"Tôi không trộm đồ, không có, tôi không trộm đồ!" A Tiện giống như chim sợ cành cong, lập tức ôm đầu ngồi thụp xuống.
Chỉ giây lát sau nhân viên cửa hàng lập tức ập tới chỗ họ.
Sau đó một người mặc đồ như quản lý đi tới lịch sự nói: "Chào ngài, nhân viên chúng tôi chủ quan sơ ý, chỉ sợ có sai sót nên vui lòng cho chúng tôi kiểm tra lại đồ xem đã tính tiền hết chưa ạ."
Hình Chính Hạo gật đầu, anh càng để ý đến người hoảng loạn kia hơn.
Hình Chính Hạo ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nắm chặt hai vai A Tiện, cảm thấy cậu run lẩy bẩy. Anh nhẹ giọng hỏi: "A Tiện, cậu sao vậy?"
"Tôi không trộm đồ...... Đừng đánh tôi......" A Tiện mất khống chế, nước mắt tuôn như mưa.
Điều này khiến Hình Chính Hạo hoảng hốt, anh...... chưa từng thấy A Tiện khóc bao giờ, ngay cả khi cậu bị bỏ lại một mình run rẩy trong hẻm nhỏ với vết thương chồng chất.
Hình Chính Hạo ngẩng đầu trông thấy vẻ hoài nghi trong mắt quản lý, anh bất giác nhíu mày, chẳng hiểu sao có người nghi ngờ A Tiện lại khiến anh bực bội, dù đây là chuyện rất thường tình.
"A Tiện, cậu không hề trộm đồ. Tôi luôn ở cạnh cậu mà, cậu đâu có cầm những vật kia, tôi tin cậu, đừng khóc nữa."
"Tôi không trộm đồ, đúng không?" A Tiện ngẩng khuôn mặt bé nhỏ đẫm nước mắt, hỏi lại như muốn chắc chắn.
"Đúng, cậu không trộm đồ, tôi có thể chứng minh." Hình Chính Hạo dỗ dành, anh cứ cảm thấy A Tiện có điểm gì đó là lạ.
A Tiện lại cúi đầu xuống nhưng không khóc nữa.
Cùng lúc đó sự thật phơi bày.
Nhân viên thu ngân đã quên gỡ mã chống trộm trên hộp đồ lót.
Quản lý lúng túng giáo huấn nhân viên thu ngân một trận rồi xin lỗi họ, Hình Chính Hạo xua tay không thèm để ý, anh chỉ để ý sự khác thường của cậu bé này.
Anh dìu A Tiện đứng lên rồi đi đến quầy thu ngân, chỉ vào hộp đồ lót kia: "Thấy không, là thứ này gây họa chứ đâu phải cậu trộm đồ, không trộm thì nói mình không trộm chứ!"
A Tiện mím môi nhìn nhân viên thu ngân nhanh nhẹn gỡ mã chống trộm, đột nhiên bật cười: "Thất đức ghê, dán ngay chỗ ấy."
Mọi người nghe vậy đều nhìn lại rồi bật cười.
Mã chống trộm kia dán giữa hai chân người mẫu in trên hộp......
Hình Chính Hạo nhướng mày, bất đắc dĩ cười theo.
Về đến nhà đã gần mười hai giờ.
"Muốn ăn gì?" Hình Chính Hạo hỏi người đang ngồi thừ trên ghế sofa.
Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, anh đến thành thị xa lạ này một mình, mấy năm qua đều tự lực cánh sinh, đương nhiên nấu cơm không đáng nhắc tới, mấy ngày nay A Tiện chẳng bắt bẻ gì, món nào cũng ăn nên Hình Chính Hạo càng tự tin hơn.
"Gì cũng được." Từ nhỏ đến lớn chưa ai hỏi ý mình nên A Tiện không khỏi bối rối.
Hình Chính Hạo nhíu mày, A Tiện đã đến nhà anh hai ngày, mỗi ngày ba bữa cơm anh đều hỏi ý cậu nhưng câu trả lời của cậu luôn là "gì cũng được".
"A Tiện."
"Hả?"
"Cậu thích ăn gì?"
"Cái gì cũng thích, cứ no là được." Mà không no cũng được, A Tiện chỉ nói thầm trong lòng chứ không dám nói ra vì cậu nghĩ như vậy sẽ làm anh giận.
Tính tình Hình Chính Hạo rất ôn hòa.
Thế là anh không hỏi A Tiện nữa mà vào bếp loay hoay, chưa đầy một tiếng sau ba món một canh đã ra lò.
Hình Chính Hạo chợt cảm thấy hai người ăn vui hơn nhiều so với ăn một mình, trước kia anh chỉ nấu nồi cơm rồi xào đại món gì đó, hoặc chỉ đơn giản là úp mì chứ rất ít khi xuống bếp.
Có thêm một người cũng không tệ. Hình Chính Hạo mím môi nghĩ.
A Tiện không có tâm tư này, nghe Hình Chính Hạo gọi mình ăn cơm liền ngoan ngoãn vào bếp phụ một tay.
Hình Chính Hạo lại nghĩ nếu là Hình Lệ Lệ thì sẽ ngồi một chỗ chỉ tay năm ngón, chờ anh chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, thậm chí còn phải ba thúc bốn mời mới chịu ăn. Đứa nhỏ này ngoan hơn Hình Lệ Lệ nhiều. Haizz, sao lại so sánh em gái mình với A Tiện chứ?
Hình Chính Hạo lẳng lặng ăn cơm, A Tiện cũng lẳng lặng ăn cơm, chỉ có Hình Chính Hạo tự tay gắp cho cậu chứ cậu không đụng đến đồ ăn trong đĩa.
Hình Chính Hạo cau mày, "A Tiện, cậu ăn đi chứ, bổ sung dinh dưỡng vào."
"À." A Tiện ngoan ngoãn gắp một cọng cải thảo chậm rãi gặm.
Hình Chính Hạo đảo mắt, tiếp tục gắp đồ ăn vào chén A Tiện.
Sau khi ăn xong thức ăn trên bàn còn thừa hơn phân nửa. Hình Chính Hạo thở dài thu dọn chén đũa rồi chuẩn bị cất thịt có thể hâm lại vào tủ lạnh còn món khác thì bỏ vào thùng rác, rau củ qua hôm sau không còn tươi ngon nữa, có giữ lại cũng vô ích.
"Khoan đã." A Tiện bỗng nhiên lên tiếng.
"Gì thế?"
"Sao anh lại bỏ những thứ này?" A Tiện nhíu mày, "Cho tôi đi, tôi ăn."
Hình Chính Hạo lắc đầu, "Cậu còn ăn nổi không?" Rõ ràng anh thấy một bát cơm đầy ăn đến cuối cùng A Tiện cố gắng lắm mới nuốt trôi, anh bảo A Tiện ăn không vào thì đừng ép mình nhưng cậu lắc đầu, rốt cuộc vẫn ăn hết.
Cậu còn có thể ăn thêm những thứ này sao?
A Tiện nói: "Đừng lãng phí."
Nói xong cậu chủ động đi tới cầm lấy đĩa trong tay Hình Chính Hạo.
"Tùy cậu, đừng cố gắng quá."