Tịch Gia yêu thầm một chàng trai.
Cậu là con trai của chủ nhiệm lớp, học ở lớp 11, cách lớp ba của cô hai tầng lầu.
Câu chuyện bắt đầu trong một lần chủ nhiệm lớp quên tài liệu ở nhà, buổi trưa chàng trai về nhà đem tài liệu của chủ nhiệm lớp đưa tới lớp ba.
Khi đó Tịch Gia vừa đúng ngồi ngay tổ thứ hai, bàn thứ nhất, là vị trí cách cửa lớp và bục giảng gần nhất.
Cô đang bổ sung bài tập, một cánh tay xuất hiện trong tầm mắt của cô, để tập tài liệu lên trên bục giảng.
“Bạn học, đây là tài liệu của lớp ba, phiền bạn giao cho đại diện môn ngữ văn.”
Giọng nói vừa trong trẻo lại vững vàng.
Tịch Gia ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt hàng mày lạnh lùng, sạch sẽ, thẳng tắp của chàng trai dưới mái tóc đen mượt.
Trái tim của cô đập lỡ một nhịp.
“Được, được……”
Sau đó, đôi mắt của Tịch Gia không tự giác tìm kiếm sự tồn tại của chàng trai trong vườn trường.
Nhưng Tịch Gia không nói chuyện này cho bất cứ ai.
Trên thực tế, Tịch Gia là một cô gái rất đỗi bình thường. Thành tích tầm trung, dáng người tầm trung, thứ duy nhất có thể tự hào chính là vẻ ngoài tạm coi là xinh xắn.
Nhưng cô trước giờ luôn khiêm tốn và ngoan ngoãn, vì vậy nên không hề hút mắt giữa đám đông.
Là một học sinh không ở nội trú trong trường, cô có rất ít bạn bè, đa phần chỉ giữ mối quan hệ hời hợt, không thân mật tới mức có thể kể cho nhau nghe tâm sự trong lòng. Cho nên, ngay đến việc nghe ngóng về chàng trai nọ đối với Tịch Gia mà nói cũng vô cùng khó khăn.
Vận may của Tịch Gia rất tốt, trong buổi lễ hóa trang của trường chàng trai kia là người dẫn chương trình.
Ngày hôm đó, Tịch Gia biết được tên cậu hơn nữa còn có thể ngang nhiên thưởng thức gương mặt của cậu.
Trần Tế.
Cái tên này bắt đầu xuất hiện trong quyển sổ tay bằng da bò của Tịch Gia, một lần lại một lần, không ngày nào quên.
Cứ như vậy nửa năm trôi qua, đột nhiên Tịch Gia phát hiện Trần Tế trở thành học sinh ngoại trú.
Chắc là thuê nhà ở bên ngoài.
Thuê cùng một khu chung cư với cô, chỉ cách nhau hai tòa nhà.
Sau khi Tịch Gia phát hiện khẽ cắn môi, trong lòng vui mừng như điên, chỉ cần có thể gặp được cậu, là cô có thể vui vẻ cực kì, chẳng hề giống bản thân mình trước kia chút nào.
Cô cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ đang gần thêm một chút.
Tịch Gia chưa từng tham lam cầu mong có được yêu thích của cậu, cũng chưa từng nghĩ tới việc tỏ tình. Yêu thích của cô chỉ đơn thuần là thích, nhìn thấy cậu sẽ vui vẻ, không thấy cậu sẽ buồn bã.
Trong lòng Tịch Gia thích và ở bên nhau là hai chuyện khác nhau.
Chủ nhiệm lớp phải trông coi lớp tự học buổi tối trong trường, bình thường đều là một mình Trần Tế trở về.
Mùa hè luôn có những cơn mưa bất chợt không nói đạo lý, giống như yêu đương, nói tới là tới, nói mãnh liệt là mãnh liệt.
Trần Tế vừa đi tới cổng trường, hạt mưa nặng nề rơi xuống, khiến cậu trở tay không kịp.
Tịch Gia nhìn chiếc ô màu lam nhạt trên tay mình, cô lấy hết can đảm của cả đời này.
“Bạn học, có muốn đi cùng nhau không?” Tịch Gia nở một nụ cười mà cô luyện tập trước gương không biết bao nhiêu lần, nói với với Trần Tế đang đứng tránh mưa dưới trạm bảo vệ.
Trần Tế ngẩng đầu lên nhìn mưa có vẻ càng ngày càng lớn, nghĩ tới bài tập vật lý chưa làm xong, cuối cùng cũng gật đầu.
“Cảm ơn.”
Trần Tế là một người rất yên tĩnh, cả quãng đường không hề nói câu nào với Tịch Gia, hai người cứ lạnh nhạt như vậy đi hết quãng đường.
Tiếng mưa đập trên mặt ô không ngừng truyền vào bên tai Tịch Gia, vành tai cô đỏ ửng lên, giả vờ như không biết địa chỉ nhà của Trần Tề: “Nhà cậu ở tòa nào? Tớ đưa cậu về nhé?”
Trần Tế nhìn cô một cái.
Đúng, đúng rồi, nếu một chàng trai mà nghe thấy lời đề nghị đưa cậu ta về nhà chắc chắn sẽ cảm thấy rất mất mặt nhỉ….
Tịch Gia ngây ngốc mở miệng: “Hay là, hay là cậu đưa tớ về cũng được?”
“….”
Tịch Gia cúi đầu xuống, xấu hổ muốn độn thổ.
“Tôi đưa cậu về nhà vậy, cho tôi mượn ô, ngày mai trả lại cậu, cậu thấy thế nào?” Qua một lúc Trần Tề mới mở miệng.
Tịch Gia vui mừng ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt bình đạm của Trần Tế.
Vành tai cô đỏ rực liều mạng gật đầu.
Trần Tế yeah! Trần Tế đưa cô về nhà yeah!
Như vậy, ngày mai cậu trả ô lại có thể nói chuyện với cậu rồi!
Thật tuyệt!
Trần Tế đưa cô vào trong tòa nhà, Tịch Gia bước vào, nhưng lại nhịn không được quay đầu nhìn Trần Tề.
Trần Tế đang cầm chiếc ô của cô, đứng trong màn mưa, không lập tức rời đi ngay.
Tịch Gia nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt trên khóe môi cậu.
Xong rồi.
Tịch Gia nghĩ vậy.
Nhịp tim của cô chưa từng đập kịch liệt như thế này.
Ngày thứ hai, tiết cuối cùng của lớp 11 là tiết tiếng Anh, kéo dài hơn bình thường những hai mươi phút, Tịch Gia đợi ở cổng trường gần hai mươi phút.
Trần Tế bước ra, trả lại chiếc ô hoàn hảo của Tịch Gia: “Rất xin lỗi, khiến cậu đợi lâu như vậy.”
“Không, không sao. Lớp tôi cũng bị kéo dài giờ học.”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tịch Gia lại nói dối.
Nói xong những lời này, hai người thuận lý thành chương cùng nhau về nhà.
Điều duy nhất khiến Tịch Gia phiền não chính là hai người hầu như chẳng nói với nhau được câu nào.
Chẳng qua đây chẳng phải vấn đề gì lớn, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, chỉ cần đi cùng nhau, đã là rất tốt rất tốt rồi.
Từ những hôm sau, Tịch Gia đều đứng ở cổng trường đợi Trần Tề. Lớp Trần Tế là lớp chọn, lúc nào cũng rất muộn mới tan học.
Tịch Gia giả vờ như tình cờ đụng phải, sau đó một trước một sau đi về nhà cùng cậu.
Hai người cùng nhau về đã thành thói quen, mà im lặng cả quãng đường cũng thành thói quen.
Lần đầu tiên Tịch Gia cảm thấy mười phút đi đường này quá ngắn ngủi.
Cho dù không ai nói chuyện, nhưng đối phương ở ngay trước mặt, cứ như vậy đi tới nơi tận cùng thế giới đối với cô mà nói là hạnh phúc rất đỗi lớn lao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT