Hôm sau A Tiện tỉnh lại trong ngực Hình Chính Hạo, tay chân đều quấn quanh người ta.

Mặc dù cậu làm nghề kia nhưng lại mắc chứng sợ tiếp xúc với người khác, nếu không vì mưu sinh thì cậu tuyệt đối không muốn gặp những kẻ đáng ghê tởm và làm mấy chuyện buồn nôn kia.

Nhưng chỉ có duy nhất lần này cậu không muốn rời đi.

Chẳng lẽ cái này gọi là vô liêm sỉ? À không, cậu vốn đê tiện mà, cũng chẳng khác vô liêm sỉ là mấy. A Tiện tự giễu mình.

"Dậy rồi à?" Giọng nói khàn khàn vang lên trên đầu, A Tiện giật mình vội vàng rời khỏi vòng tay ôm ấp của nam nhân.

Người kia thoải mái thở hắt ra rồi duỗi cái lưng mỏi nhừ phát ra tiếng răng rắc.

A Tiện trợn tròn mắt —— Anh...... ôm cậu ngủ cả đêm sao?

Cậu chưa bao giờ gặp tình huống này, những gã đàn ông khác sau khi xong việc đều đá văng cậu đi. Có ai như người này để cậu ôm suốt đêm đâu?

A Tiện không hề biết rằng khi mình đang âm thầm xoắn xuýt thì Hình Chính Hạo buồn bực muốn chết.

Sau khi anh bật điều hoà không khí thì A Tiện liền nhích tới chui vào ngực anh, đã vậy còn cựa quậy liên tục, thỉnh thoảng còn run rẩy đẩy anh ra, miệng thì thào không muốn nhưng chỉ một lúc sau lại dựa vào, cứ thế lặp đi lặp lại.

Hình Chính Hạo phiền lòng duỗi tay ra ôm chặt A Tiện để cậu không nhúc nhích được nữa.

Trong lúc ngủ mơ A Tiện cũng rất ngoan, tựa như cảm giác được vòng tay mạnh mẽ của anh.

Sau nửa đêm thiếu niên rốt cuộc ngủ say, vô thức ôm chặt lò sưởi Hình Chính Hạo. Sau đó hai người thuận theo tự nhiên ôm nhau ngủ ngon lành.

Hình Chính Hạo không phải người hẹp hòi, thấy A Tiện xoắn xuýt liền mở miệng nói: "Đi rửa mặt trước đi, trên bàn có bữa sáng đấy."

A Tiện quan sát anh, Hình Chính Hạo chẳng có vẻ gì là không vui nhưng cậu cũng không dám hó hé, lỡ chọc Hình Chính Hạo nổi cáu thì người ta tại đuổi mình ra khỏi cửa, đương nhiên bữa sáng cũng không được ăn, bữa tiếp theo chẳng biết bao giờ mới có.

A Tiện xưa nay không quen đánh răng, cũng không ai tập cho cậu thói quen này.

Thế là cậu nhào thẳng tới bàn ăn như hổ đói.

Hình Chính Hạo thầm nghĩ may mà mình mua tới bốn phần ăn.

"Ăn từ từ thôi, đâu ai giành với cậu." Hình Chính Hạo thật sự lo cậu sẽ chết nghẹn, thế thì ngày hôm sau bọn họ sẽ được lên báo.

A Tiện gặm xong một cái bánh bao lớn rồi ngẩng đầu nhìn Hình Chính Hạo, sau đó lại tiếp tục cúi đầu nhai nhồm nhoàm. Tiếc là không thể đem đi, nếu đem được thì cậu đã chẳng lãng phí như vậy. Bấy nhiêu đây đủ ăn hai tuần lễ, nhưng vì người khác mua nên cậu chỉ có thể tranh thủ ăn hết trong một bữa.

Hình Chính Hạo nhìn cậu cấp tốc giải quyết xong phần ăn của hai người, khiếp sợ hỏi: "Mấy ngày rồi cậu chưa ăn?"

A Tiện liếm sạch vụn bánh mì trên ngón tay rồi mới thỏa mãn đáp: "Quên rồi, chắc ba bốn ngày gì đó." Từ khi bị chủ thuê nhà đuổi đi, dù cậu có mấy tệ nhưng không dám xài bừa bãi vì còn hai món nợ phải trả, một là tiền thuê nhà, hai là tiền thuốc men của Hình Chính Hạo.

"Hả?!" Hình Chính Hạo giật mình.

"Lạ lắm à?" A Tiện liếc mắt nhìn anh với vẻ đùa cợt rồi đứng lên, "Tôi cho anh làm mấy lần, mức giá hiện giờ của tôi là ba mươi tệ một lần, bao luôn tiền thuốc, tiền trọ đêm qua và bữa sáng này chắc nợ anh khoảng một trăm tệ nhỉ."

"Làm gì?" Hình Chính Hạo phát hiện mình hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của A Tiện.

"Ngoài làm tình thì tôi còn biết làm gì chứ?"

Hình Chính Hạo hiểu ra: Cậu lại muốn dùng thân xác để gán nợ.

"Tôi sẽ cút ngay, làm nhanh một chút, làm xong hai ta không còn nợ gì nhau nữa." Nói xong A Tiện bắt đầu cởi áo.

Hình Chính Hạo ngơ ngác nhìn thân thể cậu, không hề nổi lên dục vọng gì mà trái lại còn giật mình thảng thốt.

Da cậu xanh xao như thiếu nắng, xương sườn nhô cao khiến anh nhớ tới đống sườn ngoài chợ bán mười mấy tệ một cân.

Đã biết cậu rất gầy nhưng không ngờ lại gầy đến mức này.

Ở đồn cảnh sát anh từng gặp rất nhiều gái mại dâm, ai nấy đều trang điểm lộng lẫy. Dùng thân xác kiếm tiền đương nhiên phải chăm chút cho mình đẹp một chút, không trang điểm không mặc đẹp thì ai thèm nhìn? Đây là quan điểm chung của mọi gái bán hoa.

Cùng là bán thân mà người ta kiếm được đầy bồn đầy bát, còn cậu ngay cả bữa cơm cũng chẳng có mà ăn.

A Tiện thấy Hình Chính Hạo nhìn thân thể mình thì cười thô bỉ: "Sao? Ngại cấn xương hả? Đừng sờ là được, bảo đảm chỗ phía sau sẽ làm anh mê ngay......" Nói xong cậu đặt tay lên quần lót, Hình Chính Hạo thấy rõ cậu dùng một sợi dây thừng cột chặt lưng quần lỏng lẻo.

Hình Chính Hạo kéo cậu lại, "Đủ rồi, tôi đâu phải vì cái này."

A Tiện ngẩng đầu nhìn anh.

Hình Chính Hạo suy tư xem nên nói thế nào, chỉ là đêm lạnh đầu thu thấy cậu mặc đồ phong phanh đi lang thang ngoài đường nên mới thương hại dẫn cậu về, chỉ thế mà thôi.

"Sao? Khinh thường tôi à?" A Tiện cười lạnh, "Có làm không, không làm thì tôi đi."

Thấy Hình Chính Hạo im lặng, A Tiện nói tiếp: "Cũng đúng, tôi thế này chỉ làm bẩn mắt anh thôi, tôi đi đây, không phải tôi không trả tiền mà là anh không cần đấy nhé."

Hình Chính Hạo chẳng biết phải nói gì, cũng chưa kịp nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu xách túi đi.

A Tiện chán ghét thành phố này từ tận đáy lòng.

Nó nằm ở phía Nam nhưng lại có tuyết rơi, mùa đông cũng chẳng có hơi ấm.

Nhưng nghĩ lại dù có hơi ấm thì cũng không tới lượt cậu, vừa nghĩ vậy liền thấy nhẹ nhõm hơn.

Mẹ cậu ôm tiền chạy mất biệt nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, có thể bán đều đã bán, không nên bán cũng đã bán, lúc mười mấy tuổi còn có rất nhiều đàn ông thích cậu, tuy chật vật thống khổ nhưng vẫn sống nổi. Bây giờ trưởng thành không còn mập mạp như xưa, vì suy dinh dưỡng nên xương cốt nhô lên lởm chởm, ai thèm chơi cậu chứ?

Hôm nay bị sự im lặng của Hình Chính Hạo đả kích nên A Tiện càng thêm bực bội: Cậu già rồi! Chẳng ai để ý tới trai bao hết thời như cậu nữa, những ngày tiếp theo cậu nhất định phải ngủ trên sàn xi măng và bưng gạch mới có thể sống tiếp.

A Tiện nhớ tới công trường mới mở ở khu phố bên kia, chẳng biết có tuyển lao động thời vụ không nữa, cậu ôm hy vọng mong manh đi về phía đó. Chỉ mong chủ thầu phúc đức một chút, đừng quỵt tiền công là được.

Mùa đông sắp tới, mùa xuân vẫn còn xa xôi.

Cậu làm sao sống được qua mùa đông này đây?

Gió cuối thu mang theo cái lạnh đầu đông lặng lẽ thổi qua.

Có câu "Mùa xuân đàn vịt biết nước sông ấm lên đầu tiên", cảm nhận được gió lạnh trước nhất không phải dự báo thời tiết mà là những người thuộc tầng lớp dưới chót xã hội phải ngủ ké mái hiên ven đường như A Tiện.

Một cơn gió quét qua, trong lúc ngủ mê A Tiện rùng mình một cái, vô thức cuộn người chặt hơn để mong có thêm chút ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play