thể, tôi cảm giác mình giống như một loài quỷ sứ nào ấy.
Vốn dĩ hình dạng bình thường của tôi cũng chả giống loại sẽ đi giúp đỡ con người rồi.
Có mà giống cái kiểu vừa cười khoái trá vừa thưởng thức thịt người thì đúng hơn.
Tôi phải nói điều gì đó để bù đắp yếu tố bất lợi này…Một cái gì đó, kiểu như, “tôi là một con người giống như cô”? Không, nghe thật đáng ngờ.
Tôi chắc mình sẽ chuồn ngay nếu một con quái vật cố gắng tiếp cận tôi và nói mấy thứ giống như vậy
Tôi cần phải nói vừa ngắn gọn, vừa súc tích, lại vừa phải thuyết phục được cô ấy ngay tức khắc… điều kiện này có hơi vô lý nhỉ?
Trong khi suy nghĩ thì MP của tôi vẫn đang tiếp tục giảm.
Thôi đành vậy, tôi chỉ cần nói thật ra suy nghĩ của mình một cách trôi chảy là được.
Không còn nhiều thời gian để cân nhắc nữa.
“Vu~o, tôi, quái vật, ua, a, đã biến đổi, lúc đầu là, con người”
Được rồi, tốt lắm.
Tôi đã cố gắng xếp từ ngữ lại với nhau, cơ mà thế này chắc vẫn sẽ bị hiểu lầm sang một hướng khác mất.
Sau cùng đó cũng không phải lời nói dối, chỉ là, ở trong cái thế giới này thì “con người” không phải cụm từ duy nhất được nhắc đến.
Cơ mà điều đó cũng không quan trọng, ừm.
(Trans: Không hiểu lắm để dịch)
“……”
Nina nhìn tôi chớp mắt hai lần với vẻ mặt đầy sợ hãi.
“Ơ, ừm, trong quá khứ… Ngài đã từng là con người sao?” (Nina)
“Đúng, vậy!”
Tốt, tốt lắm.
Tôi sẽ có thể làm được nếu cứ tiếp tục thế này.
“Nơi đây, nguy hiểm.
Chỗ an toàn, tôi sẽ đưa cô đến.
Nơi mà, cô sống…”
Nói đến đây, tôi bỗng cảm thấy cơ thể mình bắt đầu lớn trở lại.
Ngay lúc này, cảm giác mệt mỏi dữ dội ập lên người tôi.
Ểh, đã ba phút rồi á? Ít nhất cũng phải để tôi nói xong đã chứ! Trạng thái, kiểm tra trạng thái!!
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
〖Irushia〗
Loài: Plague Dragon
Trạng thái: Bình thường
Cấp độ: 22/75
HP: 130/260
MP: 4/199
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
U waa, tới giới hạn thời gian rồi.
Chỉ một chút nữa thôi, ít nhất cũng cho tôi 10 giây đi! Ít nhất cũng phải để Nina nói cho tôi biết tôi nên đưa cô ấy đi đâu chứ!
Để cưỡng ép cơ thể giữ được hình dạng con người lâu thêm một chút nữa, tôi cố gắng tập trung ý chí nhằm vắt hết tất cả ma lực còn lại trong người.
Nếu có〖Hồi MP tự động〗, có lẽ tôi đã giữ được hình dạng này lâu hơn rồi….
【Kỹ năng cơ bản〖Hóa nhân thuật〗 đã tăng từ 3 lên 4】
Tôi không muốn cái đó! Bây giờ cấp độ có tăng lên thì cũng chẳng ích lợi gì cả!
Cơ mà tôi cũng hơi vui!
Với kỹ năng đạt cấp 4, tôi sẽ sớm có cảm giác giống con người hơn đúng không nhỉ?
Nhưng mà, vấn đề hiện tại vẫn chưa được giải quyết.
Cơ thể của tôi vẫn cứ tiếp tục phình to ra.
Hơn nữa, vì MP đã sắp cạn, cả người tôi đang dần trở nên nặng nề.
Ý thức đang rơi vào tình trạng nguy hiểm, đầu tôi bắt đầu cảm thấy ong ong rồi.
Da của tôi bắt đầu cứng lên, răng nanh và móng vuốt bắt đầu dài ra.
Tôi sắp chuẩn bị trở lại trạng thái ban đầu rồi.
“Hinyaa!?”
Nina nhìn lên phía tôi đã biến trở lại thành rồng và mở to mắt trong khi lùi lại về phia sau.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, không thể đứng được lâu hơn nữa nên cô ấy khụy xuống tại chỗ.
Dù phản ứng như vậy….
công sức nãy giờ của tôi có thành công không?
Lúc còn đang biến hình tôi đã cố gắng giải thích rồi mà.
Tuy nhiên, tôi đã quên không nói rằng mình vốn là một con rồng.
Để chứng tỏ mình không có địch ý, tôi nằm sấp xuống mặt đất và cúi đầu.
May mắn thay, sau khi thấy hành động của tôi, con thỏ banh nãy giờ vẫn đứng từ xa quan sát cuộc trao đổi giữa chúng tôi bắt đầu lại gần với biểu hiện vui sướng.
Nó leo lên đỉnh đầu tôi, chỉnh lại chỗ ngồi rồi khẽ phát ra một tiếng “pefuu”… như kiểu thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như sự lo lắng của nó do thấy hình dạng ban nãy của tôi đã giảm bớt sau khi quan sát tôi được một lúc.
Nhưng mà, trạng thái biến hình của tôi đã không còn nữa.
Hiện tại, tôi lại phải tìm cách để thuyết phục Nina bằng cử chỉ hay cái gì đó tương tự.
Sa mạc này quá nguy hiểm để cô ấy có thể tự đi một mình, ngay cả con báo là loài yếu nhất ở đây cũng quá sức đối với cô ấy.
“Guar, GuA…”
Tôi gọi Nina, nhưng không có phản hồi nào.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên tôi lại gần và vươn cổ đến.
….Cô gái này, quá sợ hãi nên mất ý thức rồi sao? Việc tôi biến trở lại thành rồng sốc dữ vậy à?….
MP của tôi đã vắt kiệt nên tôi cũng sắp sửa ngất luôn rồi.
Một cơn buồn ngủ và cảm giác kiệt quệ ập đến cơ thể tôi.
Cả người tôi bất ngờ nặng trĩu.
Lần sau sử dụng〖Hóa nhân thuật〗, tôi phải cẩn thận hơn mới được, kể cả khi tôi có cảm giác rằng mình có thể cố gắng thêm nữa.
Và thế là tôi từ từ chìm vào giấc ngủ trong khi cảm thấy thỏ banh đang ở trên đầu mình..