Giữa lúc môi lưỡi dây dưa, giọng nói Cố Viễn Tranh khàn khàn, lẩm bẩm mơ hồ không nghe rõ ràng nói, "Tiểu Ngũ..."
"Ngươi... Ư..."Thiệu Vân Lãng đang muốn nói gì đó, miệng vừa mới mở ra đã bị xâm nhập, Cố Viễn Tranh đặt cậu trên mặt tường thô ráp, một bàn tay ôm lấy eo y, một bàn tay lót phía sau đầu y, ngăn cách vách tường.
Hô hấp lẫn nhau đều nóng như lửa đốt, Cố Viễn Tranh hôn môi quá mức nồng nhiệt, môi lưỡi thô ráp cọ xát, Thiệu Vân Lãng vốn nắm cổ tay áo của Cố Viễn Tranh, chậm rãi dịch tới trên lưng phía sau Cố Viễn Tranh.
Từ sự gần gũi của Cố Viễn Tranh, y cảm giác được rất nhiều thứ Cố Viễn Tranh chưa nói ra khỏi miệng, ví dụ như tình yêu bị kìm nén và tình dục mãnh liệt...
Hai người dán chặt bên nhau, đáp lại đối phương nồng nhiệt, cho đến khi tách nhau ra, Cố Viễn Tranh nhìn không được thở dốc, trên môi mỏng của Thiệu Vân Lãng hơi sưng còn treo vệt nước, nhịn không được thấp giọng cười, "Bệ hạ, có thích không?"
"Ngươi..."
"Đây... Cố đại nhân?!" Một giọng nói mang vẻ ngạc nhiên truyền đến từ phía sau Cố Viễn Tranh.
Cố Viễn Tranh một phen đè lại Thiệu Vân Lãng, quay đầu lại lạnh lùng nhìn người nọ.
Là một người trung niên có chút mập mạp, thái dương có hơi sương, ngược lại dáng dấp vừa đứng đắn vừa nghiêm túc, là Lâm Dục An của Đại Lý Tự Khanh. Ông đứng phía sau hai người, cho nên không nhìn thấy mặt Thiệu Vân Lãng, chỉ nhìn thấy Cố đại nhân luôn luôn trời quang trăng sáng, nho nhã đoan trang, bây giờ sắc mặt lại ửng đỏ ôm một nam tử vóc người thon dài.
"Lâm đại nhân rất có nhã hứng." Cố Viễn Tranh làm như đụng phải đồng nghiệp trên đường, ôn hòa hỏi, "Ta dẫn người đến đây học thêm kiến thức, cũng để cho y biết, trên giường phải làm thế nào để người ta vui vẻ."
"Ồ... ồ..." Lâm Dục An lau mồ hôi trên đầu, lộ ra tươi cười như nhìn thấy "Người cùng một đường", "Ngày xưa chưa từng gặp mặt Cố đại nhân, chợt nhìn thấy đã có chút ngạc nhiên, người trong lòng ngực của ngài là... vị ngoại thất đó?"
"Ừ." Tay Cố Viễn Tranh đặt trên eo Thiệu Vân Lãng khẽ vuốt ve vài cái, ám muội nói, "Cậy sủng sinh kiêu, vô cùng không nghe lời, phải phạt..."
Thiệu Vân Lãng cúi đầu, một bộ dạng thuận theo, khoé miệng lại cong lên một nụ cười lạnh, tốt, rất tốt... Cố Viễn Tranh, ta thấy ngươi thiếu đánh rồi!
"Lâm đại nhân còn muốn nhìn bao lâu nữa đây?" Cố Viễn Tranh cười tủm tỉm nói, "Không vội đi gặp giai nhân sao?"
Lâm Dục An nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, cúi đầu khom lưng rời khỏi.
"Cố, Viễn, Tranh..." Thiệu Vân Lãng ngẩng đầu, ngón tay vòng quanh một lọn tóc dài buông xoã trước ngực Cố Viễn Tranh, nghiến răng nói, "Đêm nay ngươi đúng thật là to gan lớn mật, trẫm không biết nên tính món nợ nào trước với ngươi..."
Nhưng cái gọi là nợ nhiều không đè thân, Cố Viễn Tranh lại hôn an ủi trên trán Thiệu Vân Lãng, "Tiểu Ngũ... Chúng ta ra ngoài rồi tính sổ..."
Lâm Dục An đi qua chỗ ngoặt, trong lòng đột nhiên nảy sinh một cổ cảm giác kỳ lạ, ông thả chậm bước chân, luôn cảm thấy vừa rồi nhìn thấy một thứ không đúng, là...
Tóc! Ông bừng tỉnh nhớ ra, đầu tóc rũ xuống cuộn lại bên eo Cố Viễn Tranh...
Lâm Dục An nhíu mày suy nghĩ, sắc mặt thay đổi.
Hạ nhân Cố gia và Tiểu Đao Tử đứng chờ trong một hẻm nhỏ, hai người quẹo vào ngõ nhỏ, ngồi trên một chiếc xe ngựa thấp, xa phu vỗ mạng dây roi "Bộp" một tiếng, xe ngựa chậm rãi chuyển động.
Cố Viễn Tranh mới vừa ngồi yên ổn, Thiệu Vân Lãng lập tức lỗ màng nhào tới, cưỡi trên đùi hắn, nắm cố áo mắng, "Cố Viễn Tranh ngươi..."
"Ư..." Cố Viễn Tranh nhíu mày, sắc mặt xấu hổ, hắn duỗi tay đỡ lấy eo Thiệu Vân Lãng, thấp giọng nói, "Tiểu Ngũ... Ngươi... Ngươi đứng lên trước..."
Cả người Thiệu Vân Lãng cứng đờ, y cũng cảm giác được...
Thiệu Vân Lãng yên lặng bỏ xuống, không khí trong xe như đình trệ.
Một lúc sau, y nhịn không được lặng lẽ liếc mắt nhìn một cái, chậc... Vẫn còn chưa xuống...
"Bệ hạ..." Cố Viễn Tranh cười khổ nói, "Đừng nhìn..."
Câu nói tiếp theo hắn không nói, nhưng nhìn cặp mắt ướt át chứa ý xuân đó, rõ ràng là muốn nói: Ngươi đừng nhìn, ngươi càng nhìn nó càng có tinh thần! Bệ hạ!
"Ngươi... Ngươi... Ngươi..." Đầu lưỡi Thiệu Vân Lãng cuốn lại, "Ngươi bị làm sao vậy? Cắn xuân dược à?"
"Bệ hạ..." Cố Viễn Tranh đỡ trán, bất đắc dĩ nói, "Đó là một Địa Khôn chính trực mưa móc, ta như vậy rất kỳ lạ ư?"
"Ngươi con mẹ nó!" Thiệu Vân Lãng mở to đôi mắt, "Ngươi bởi vì con thỏ nhỏ trong nhà mà động dục, sau đó đến hôn ta, lão tử..."
Đây đúng là ngọn lửa không tên, chín bản thân Thiệu Vân Lãng cũng không hiểu rõ đạo lý phát hoả, rốt cuộc nếu đổi thành Thiên Càn khác, mà Cố Viễn Tranh lại nhịn đến mức ra ngoài, mới đến đây gặm y. Nhưng khi y tưởng tượng việc Cố Viễn Tranh sẽ bị tin tức tố của người khác hấp dẫn, liền nghẹn muốn chết.
Cố Viễn Tranh nói rất đúng, y căn bản không chịu nổi việc Cố Viễn Tranh cùng người khác trăm năm hạnh phúc, chỉ cần suy nghĩ một ít, y đã muốn bóp chết người nọ.
"Nhưng sợ là bệ hạ đã hiểu lầm vị công tử kia..." Cố Viễn Tranh liếc mắt nhìn Thiệu Vân Lãng một cái thật lâu, "Thần nghĩ, nếu hôm nay bệ hạ như hắn... Mới có thể..."
Ánh mắt hắn nhẹ nhàng thoáng nhìn xuống, Tiểu Tranh nho nhỏ còn đang chọt khăn voan chào hỏi Thiệu Vân Lãng.
"Ngoạ tào! Tên chó vô liêm sỉ!"
Chim sẻ dừng đêm bị tiếng gào của Thiệu Vân Lãng hoảng sợ bay mất một con. Thị vệ xung quanh xe ngựa vẻ mặt bất an nhìn nhau, một thiếu niên bước lên hỏi Tiểu Đao Tử, "Đao công công, bệ hạ đây là?"
"Ngươi còn quá trẻ." Tiểu Đao Tử thần bí nói.
"A?!"
Trong xe ngựa, sau khi Thiệu Vân Lãng kìm nén không được lại nhào đến lần nữa, Cố Viễn Tranh lộ ra tươi cười đã thực hiện được gian kế, đặt hoàng đế bệ hạ trên đùi hôn một cái.
Con mẹ nó! Không biết xấu hổ còn hôn đến nghiện, hoàng đế bệ hạ căm hận bất bình nghĩ, vì thế... Ngoài miệng hung hăng đánh trả.
Hô hấp của Cố Viễn Tranh trở nên loạn, mở mắt ra lập tức đối diện với con ngươi quật cường của Thiệu Vân Lãng, tức khắc có chút dở khóc dở cười, hắn giống như đang chơi xấu, sau đó dịch chút, Thiệu Vân Lãng đuổi đến, rồi hắn lại dịch chút.
Chờ đến khi hai người thở hổn hển tách nhau ra, Thiệu Vân Lãng phát hiện bản thân gần như ghé sát vào trên người Cố Viễn Tranh.
"Bệ hạ..." Cố Viễn Tranh lại mút hôn vành tai y, giọng nói trầm thấp chứa đầy dục vọng, khiến da đầu người ta tê dại, "Khi nào bệ hạ... Mới cho thần một thân phận?"
"Ngươi..." Đôi tay Thiệu Vân Lãng chống trên vai hắn, ánh mắt lập loè, "Ngươi... Cần phải nghĩ kỹ... Thanh danh, quyền lợi của ngươi..."
"Bệ hạ, thần đã vì Đại Chiêu cúc cung tận tụy nhiều năm..." Cố Viễn Tranh nhìn cặp mắt gần trong gang tấc này, thấp giọng cười nói, "Mong muốn duy nhất trong lòng đó là được sự sủng ái của đế vương."
Thiệu Vân Lãng nhìn chằm chằm hắn, từ thủy mặc đan thành mặt mày, đến đường cong sóng mũi mềm nhẵn, cuối cùng ngừng lại trước hai cánh môi đỏ bừng.
Y cúi đầu, nhẹ nhàng cắn một ngụm lên phía trên.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài tiểu viện của Cố Viễn Tranh, Thiệu Vân Lãng từ trong xe bước ra, trèo lên Sư Tử, sau đó thúc ngựa đi đến cạnh cửa sổ gõ gõ, giọng nói nhiễm ý cười nói, "Cố đại nhân, trở về phải tắm nước lạnh rồi."
Màn xe bị vén lên, ngón tay thon dài của Cố Viễn Tranh đặt trên góc cửa, vẻ mặt u oán, "Bệ hạ thật sự nghĩ kỹ rồi? Không muốn thần tiến cung với ngài sao?"
"Tưởng bở!" Thiệu Vân Lãng cúi người, dùng chuôi roi nâng cầm Cố Viễn Tranh, cười lạnh nói, "Trẫm còn rất nhiều nghi vấn, chờ ái khanh giải đáp từng thứ, trước hết ái khanh cứ từ từ suy nghĩ rồi trả lời! Đi!"
Đoàn người theo phía sau Thiệu Vân Lãng đi về phía hoàng cung, Cố Viễn Tranh sờ môi, cười nhẹ ra tiếng, hắn gọi một gã sai vặt đến, phân phó, "Đến phủ Trấn Tây Hầu, bảo nhị công tử và Diệp đại nhân lập tức dẫn người đến 'Hồng Loan Các'."
"Vâng!"
Trở về tẩm điện, Thiệu Vân Lãng thoải mái tắm rửa ngăm trong suối nước nóng phía sau điện, giữa hơi nước bốc lên, hoàng đế bắt đầu ngây ngốc cười.
"Ha ha ha... Ha ha..."
"Đây..." Đồ đệ mới nạp của Tiểu Đao Tử nơm nớp lo sợ nói, "Sư... Sư phó... Bệ hạ..."
Tiểu Đao Tử mặt không đổi sắc, "Thật là một đêm xuân đẹp."
"???"
Một lúc sau, bệ hạ mặc trung y bước ra từ bức bình phong, vẫn là bộ dạng ít khi nói cười, phủ thêm kiện áo gấm màu tím, đi về phía long sàn.
Thiệu Vân Lãng vươn tay sờ môi, tùy ý khoát tay nói, "Không sao, môi nhỏ như vậy, ai có thể nhìn ra được chứ."
Sự thật chứng minh rằng, ở nơi không phải quân doanh Bắc Cảnh nơi nơi thiếu cánh tay gãy cánh chân, mà là Thiên Càn da thịt non mịn, đầu tóc tinh xảo tới từng sợi.
Cho nên buổi thượng triều thứ hai,, vài người mỗi lần đến thượng triều là bởi vì muốn ngắm nhìn tuấn nhan võ tướng của bệ hạ, lập tức đã phát hiện ra khoé miệng hoàng đế kết vảy, vài người trước sau nhỏ giọng bàn luận.
"Ngươi cũng thấy phải không? Bệ hạ là cùng người khác đánh nhau?"
"Chậc... Có tám phần đúng."
"Người nào có gan làm loạn như thế?"
"Đây... Nghe nói là hồi kinh từ Trấn Tây Hầu..."
"A! Đúng đúng đúng, Trấn Tây Hầu là nơi bệ hạ ở khi còn là Dục Vương..."
"Thì thế nào?" Cố Viễn Kỳ một thân triều phục quay đầu lại vẫy tay về phía người nọ, "Bản hầu thấy ngươi ngứa đòn rồi!"
Quay đầu lại Cố Viễn Kỳ nhịn không được trợn trắng mắt, quả nhiên, cho dù hoàng đế bệ hạ Thiên Càn có bị người gặm, các đại thần cũng bị cho rằng y bị đánh một quyền.
Lúc này, cậu nghe được Thiệu Vân Lãng ngồi phía trên hỏi chuyện.
"Chúng ái khanh có bản thượng tấu?"
Quần thần vừa nghe, người đi ngang qua sân khấu muốn tan triều, liền sôi nổi duỗi thẳng eo chuẩn bị rút lui.
Nhưng Cố Viễn Kỳ biết, chuyện náo nhiệt chỉ mới bắt đầu mà thôi, hai mắt cậu toả sáng nhìn về phía đám văn thần Nội Các, phát hiện người bản thân muốn thấy, đúng lúc bị Triệu Mẫn Nghi bụng phệ chặn mất, lông mày anh tuấn lập tức nhíu lại.
"Thần, có bổn thượng tấu!" Trong đám người Nội Các, một thanh niên bước ra.
Nghe thấy giọng nói này, biểu cảm của Cố Viễn Kỳ lập tức trở nên nhộn nhạo, vẻ mặt xuân sắc nhìn người bước ra khỏi hàng.
"Hai tháng trước, thần cứu được một tú tài ở ngoại ô, người này tên Tô Nhiên, là đồng môn Hàn Môn Viện của biên tu Phùng Mộc, Tô Nhiên cáo trạng Hộ Bộ thị lang Triệu Mẫn Nghi gian lận khoa cử, bằng cách hối lộ quan chủ chính, trước tiên biết được nội dung đề thi..."
Nghe đến đó, sắc mặt quan chủ chính trong khoa cử Thịnh Khải năm thứ ba và Triệu Mẫn Nghi trở nên biến sắc, còn có vài vị đại nhân hai đùi run lẩy bẩy.
"Vớ vẩn!" Tuy cả người Triệu Mẫn Nghi toàn là thịt mỡ, nhưng dáng người cực kỳ mạnh mẽ, ông một bước xa nhảy ra ngoài, đứng ở đại điện cất cao giọng, "Đây là vu khống! Diệp đại nhân, mọi việc phải có hai chứ chứng cứ, ngươi chỉ dựa vào lời nói của một tên tú tài đã dám ở trước mặt Thánh Thượng bàn luận thị phi? Ngươi phải biết..."
Ông chắp tay với Thiệu Vân Lãng, "Hạo gia con ta rất được bệ hạ sủng... Ách... Thưởng thức!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT