Edit: Quýt

Beta: Mai

======================================

“Tiểu ngũ!”

“Ơi! Tới liền!” thiếu niên mặc quần áo binh sĩ cấp thấp đang đứng đối diện một thân cây “xả nước”, nghe thấy có người kêu hắn lập tức lên tiếng.

“Con mẹ nó, đi tiểu cũng cần thời gian dài như vậy, Vân Ngũ ngươi chuyện đó không được có phải không?”

“Ha ha ha……”

“Cút con mẹ ngươi đi kim Quả Tử(người què), lão tử thấy cái chân giữa kia của ngươi cũng què!” Thiếu niên vừa kéo quần vừa trả đũa tên binh lính càn quấy đó.

“Ngũ này, lát nữa cùng các ca ca đi một chuyến, bên trên có việc.” Một đại hán có cái cằm móm hướng về phía cánh rừng hô to, người này mặt mũi kỳ lạ, được đặt biệt hiệu là “ Nguyệt Nha Sạn”, là đội trưởng tiểu đội của bọn họ.

“Được, Sạn ca, chúng ta đi làm cái gì?” Thiếu niên từ trong rừng đi ra, vừa đi vừa thắt lưng quần.

Trên người hắn mang theo tinh thần phấn chấn mà lão lính dày dạn không có, búi tóc lộn xộn, đôi mắt hắc bạch phân minh, trong trẻo sâu thẳm giống như hòn đá cuội trong sông.

Nguyệt Nha Sạn quê ở quan nội, quê nhà hắn sông ngòi có nhiều hòn đá đen nhánh, hắn yêu thích hài tử gọi Vân Ngũ này, Vân Ngũ làm hắn nhớ tới quê hương của mình, cũng khiến hắn cảm giác như đang đối diện đôi song bào thai trong nhà.

“Sạn ca, nhìn cái gì nha?” Vân Ngũ chộp lấy cánh tay Nguyệt Nha Sạn, cười hì hì hỏi: “Lão tử lớn lên soái không hả?”

“Cút đi, xưng lão tử với ai đó, ta đánh chết ngươi!” Nguyệt Nha Sạn ngoài miệng nói cực hung, quạt hương bồ trên tay bổ xuống phát ra âm thanh vang dội, nhưng lại không đau: “nhanh dọn dẹp một chút, lập tức xuất phát, đi Tưu Thủy Quan đưa lương thực.”

Vài người lười biếng trả lời, liền phân công nhau đi thu gom vật dụng.

Vân Ngũ nhỏ nhất trong năm người, đội trưởng Nguyệt Nha Sạn cũng có thể làm cha hắn.

Kim Quả Tử tuy bị thọt, nhưng chạy trốn còn nhanh hơn người khác, cực kỳ lắm mồm, ba câu nói không rời mấy lời hạ lưu, là người rất phiền.

Tề Tiểu Bạch nghe nói là người kinh thành, trong nhà gặp nạn, gia đạo sa sút chạy tới tham gia quân ngũ, ỷ vào đã từng đọc sách nên rất thanh cao.

Lý Hồ Tử rất giống gấu chó, râu quai nón đầy mặt, đến nỗi nhìn không thấy miệng đâu, ngày thường ít nói, thuộc loại người động thủ bất động khẩu*.

Mấy người này đều rất chăm sóc Vân Ngũ, Vân Ngũ năm nay mười sáu tuổi, là thời điểm thiếu niên phát triển vóc dáng, ngoại trừ Tề Tiểu Bạch, ba đại nam nhân đều có thể tìm cho Vân Ngũ thêm chút đồ ăn, Tề Tiểu Bạch không bắt chuột đồng, gà rừng, nhưng mà may vá không ít quần áo cho Vân Ngũ.

Nhánh quân này của bọn họ, đều hoạt động ở hậu phương, vận quân nhu(nhu yếu phẩm quân dụng) gì đó, thượng vàng hạ cám người nào cũng có, cùng chính quy Bắc Cảnh đóng quân không thể so sánh, Vân Ngũ đã sớm muốn đi kiến thức trong quân tiếng tăm lừng lẫy Bắc Cảnh quân thống soái Tần tướng quân.

“Ngươi là nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh, còn muốn gặp Tần tướng quân?” Kim Quả Tử mở miệng mắng, răng to vàng khè: “Tần tướng quân là nhân vật như thế nào? Tiểu tử ngươi nói muốn thấy là thấy được? Ngươi cho rằng ngươi là hoàng đế lão tử*(cha) hả?”

“Ta phi!” Vân Ngũ lấy ra trong miệng ngậm nhánh cỏ: “Lão tử chỉ thuận miệng nói, lại nói, ngươi làm sao biết được lão tử tương lai sẽ không phong hầu bái tướng, đến lúc đó lão tử mỗi ngày đều mời Tần tướng quân uống rượu!”

“Ai ôi ôi! Ghê gớm thiệt!” Kim người què khoa trương vặn vẹo, làm ra cái tư thế giả tạo, bóp giọng nói nói: “Vân đại nhân ~~ ngươi xem nô gia có thể hay không hầu hạ vân đại nhân ~~”

“Oẹ…..”

“Được rồi đừng quậy nữa!” Nguyệt Nha Sạn xem đủ náo nhiệt rồi, lúc này mới lên tiếng: “Đều nhanh nghỉ ngơi đi, ngày mai không chừng còn phải hành quân tiếp đó.”

Vân Ngũ đem cỏ cắm trên đầu Lý Hồ Tử, cười ha ha chạy xa.

Lý Hồ Tử cầm nhánh cỏ, ném vào đống lửa.

Vân Ngũ trong lúc ngủ mơ bị Nguyệt Nha Sạn xách ra quân trướng, thẳng đến giơ chân chạy đi năm sáu bước hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chung quanh toàn là tiếng la hét, còn có tiếng “Ngao ngao”, giống tiếng dã lang gào rống, Vân Ngũ ở trên chiến trường từng nghe qua loại tiếng kêu này, là man tử tập kích!

Đang suy nghĩ, một bóng dáng như tháp sắt chặn trước mặt Vân Ngũ, man tử này vừa thấy là một thiếu niên dáng người nhỏ bé, lập tức mắt lộ hung quang, gào rống bổ nhào lên.

“Ta đệch con mẹ nó!” Vân Ngũ hét lớn một tiếng, một cái chân đá vào eo bụng tên đó, đá hắn văng ra năm sáu mét, thiếu niên giống như một con báo hung hãn, tiến lên vài bước, dùng chân móc thanh đao trên mặt đất lên, bổ một đao vào cổ man tử.

Máu bắn lên mặt Vân Ngũ, hắn cũng không kịp lau, cùng kim Quả Tử lưng tựa lưng đứng chung một chỗ, hét lên:“Xảy ra chuyện gì? Này con mẹ nó tới nhiều man tử như vậy?! Gặp ổ man tử sao?”

“Lão tử con mẹ nó đi nơi nào biết?”

“Bọn họ vòng qua Tưu Thủy Quan lại đây, chính là vì đợt lương thảo này mà tới, con mẹ nó cũng không biết ngồi xổm thời gian dài hơn chút, chờ chúng ta lương thảo xong!” Nguyệt Nha Sạn vung đao đánh rớt một mũi tên bay về phía hắn, chửi ầm lên.

Cùng lúc đó, trong đại bản doanh.

“Ngươi nói cái gì?! Ngươi lặp lại lần nữa cho lão tử!” Thống soái Lý Ngư nắm cổ áo người truyền tin, thiếu chút nữa làm đầu người truyền tin bị lắc rớt xuống dưới:“ Ngươi con mẹ nó nói với ta, Ngũ hoàng tử ở trong quân của ta. Ta như thế nào lại không biết? Ai là Ngũ hoàng tử kỳ quái của các ngươi? Hả?”

“Đại nhân nhà ta nói…… Nói là……tên Vân Ngũ……” Người mang tin tức mặt nghẹn đỏ bừng, hao hết sức lực mới nói xong những lời này.

“Người đâu! Gọi tất cả Thiên hộ đều tới đây cho ta!”

Mấy lần gặng hỏi, Lý Ngư sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng gọi thân binh tới, hạ lệnh tức tốc đuổi theo đội ngũ vận chuyển quân nhu, đem tiểu nhi tử quý giá của Hoàng đế mang trở lại.

Thân binh còn chưa kịp ra khỏi quân trướng, hai thám báo chạy như bay vào doanh trướng.

“Báo! Vận chuyển quân nhu đội ngũ gặp phải man nhân tinh nhuệ đánh lén, đã…… Toàn quân bị diệt!”

Lý Ngư đặt mông ngồi trên ghế.

Thật lâu sau, Lý Ngư phát ra một tiếng gào khan như giết heo:“Ta tích cái mẹ ruột*(chửi bậy) a! Không sống nổi…… Không sống nổi a!”

Người đưa tin sắc mặt cũng khó coi cực điểm.

Mặt khác thám báo luôn đứng một bên đợi nửa ngày, rốt cuộc chờ không nổi, tiến lên nói: “Lý đại nhân, bệ hạ có chỉ, lệnh người lập tức dẫn quân lui về quan nội, không được sai sót.”

“A?” Lý Ngư chết lặng xoay chuyển tròng mắt, thanh âm nghẹn ngào hỏi: “Lui về? Thế Tưu Thủy Quan Bắc Cảnh quân ăn gì uống gì?”

Thám báo không biết Tưu Thủy Quan tướng sĩ ăn gì uống gì, hắn chỉ là tới truyền lệnh.

Lý Ngư ngốc ngốc ngồi, đột nhiên rùng mình một cái, bệ hạ…… Đương kim Thánh Thượng, đây là muốn vứt bỏ Tưu Thủy Quan!

Lý Ngư không biết hoàng đế vì cái gì muốn làm như vậy, Tưu Thủy Quan nếu bị phá, Đại Chiêu không còn nơi hiểm yếu để phòng thủ, từ Tưu Thủy Quan đến Thanh Mục Quan một mảng lớn đất đai Bắc Cảnh đều sẽ rơi vào trong tay man tử! Mà phía sau Thanh Mục quan chính là kinh sư!

Hôn quân a! Lý Ngư nghĩ, hắn đột nhiên sinh ra một cổ tử bi phẫn tâm tình, nhưng thực mau tựa như lấy giỏ tre múc nước, chảy sạch sẽ, hắn một tên vận chuyển lương thảo, có thể làm cái gì đây? Hắn vô lực xua xua tay, đối thân binh phân phó nói: “Truyền lệnh đi xuống, chỉnh quân lui lại……”

Nghĩ đến cái kia hoàng cung không ở, một hai phải tới Bắc Cảnh này uống gió Tây Bắc xui xẻo Ngũ điện hạ, Lý Ngư lại bổ sung nói: “Phái một tiểu đội, đi tìm Ngũ hoàng tử trở về, sống phải thấy người chết phải thấy xác, động tĩnh phải nhỏ, để cho man tử biết liền phiền toái……”

……

“Quả Tử! Quả Tử!” Vân Ngũ vỗ vỗ mặt kim Quả Tử, nhỏ giọng kêu hắn: “Ngươi uống chút nước đi!”

Kim Quả Tử lần này thật sự què, cái chân thọt của hắn, lúc chạy trốn bị chém một lỗ to, miệng vết thương rất sâu, Vân Ngũ cởi áo trong xé thành mảnh vải,cột chặt đùi của hắn, nhưng dưới thân hắn vẫn chảy một vũng máu, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Vân Ngũ biết, kim Quả Tử không sống nổi.

“Ngũ a…… Đừng mẹ nó lăn lộn mù quáng……” Kim Quả Tử ho khan vài tiếng, đôi mắt vẩn đục chậm rãi sáng lên.

Là hồi quang phản chiếu, mẫu phi Vân Ngũ trước lúc chết cũng như thế này.

“Ta muốn về nhà a……” Kim người què lẩm bẩm nói: “Ngũ a, ngươi đem ta ném ở nơi ngươi có thể nhớ kỹ, chờ ngươi…… Khụ…… Khụ khụ…… Chờ ngươi làm quan lớn……. Liền trở về đem người què ta…… Đem ta mang về nhà……Được không?”

“Được!” Vân Ngũ cắn chặt hàm răng, hốc mắt đỏ bừng: “Người què ngươi nói cho ta đại danh ngươi gọi là gì, quay đầu lại cho ngươi mộ phần viết “Người què” quá khó coi.”

“Ngươi con mẹ nó……” Kim người què cười:“Ăn bao nhiêu đồ ăn ngon của lão tử, ngay cả…. Lão tử…… Lão tử tên gọi ngươi đều không nhớ được…… Nghe kỹ, lão tử tên…. Kim mãn đường……”

“Cái gì phá danh!” Vân Ngũ cười nhạo, nước mắt rốt cuộc vẫn là chảy xuống dưới.

“Nhiều…… Thật tốt danh……” Kim mãn đường ánh mắt dần dần ảm đạm xuống dưới, “Cha ta nói…… Kim mãn đường…… Chính là mãn nhà ở…… Vàng…… Có vàng, liền…… Liền có tức phụ…… Cho ta sinh cái…… Đại béo……”

nam nhân nhớ thương lão bà hài tử này, rốt cuộc vẫn là để mạng lại nơi băng thiên tuyết địa cách nhà ngàn vạn dặm.

“Người què?” Vân Ngũ vỗ vỗ này lão lính dày dạn ngực, không có phản ứng.

Vân Ngũ biết nam nhân nói năng ngọt xớt này đi rồi.

Hắn trầm mặc trong chốc lát, nghẹn ngào hát lên: “Giao giao kiêu điểu, ngăn với tang. Ai chấp binh qua? Hữu ta hưng vong. Duy này bá tánh, trăm phu mạc đương. Trời giả thiên, tiêm ta cùng bào! Hồn hề trở về, tư còn cố hương……”

(chim muôn bay lượn, dừng tại cây dâu. Ai quản chiến trận? Phù hộ ta hưng thịnh. Bảo toàn bá tánh, trăm phu cai quản. Ngày đó xanh trong. Đồng bào ta thác, hồn phách trở lại, nhớ về cố hương...)

Hắn biết lão lính này chữ to không biết một cái nào, nghe không hiểu bài hát truy điệu người chết này, nhưng hắn vẫn muốn hát cho hắn nghe, vạn nhất lão đông tây hồn còn tại đây, nghe thấy được, nói không chừng là có thể theo dãy núi Bắc Cảnh chạy dài, bay trở về nhà.

Trời giá rét, hắn chỉ có một cây đao, hắn thậm chí còn không thể đem lão lính này đi chôn cất, chính vì Bắc Cảnh nhiều sói…... Nếu là đàn súc sinh này….

“Ngao ô……” Phong tuyết ẩn ẩn truyền đến tiếng sói tru.

“Mẹ nó, miệng thối!” Vân Ngũ cho chính mình một cái tát, lý trí nói cho hắn, hắn phải nhanh chạy đi, bằng không trong chốc lát sói sẽ theo mùi máu tươi tìm tới, hắn liền phải lưu lại nơi này cùng người què.

Vân Ngũ cầm đao, lao ra sơn động.

Ngoài động gió lạnh gào rít giận dữ, thổi mạnh không mở được mắt, Vân Ngũ biết sói là theo gió tìm tới, nên hắn phải tránh hướng gió mà đi, nhưng hắn đi không đến hai bước, lập tức cảm thấy lưng rét run.

Đó là cảm giác bản năng đối với nguy hiểm.

Vân Ngũ quay đầu lại, hai đầu sói tráng kiện, từ trong rừng đi ra.

Hắn xoay người, đối mặt hai con sói, đứng lại bất động, hắn chạy không thoát hai con súc sinh bốn chân này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play