Với A Tiện thì tình dục chỉ là cách kiếm tiền, từ năm mười tuổi cậu đã tiếp vô số khách, nhưng đúng như cậu từng nói với Hình Chính Hạo, cậu chưa bao giờ cứng.
Từ đó đến giờ tình dục chỉ đem lại cho cậu giày vò đau đớn, còn có những đồng tiền vô nghĩa.
Màn tra tấn dài dằng dặc rốt cuộc cũng kết thúc, bàn tay nắm chặt vòng eo nhỏ gầy của A Tiện buông lỏng, A Tiện ngã xuống giường như cá chết. Ngay cả hơi thở cũng nhẹ tênh.
Trong phòng trọ chỉ còn lại một mình A Tiện. A Tiện nằm rũ rượi trên giường hồi lâu, nhưng cậu không dám ngủ vì ông chủ Lý chỉ trả tiền thuê phòng một đêm, nếu hết giờ mà chưa trả phòng thì phải thêm tiền.
Cậu khó nhọc lê mình vào phòng tắm, nằm trong bồn tắm kỳ cọ một lúc lâu, nước nóng khiến cậu buồn ngủ nhưng không thể ngủ được.
Đợi đến khi lấy lại chút sức lực, cậu mới xách hành lý rời đi.
Cầm trong tay tờ tiền màu đỏ, cậu không khỏi vui mừng, ngay cả đau đớn cũng giảm đi nhiều.
Ra khỏi quán trọ, A Tiện vội vàng băng qua hẻm nhỏ đến trước quầy bánh bao: "Ông chủ, cho tôi hai cái bánh bao."
Hơi nước nóng hổi bao phủ A Tiện, xoa dịu thân thể lạnh lẽo mỏi mệt của cậu.
"Có liền!" Ông chủ đon đả tươi cười đưa cho A Tiện hai cái bánh bao.
A Tiện đưa một trăm tệ cho hắn.
Mặc dù một trăm tệ này không sạch sẽ nhưng vẫn có thể đổi lấy bánh bao sạch sẽ, không phải sao.
A Tiện cầm bánh bao trắng tinh xốp mềm há miệng cắn.
Lúc này ông chủ đột ngột giật lại bánh bao trong tay cậu, tay trái A Tiện không còn sức lực, cậu lại không kịp phản ứng nên bánh bao bị cướp đi dễ dàng.
"Làm gì vậy?" A Tiện kỳ quái hỏi. Cậu trả tiền rồi mà.
"Làm gì? Tờ này là tiền giả, giỡn mặt với tao hả! Còn nhỏ mà đã học lừa đảo, cái thứ gì đâu!"
Nhìn bộ dạng A Tiện nghèo kiết hủ lậu, mùa đông giá rét mà chỉ mặc hai cái áo len mỏng, sắc mặt tiều tụy lại còn ửng đỏ như bị bệnh, chẳng khác nào tên ăn mày lang thang đầu đường xó chợ, quả nhiên đem tiền giả tới gạt người! May mà mình tinh mắt nhận ra.
"Tiền giả?" "Ăn mày" bàng hoàng không thể tin, gò má hóp sâu, hai mắt trợn to.
"Hừ, giả bộ y như thật! Mau cút đi, đừng đứng ám chỗ tao làm ăn!"
"Giả...... Là giả......" "Ăn mày" còn đang lẩm bẩm.
Tiền là giả, nhưng mọi chuyện đêm qua đều là thật.
Nỗi đau đớn trong nháy mắt lại ùa về, mà lần này còn dữ dội hơn, bắt đầu ăn mòn thể xác và tinh thần trăm ngàn lỗ thủng của A Tiện!
Đau quá! Đau quá!
Người chung quanh chờ mua bánh bao dùng ánh mắt khinh bỉ soi mói A Tiện.
A Tiện muốn trốn đi nhưng chân nặng như chì, đi không nổi nữa.
Chút sức lực cuối cùng còn sót lại đã bị rút cạn.
Gió lạnh thổi qua tấm bạt rách trên quầy làm A Tiện run lẩy bẩy.
Người đến mua bánh càng lúc càng nhiều, việc buôn bán bị cản trở nên ông chủ tức giận đuổi người: "Còn đứng đây làm gì, không có tiền thì cút, mẹ nó mày mà dám đem tiền giả tới lừa tao nữa thì coi chừng."
A Tiện thẫn thờ ngơ ngác đứng đó.
Người chung quanh xì xào chỉ trỏ nhưng dường như A Tiện không nhìn thấy.
Ông chủ hậm hực nhét bánh bao vào tay cậu, "Mau cút đi! Đừng phá chuyện làm ăn của tao!"
Cảm giác nóng rực lạ lẫm trên tay rốt cuộc làm A Tiện bừng tỉnh, cậu như bị điện giật thả bánh bao lại quầy rồi lách ra khỏi đám đông.