Vận mệnh bắt đầu trôi theo lời tiên đoán của Alice, không ai có thể dễ dàng thay đổi nó.
Carlisle nhìn thoáng qua Esme, cha đã có quyết định của mình, tôi biết quyết định của ông là gì nhanh hơn bất cứ ai, ông phải đứng cùng chiến tuyến với Alice, buông tha cho việc tố giác Caius, để hắn ta dùng thân phận con người ở lại đây. Khi Carlisle chân chính hạ quyết định thì đôi mắt Alice rung động một chút, như một cơn ác mộng hắc ám chiếm cứ đồng tử của em ấy, em ấy dễ như trở bàn tay nhìn thấy kết quả tôi vừa nghe thấy.
Mà khi chúng tôi đạt được đáp án thì Carlisle hành động như những gì chúng tôi biết trước, cha bước từng bước trầm ổn bình tĩnh về trước. Cho dù trong lòng cha đang khổ sở vì quyết định này nhưng cha không tiết lộ cảm xúc bất mãn này ra bên ngoài để Caius bắt được nhược điểm. Ông ây ôn hòa nói với người lãnh đạo đến chơi nhà đêm khuya kia của Volturi, "Nếu ông cần sự giúp đỡ gì xin cứ nói, tôi rất hoan nghênh ông ở lại đây, tuy nhiên tôi hy vọng ông có thể ước thúc vệ sĩ của mình, đừng săn bắt quanh đây, chúng tôi phải giữ bí mật, Caius."
(Đồ nhát gan khiến người khán chán ghét!)
Caius không hề lưu tình châm biếm cha tôi như thế trong đầu hắn, tôi tức giận, Jasper nhanh chóng vọt ra sau lưng tôi, dùng sức bóp lấy gáy tôi, anh ấy không cho phép tôi tấn công người của Volturi.
"Đương nhiên, ta tôn trọng nhũng gì mà ông đã cố gắng nỗ lực vì luật pháp mà ông kính sợ." Cho dù phục trang trên người đã thay đổi nhưng cũng không thể nào thay đổi được khí chất khác biệt với người trẻ tuổi trên người hắn ta. Trong mắt Caius không hề có nửa điểm tôn trọng, nhưng ngôn từ đối thoại của hắn không hề có một tia thô bỉ nào.
Hắn cho rằng ngoại trừ Carlisle thì hắn không cần phải nói chuyện với chúng tôi, hắn ta kinh thường chú ý đến mấy thằng nhóc như chúng tôi.
(Thằng nhóc? Lão yêu quái này ——) Đây là suy nghĩ của Rosalie lúc này. Lần đầu tiên tôi thấy công lực mắng chửi người của chị khiến chúng tôi tin phục như thế.
Hắn còn là một kẻ lừa đảo miệng đầy lời nói dối, cực kỳ vô sỉ nữa chứ.
"Ông có cần sự trợ giúp của chúng tôi không? Caius!?" Carlisle cẩn thận giao thiệp với hắn, thật ra trong lòng cha càng hy vọng Caius nhanh chóng rời đi, tốt nhất là buông tha cho vọng tưởng đê tiện này.
Suy nghĩ của Carlisle khiến tôi muốn thở dài, khộng có tác dụng gì đâu, Caius đã quyết định rồi, hắn vì thế có thể trả giá tất cả, không từ thủ đoạn nào.
"Trợ giúp?" Giọng nói của hắn nhẹ đến gần như bay lên, khiến cho người nghe cực kỳ không thoải mái.
(Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta sẽ khẩn cầu ngươi hay sao?)
Caius bất mãn và cực kỳ phiền chán khi đứng đây nói chuyện với chúng tôi, cho dù khuôn mặt hắn vô cảm giúp hắn dễ dàng che giấu suy nghĩ ác ý trong lòng, nhưng hắn không biết thứ tôi am hiểu nhất chính là nhìn thấu suy nghĩ ẩn sâu ấy.
"Ta không cần, Carlisle." Caius cười nhạo nói tiếp, bề ngoài của hắn thật sự rất trẻ tuổi, hơn nữa tạo hình mới này của hắn khiến hắn thoạt nhìn rất thanh tú sạch sẽ, ngay cả khi cười cũng thiếu đi sự uy nghiêm đầy áp lực mà trở lên càng thêm vô hại. "Bọn at cò thể tự giải quyết tất cả, ông chỉ cần bàng quan là được rồi." Nhưng đây chỉ là ảo giác mà thôi, bề ngoài tao nhã xinh đẹp của hắn chỉ là lớp da sặc sỡ của rắn độc mà thôi, linh hồn hắn không hề có sự khoan dung hay thương hại, chỉ có các loại âm mưu quỷ kế.
Tôi tức giận bất bình nhìn hắn, đúng là một con rắn độc lạnh như băng.
"Tôi hiểu rồi, ông đến đây vì điều gì thế?" Carlisle không hề sợ hãi Caius, cho dù người cầm quyền trước mất cha này có đầy thủ đoạn chết người nhưng trong lòng ông vẫn rất bình tĩnh.
Tôi nghe thấy nguyện vọng của Carlisle, ông đang cầu nguyện, cầu nguyện Caius có thể suy nghĩ cẩn thận sự lựa chọn của mình, ông luôn cho rằng người đàn ông này đã lầm đường lạc lối.
Sau đó tôi nghe thấy suy nghĩ trong lòng Caius, hắn đang nhớ về Claire, hắn vì người thiếu nữ đã nhẫn tâm cự tuyệt hắn này mà từ Châu Âu đến đây. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự tốt đẹp và mềm mại trong lòng hắn, hắn cực kỳ khoan dung với Claire, mặc kệ hết thảy mà tha thứ cho cô ấy, luôn muốn bảo vệ Claire.
Tình cảm này thuần khiết đến mức khiến tôi rung động.
Có lẽ hắn đã dùng hết sự kiên nhẫn và thiện lương cuối cùng trong lòng hắn ở nơi Claire cho nên hắn càng thêm không kiên nhẫn với chúng tôi, "Đừng để ta phải nói rõ hơn, chẳng lẽ năm tháng đã mang đi sự thành thực còn sót lại của ông rồi sao? Đây là mỹ đức duy nhất nên có trên người ông mới đúng."
Đối đãi với loại người lừa gạt hiểm ác như ông mà còn cần sự thành thực à? Tôi bất mãn với tiêu chuẩn kép của Caius, phòng chừng khái niệm chính nghĩa trong lòng hắn chỉ áp dụng cho chính hắn mà thôi.
May mắn người cầm quyền cũng phải giống như chúng tôi, phải tuân thủ luật pháp bất kỳ lúc nào hay nơi đâu, nếu không tôi thật sự không biết Caius có khả năng làm ra chuyện gì nữa.
"Ông đến đây vì Claire." Cuối cùng Carlisle vẫn không thể ngăn cản, sự thiện lương của cha khiến cha không thể nào nhẫn tâm được, ông không hy vọng lời tiên đoán của Alice đi theo hướng bi kịch như thế, cho nên khi không còn cách nào khiến Caius thay đổi ý định của mình thì ông sẽ giúp hắn ta che giấu sự thật.
"Đúng vậy, ta đến đây để bảo vệ cô ấy, có lẽ điều này có thể giúp cho người giám thị như ông có thể thoải mái hơn." Chẳng khác gì đang gây sự cả, dùng lời nói nhỏ nhẹ và duy trì lễ nghi hoa lệ của mình, nhưng điều hắn làm lại chỉ có bọn cướp bóc mới làm.
Hắn mong muốn có thể có được tất cả quyền lợi của người giám thị Claire, cướp cô ấy từ tay Carlisle.
"Tôi rất vui khi Claire có nhiều thêm một người bảo vệ cô bé, nhưng tôi sẽ không giao ra quyền giám hộ Claire đâu, đây là trách nhiệm của tôi." Carlisle chính nghĩa nói, cha không giả bộ nghe không hiểu cuâ nói ám chỉ của Caius, mà thậm chí còn không hề nể mặt mà cự tuyệt hắn.
Nét cao ngạo bình tĩnh trên gương mặt Caius thay đổi trong nháy mắt, bắt đầu phẫn nộ vặn vẹo, môi hơi run rẩy.
Có vẻ như hắn đã ghi hận Carlisle rồi, do chúng tôi đã trở thành chướng ngại của hắn... Tên đổi trắng thay đen như thế, tôi thật cảm ơn Jasper vẫn còn túm chặt cổ tôi không buông tay, nếu không tôi có thể không nhịn nổi mà lao đến dẫm nát đầu Caius.
Nhưng biểu cảm ấy chỉ diễn ra trong nháy mắt, hắn ta cười lạnh một tiếng, lại nở một nụ cười đắc ý.
Làm bộ làm tịch! Tôi thờ ơ lạnh nhạt.
"Không phải ta đang thăm dò ông đâu, Carlisle, nhưng ông vẫn nghiêm túc tuân thủ pháp luật như trước. Aro bảo ta gửi lời chào đến ông, nếu ông rảnh có thể đi thăm bọn ta." Nụ cười của Caius rất thành khẩn và lễ phép, hắn ta nhẹ nhàng nói ra một câu cuối cùng, "Volturi hoan ngênh các ông đến thăm!"
(Tốt nhất đừng gây ra sai lầm nào, ta sẽ kéo các ngươi vào địa ngục và hủy diệt!)
Kẻ điên này! Tôi trợn mắt.
Sau đó, Caius thu lại tất cả nụ cười của mình lại, đơn giản như tháo xuống một tấm mặt nạ, hắn không nói thêm một câu nào nữa mà xoay người bước đi. Trong lòng hắn đang bức thiết quay về bên cạnh Claire, hắn không rảnh để quan tâm đến đám đáng thương chúng tôi... Trong lòng hắn, lãnh địa chúng tôi có được quá mức nhỏ hẹp, thật bần cùng, quê mùa đến mức đáng thương.
Tại sao lại có kẻ đến thăm nhà người khác mà đáng ghét như thế chứ!?
Demetri là người cuối cùng bước ra ngoài, hắn ta nhìn tôi, đôi mắt màu đỏ lãnh khốc như băng, tên ma cà rồng gầy yếu đó vươn tay, cố ý làm một động tác cắt cổ, sau khi hắn làm xong động tác này thì âm hiểm nhướng nhướng mày với tôi.
Hắn biết rõ địch ý của tôi, cảnh giác đến đáng sợ, nếu như vừa nãy vọng động dù chỉ một chút, thì Demetri nhất định là người đầu tiên nhào đến. Tôi nhìn thấy hắn ta vô cảm khoang tay sau lưng rồi bước nhanh ra ngoài, theo sát bước chân của Caius. Ba người họ rời khỏi căn nhà của chúng tôi như ba tảng đá cẩm thạch tái nhợt, để mặc mưa to rơi xuống trên người họ, tốc độ nhanh chóng vững vàng biến mất trong rừng.
Tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, mỗi khi nhìn thấy Caius thì ai cũng có cảm giác căng thẳng như ở trên chiến trường.
Không ai nói chuyện, Jasper xác định ba người bọn họ thật sự đã đi xa thì mới buông ra đôi tay đang giam giữ tôi, trở lại bên cạnh Alice. Tôi xoa xoa cổ, rất muốn nói lời cảm ơn với anh ấy, nếu khong phải do anh thời thời khắc khắc chú ý sự thay đổi cảm xúc của chúng tôi thì co lẽ tôi đã gây ra họa lớn rồi.
Bây giờ phải mở một buổi họp gia đình, toàn bô thành viên trong nhà đều tập hợp lại. Chúng tôi đi về phía chiếc bàn dài trong phòng bếp, trên khuôn mặt Carlisle lộ ra vài tia mỏi mệt, nếp nhăn giữa hai đầu lông mày rất rõ ràng, cha ngồi vào vị trí mà hồi nãy cha đang xử lý giấy tờ, trên bần vẫn còn tài liệu làm việc của cha và một cây bút máy. Esme ngồi xuống bên người ông ấy, bàn tay hai người họ đan vào nhau.
Bước chân của Alice không còn nhẹ nhàng nữa, em ấy ngồi xuông đối diện Carlisle, Jasper bình tĩnh và đề phòng đứng bên cạnh em ấy. Emmett và Rosalie vẫn còn nghi hoặc, hai người họ không rõ tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đột nhiên tôi cảm thấy cô độc, cảm giác này mãnh liệt khó nhịn cực kỳ, trong đầu tôi không ngừng nhớ lại tương lai chết chóc của Claire.
Tôi nhìn thấy Esme nhìn tôi bằng đôi mắt cầu xin, bà ấy thà rằng đứa con mình yêu - bạn bè của chúng tôi - Claire có thể vĩnh viễn sống sót, cho dù có phải trả cái giá như thế nào đi chăng nữa.
Mà Alice vẫn kiên định tuân theo lời tiên đoán của mình, em ấy phải thay đổi vận mệnh bi thảm của Claire, cho nên em ấy không ngừng thuyết phục tôi trong đầu, chấp nhận lời đề nghị của em ấy, để cho Claire yêu thương Caius.
Chỉ cần tôi không tố giác thì tương lai sẽ tốt đẹp, nhưng thật ra cả tôi và Alice cũng không rõ tương lai khi Claire yêu Caius là gì, đó chỉ là một nguyện vọng mong ước điều tốt đẹp sẽ xảy ra của chúng tôi mà thôi. Mà trong cái nhìn của tôi, nếu giao Claire cho Caius, cho kẻ điên tàn nhẫn không có lòng thương người kia thì chẳng khác gì mưu sát cả.
"Edward, con nói trước đi." Carlisle mở miệng đầu tiên, cha đặt trọng tâm về phía tôi, cho dù trong lòng cha đã có quyết định nhưng cha vẫn tôn trọng ý kiến của tôi.
Tôi thật sự không biết nói gì, bởi vì tôi chưa có sự lựa chọn của mình.
Lừa gạt Claire, tôi không thể thản nhiên thừa nhận chuyện này. Cuối cùng tôi chỉ có thể thuật lại lời tiên đoán của Alice và mục đích của Caius, cố gắng dụng góc độ khách quan nhất, không xen vào bất cứ cảm xúc cá nhân nào.
Emmett lập tức đưa ra sự lựa chọn, nhanh đến mức đáng ngạc nhiên. Anh ấy cảm thấy không có gì không thể chấp nhận được khi Caius và Claire ở bên nhau, tình yêu có thể ban cho anh một sức mạnh lớn vô cùng cho nên anh cũng hiểu được tình trạng nổi điên vì tình của người khác.
Mọi người lập tức đứng về phía đối lập với tôi, chỉ còn mỗi mình Rosalie, chị ấy không hy vọng Claire chấp nhận Caius là bởi vì chúng tôi lừa gạt cô ấy. Chị ấy nghĩ xa hơn bất cứ ai, nếu như Claire thật sự yêu thương Caius thì kết quả cuối cùng của cô ấy có thể thật sự bị chuyển hoán.
Ma cà rồng, cơ thể vĩnh viễn đọng lại lạnh như băng.
Tôi và chị Rosalie đối mặt nhìn nhau, cuối cùng ngoại trừ thở dài thì không nói gì cả.
Cho dù lựa chọn lừa gạt hay vạch trần, thì đều là một hành vi ích kỷ đáng sợ.
Khi tôi quay về phòng mình, ngồi xuống ghế, lựa chọn một ca khúc dương cầm, giai điệu như cuồng phong bão táp đánh nát xiềng xích của vận mệnh, cơn mưa to ngoài cửa sổ dường như cũng mãnh liệt như thế, nó liên tục rơi ào ào như trút nước.
Trấn Forks bị mây đen bao phủ, tôi chìm vào bóng tối, nhìn cánh rừng ngoài khung cửa sổ thủy tinh, không có tia sáng nào, thế giới không còn ánh sáng này thật khiến người ta tuyệt vọng.
Tôi đang ép bách bản thân tuân theo một quyết định chẳng những vi phạm bản tính mà còn đánh vỡ quan niệm kiên trì đã nhiều năm của tôi. Nhưng điều này quá khó khăn, tôi đột nhiên muốn biết Claire đang làm gì, cô ấy có biết hay không, chỉ trong một buổi tối hôm nay gần như tất cả những người bạn mà cô ấy tín nhiệm đều lựa chọn phản bội cô, dùng danh nghĩa bảo vệ để quyết định nhân sinh của chính cô.
Sau đó tôi nhìn thấy một hình ảnh, là lời tiên đoán của Alice. Hiện tại, em ấy luôn thời thời khắc khắc chú ý phương hướng phát triển của chuyện này, lời tiên đoán dựa trên quyết định của Caius, em ấy nhìn thấy một hình ảnh sẽ nhanh chóng diễn ra ngay sau lúc này.
Em ấy nhìn thấy Caius ngồi cạnh giường Claire, người đàn ông cô tình lãnh khốc khi đối mặt với chúng tôi kia giờ đây đã gỡ xuống tất cả mặt nạ hung ác, hắn ta vươn tay, đắp lại tấm chăn nhàu nát của Claire.
Dịu dàng đến mức khiến tôi nổi da gà, nhất định Claire không biết khi mình ngủ, có người ngồi ngay bên cạnh thay cô ấy đắp lại chăn đâu.
Hình ảnh này nhanh chóng vỡ ra từng mảnh, đó là bởi vì chuyện đó vừa mới xảy ra, cho nên Alice không nhìn thấy những chuyện đã nảy sinh trong quá khứ được.
Không thể tưởng tượng được, nếu như một ngày nào đó tôi yêu một con người thì có trở nên vô lý như thế hay không đây.
Tôi lại đọc quyển tiểu thuyết chưa đọc xong kia, tôi đọc thật sự chậm, bởi vì tôi không có cách giết thời gian nào khác. Tôi không muốn nguyên một đêm nay mình bị quyết định khó cả đôi đường này tra tấn đến phát điên đâu.
Nhân vật chính bởi vì tình yêu mà xuất hiện bên cạnh cô gái loài người, nhưng cô gái đó đã có người yêu, là một người đàn ông loài người.
Có vẻ như Caius vẫn còn may mắn chán, ít nhất hiện tại Claire không có người yêu.
Nhân vật chính kia bị ghen tị tra tấn, hắn ta khát vọng nhưng không được đáp lại, chỉ có thể lén lút theo sau cô gái ấy, nhìn cô ấy không ngừng rời xa chính mình.
Hành vi rình trộm đó, Caius đã quá quen rồi.
Sau đó cô gái đó cuối cùng cũng kết hôn, khoác trên mình bộ váy cưới màu trắng, bước vào lễ đường.
Tôi cực kỳ hy vọng Claire có thể có một cuộc sống bình an như thế, sau đó cùng một người đàn ông loài người bước vào cung điện hôn nhân. Cuốn tiểu thuyết bị tôi đóng lại, tôi đọc không nổi nữa, bởi vì tôi biết Caius không phải nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết này, không bao giờ hắn để Claire có khả năng yêu một người khác, cho nên quyển sách không có giá trị tham khảo nào với tôi cả.
Đó là bản chất của tình yêu sao? Tôi sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào cảnh mất khống chế như thế.
Khi vầng thái dương dần dâng lên từ phía Đông chân trời, cho dù bầu trời bị mây mù che phủ, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy hắc ám đêm tối từng bước bị xua đuổi bởi vầng sáng nhàn nhạt, một ngày mới bắt đầu rồi.
Sương mù vẫn bao phủ, mưa vẫn không ngừng rơi.
Tôi nhảy dựng lên, tôi biết rõ mình đã lãng phí rất nhiều thời gian, đôi mắt tôi dần trở nên kiên định. Tôi nên cho Claire một câu cảnh cáo, tôi phải dẫn cô ấy đi, lôi kéo Claire chạy trối chết ngay trước mắt Caius,
Tôi thậm chí đã bắt đầu lập kế hoạch phải làm sao để bí mật giải quyết Demetri mà không bị ai phát hiện.
Đó là cuộc sống của Claire, không ai trong chúng tôi có thể không chế nó. Alice yêu cô ấy, Esme và Carlisle cũng yêu cô ấy. Emmett xem Claire như người nhà mình, Rosalie mặc dù không chịu thừa nhận, nhưng chị ấy đã chuyển một bộ phận giấc mơ của chị lên người Claire, hy vọng cô ấy có thể kết hôn và sinh con, cho nên Rosalie cũng yêu cô ấy.
Mỗi người họ đều hy vọng Claire sống sót, tôi cũng thế, nhưng tôi tuyệt đối không đồng ý tình yêu của chúng tôi dành cho cô ấy thành lập trên sự dối trá.
Tôi trực tiếp mở ra cánh cửa sổ thủy tinh, nhảy xuống từ lầu ba, tôi nghe thấy tiếng kêu to như vừa bừng tỉnh của Alice nhưng tôi không để ý đến em ấy. Khi tôi đáp xuống bãi cỏ ướt sũng thì tốc độ của tôi đã trở lên cực kỳ kinh người. Tôi nhảy vào gara, khởi động chiếc xe thể thao của mình, thời điểm như thế này mang theo một chiếc xe là sự lựa chọn tốt nhất. Tôi còn lấy một xấp tiền đô trong két sắt ở gara, lấy một số túi máu trong tủ lạnh và một hộp y tế.
Tôi nên chuẩn bị nhiều hơn, nhưng chỉ có Thượng Đế mới biết tôi không còn nhiều thời gian.
Alice đã nhìn thấy điều tôi muốn làm, nhưng không ai có thể lái xe nhanh hơn tôi. Tôi biết bản thân đang mạo hiểm, nếu chỉ có một mình tôi dẫn Claire đi thì cuối cùng người truy đuổi tôi nhất định là Caius và Carlisle, mà Volturi không thể chỉ vì chuyện này mà khiển trách gia đình tôi.
Caius không có lý do nào trách phạt Carlisle bởi vì chính hắn ta cũng đang vi phạm pháp luật, hắn vốn không được xuất hiện trong cuộc sống Claire nữa.
Tôi lái xe ra ngoài, thanh âm của dòng sông, thanh âm của mưa rơi, lá thông và gió xào xạc đan xen vào nhau khiến tim tôi đập mạnh như muốn nổ tung.
Chạy trối chết đi!
Trong đầu tôi chỉ còn lại duy nhất suy nghĩ này, điều này không hề lý trí, nó ngu xuẩn đến điên cuồng, nhưng tôi không kiềm chế được suy nghĩ này. Không thể lúc nào tôi cũng có thể thực hiện biện pháp an toàn cả,sinh mệnh tôi đã vĩnh viễn dừng lại vào mùa thu tám mươi năm trước rồi, tôi nghĩ rằng mình đã trở thành một khối đá, nhân sinh lạnh lẽo này chỉ cho tôi sự cô độc nặng nề. Tôi không muốn Claire lập lại cuộc sống như tôi, phải trả giá bằng linh hồn, thời gian bị đọng lại, từ nay về sau sự chuyển động của thế giới không còn liên quan gì đến bạn nữa, sự thay đổi của bốn mùa xuân hạ thu đông cũng không thể mang cho bạn sự trưởng thành bạn nên có.
Bạn chẳng khác nào đã tử vong cả.
Tôi không thể biết rõ đây là một vụ mưu sát còn có thể làm như không thấy gì.
Trước khi xe chạy đến đường quốc lộ thì người đầu tiên đuổi theo tôi đã nhảy lên nóc xe, thanh âm va chạm này khiến tôi thấy buồn bã. Là Alice, tốc độ của em ấy quá nhanh, bởi vì năng lực của em có thể giám sát tôi bất cứ lúc nào, trước khi tôi kịp thực hiện hành động đó thì em ấy đã nhìn thấy kết quả rồi.
"Edward! Mau dừng xe! Vô ích thôi!" Alice hô to, em ấy bám chặt xe tôi, ngồi vững như tảng đá trên nóc xe.
Tôi không muốn nhìn thấy lời tiên đoán tương lai của em ấy nữa, nhưng nếu bị ai đó nhìn thấy Alice đang ngồi trên nóc xe thì chúng tôi có nguy cơ bị bại lộ, điều này không thể nghi ngờ là đưa cho Caius một cái cớ rất tốt để xử lý chúng tôi. Tôi phanh xe và mở cửa xe ra, Alice vọt vào nhanh như điện. Tôi lại lập tức lái xe, sau lưng chúng tôi vẫn còn có người đuổi theo, là bọn Emmett.
Xem ra hành vi xúc động của tôi khiến cho tất cả mọi người lo lắng, sự áy náy đang xung đột với niềm tin của mình, khiến tôi phải thừa nhận áp lực như tan xương nát thịt.
"Đừng nói gì cả! Cũng đừng nghĩ ngợi gì nữa! Alice!" Tôi biêt Claire đang ở đâu, hẳn là cô ấy đã đến trường rồi, tôi chỉ có một mục đích thôi, đó chính là dẫn Claire đi trước khi Caius đến.
Cho nên tôi không cần lời tiên đoán của Alice, tôi sẽ không nghe theo nó nữa, tôi thà rằng nghe tất cả lời xì xào bàn tán của người dân trong thị trấn này về tiền bạc, tình dục, ham muốn dơ bẩn, đủ loại tưởng tượng nghèo nàn nhàm chán còn hơn là xem tương lai chân thật của Alice.
"Edward!" Alice thất vọng gọi to tên tôi. Em ấy nghĩ rằng tôi rất tùy hứng.
Mà tôi thì không muốn phản bác lại, đúng vậy, tôi rất tùy hứng.
Tôi chỉ là một kẻ vô dụng chết tiệt, hành động của tôi sẽ chỉ hại chết mọi người mà thôi.
"Hắn đến rồi!" Giọng nói của Alice đột nhiên trở nên trống rỗng dị thường, em ấy không thể khống chế bản thân, nhỏ tiếng lẩm bẩm trong miệng, "Anh nhìn đi, Edward, hắn đến đây rồi!'
Tôi biết hắn ta đang đến đây, cái tên Caius kia đang đến đây, một chiếc xe Ferrrari đỏ chót phóng vụt qua xe chúng tôi. Tôi quay đầu nhìn thấy hắn ta, trong nháy mắt đó, đã không còn ai có thể ngăn cản được lời tiên đoán bắt đầu có hiệu lực cả, Caius giả trang thành con người tiến vào trường học, hắn sẽ gặp Claire, không ai có thể ngăn cản điều đó phát sinh.
Nếu như bây giờ tôi xử lý Caius...
"Anh sẽ chỉ bị Alex giết ngay tức khắc thôi, Edward." Alice trực tiếp đánh nát vọng tưởng của tôi.
Tôi không có năng lực của siêu anh hùng nhưng lại dại dột định mặc quần lót ra ngoài.
Tôi sống chết bám theo đuôi xe Caius, nếu bây giờ tôi tông vào xe hắn, nhưng đáng tiếc chúng tôi không phải con người, sẽ chẳng thể nào chết trong tai nạn xe cộ được, không thể đạt được mục đích 'đồng quy vu tận'.
Chúng tôi lái xe vào bãi đỗ xe trong trường, tôi rõ ràng nghe thấy dụng tâm hiểm ác của Caius, hắn ta thậm chí định tông cho Claire bị thương, bởi vì hắn đã quyết định nhất định phải chuyển hóa Claire, đình chỉ thời gian không ngừng già đi rồi chết của cô ấy.
Tôi mở cửa xe rồi lao ra ngoài, tôi nhìn thấy Claire đang không hiểu gì cả, cô ấy cô đơn một mình đứng trong màn mưa, hoàn toàn không biết kẻ đang ngồi trong chiếc xe kia là một ác ma đang mơ ước cô ấy.
Caius vẫn không nỡ khiến Claire bị thương, dừng lại hành vi phạm tội của mình vào thời khắc cuối cùng.
Tôi giữ chặt tay Claire nhân lúc hắn vẫn chưa bước ra khỏi xe, tôi kéo cô ấy vội vã rời khỏi nơi có Caius như chó nhà có tang vậy.
Xong cả rồi! Tôi biết, tôi không thể dẫn Claire đi được nữa, không còn cơ hội. Không có ai đứng về phía tôi, lời tiên đoán của Alice cũng không thể nào thay đổi được.
"Quyết định cái gì?" Trong đầu Claire tràn ngập suy nghĩ lo lắng và hoài nghi, cô ấy đang lo lắng có chuyện gì đó đã xảy ra với chúng tôi.
Phải cho cô ấy một lời cảnh cáo, khuyên cô ấy cách xa tên học sinh chuyển trường kia xa một chút, chỉ là một câu cảnh cáo mà thôi.
Tôi khó khăn thuyết phục bản thân, đừng phá hỏng mọi thứ, việc này liên quan đến tính mạng của vô số người. Chỉ có tôi phát hiện, Caius đã xuất hiện sau lưng chúng tôi, bọn Alice cũng chầm chậm bao quanh khu vực này, Claire sẽ không phát hiện trong hành lang này đang ẩn dấu bao nhiêu ma cà rồng.
Claire không hề rõ ràng, chuyện cô ấy phải đối mặt sắp tới là gì, sao cô ấy còn rãnh rỗi để lo lắng cho chúng tôi thế?
"Không, không có gì." Câu nói này như một lời chấm dứt cũng là bắt đầu của một chuỗi dối trá sau này, tôi không thể nào quên nổi tương lai thê thảm của Claire sau khi cô ấy biết sự thật, cho nên thậm chí chỉ là một lời cảnh cáo chỉ tốt ở bề ngoài, tôi cũng không tài nào nói ra khỏi miệng được.
Tôi dần đi lên một con đường của sự lừa gạt và phản bội, tôi cũng là một tên giết người. Mỏi mệt, vô số cảm giác mỏi mệt bủa vây lấy tôi, áp tôi suy sụp, tôi xoay người chạy mất, sự bình tĩnh cố bày ra giờ vỡ tan không chịu nổi một đòn đánh, khuôn mặt tôi dần vặn vẹo.
Đầu óc trống rỗng, thanh âm nói nhõ khe khẻ của những học sinh xung quanh tôi biến thành một thứ tạp âm khiến người ghét. Tôi nghe thấy vô số suy nghĩ đang đánh giá người học sinh mới chuyển trường, Isabella, tên đẹp trai tóc vàng, Ferrari... Tất cả tạp âm đó trộn lẫn thành một cảm giác mê muội kỳ quái, khiến cho tôi cảm thấy như thiếu không khí và khó chịu.
Tôi hận cái năng lực không thể khống chế này, năng lực đọc suy nghĩ khiến tôi đi đến đâu đều nghe thấy một mảnh tạp âm. Sắc mặt tôi khó coi đến độ giáo viên tiếng Tây Ban Nha liên tục chú ý đến tôi, tôi nghĩ rằng bây giờ mình rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, tôi ý thức được kế hoạch ngu ngốc của mình có trăm ngàn sơ hở đến mức nào. Chỉ là làm sao dụ Demetri mắc mưu, giết chết người theo dấu vết giỏi nhất thế giới này đã là một vấn đề rất lớn rồi.
Mà Claire là một con người yếu ớt, cô ấy càng không thể chịu nổi cảnh đào vong xuyên qua ngày đêm như thế, cô ấy sẽ vì quá mệt nhọc mà kiệt sức chết. Nếu như Claire chết thì kết quả đó có gì khác nhau chứ?
Caius tuyệt đối sẽ giết chết người hại chết Claire, mà kẻ đứng mũi chịu sào chính là tôi, kẻ —— ngu xuẩn này!
Là giọng nói của Rosalie, chị ấy không ngừng thóa mạ tôi trong đầu.
Thật không hiểu nổi làm sao Emmett có thể chịu nổi chị ta, chẳng lẽ do vẻ đẹp tuyệt mỹ ấy?
Tình yêu?
Quả nhiên, tôi vẫn không thể nào hiểu nổi, là tình cảm điên cuồng đến mức nào mới khiến một tên ma cà rồng cao quý lại đi làm chuyện bỉ ổi đó?
Quyển tiểu thuyết kia lại xuất hiện trong đầu tôi, một ma cà rồng yêu một cô gái loài người, cô gái kia đi vào thánh đường kết hôn, chú rể hiển nhiên không phải ma cà rồng kia, sau đó như thế nào? Tuy nhiên, nếu như Caius chấp nhận yên lặng bảo vệ Claire, dõi theo cô ấy bước vào thánh đường hôn nhân, mà chú rể lại không phải hắn ta... Thật sự là một vọng tưởng khờ dại mà!
Còn tôi thì sao? Nếu như tôi yêu thương một cô gái loài người? Tôi cười nhạo bản thân, chẳng lẽ tôi đã nhàm chán đến độ ảo tưởng chuyện không có khả năng xảy ra này rồi sao?
Tôi nhắm mắt lại, nghĩ rằng mình là một tảng đá, thờ ơ đắm chìm trong suy nghĩ tự hỏi hỗn loạn hắc ám trong đầu.
Sự xuất hiện của Caius tạo thành một oanh động đáng sợ, hắn ta nổi bật đến độ không giống như một con người bình thường, chẳng lẽ hắn không thể sắm vai cho đạt một chút sao? Có thể đây đã là cực hạn rồi, đối với hắn mà nói thì một người có địa vị cao như hắn thì làm vậy đã là hạ thấp lắm rồi.
Chúng tôi phải làm như thế nào mới khiến Claire tin rằng tên chết tiệt này chỉ là một học sinh trung học bình thường thôi? Một con người, một con người với dáng vẻ giống ma cà rồng như thế?
Đúng rồi, ngoài Caius ra thì còn có một học sinh chuyển trường khác, là chị họ của Claire. Tôi nhìn thấy cô ta trong suy nghĩ của những học sinh khác,chỉ là một thiêu nữ bình thường —— nếu Caius có thể bình thường được như thế, thì có lẽ lời nói dối của hắn có lực thuyết phục hơn một chút.
Đủ loại suy nghĩ nhàm chán của những cô cậu học sinh xung quanh như bám riết không tha chui vào não tôi. Có một nam sinh còn sinh ra tâm lý ghét người giàu, định cào xước chiếc xe Ferrari mới tinh kia.
Tôi cổ vũ cậu ta, nếu như cậu chàng kia thật sự có lá gan làm điều đó mà không phải chỉ dám nghĩ trong đầu thôi.
Ngày hôm nay gian nan đến mức khiến tôi muốn chạy trốn vô số lần, nhưng lại sợ bên Caius xuất hiện vấn đề gì cho nên tôi phải ráng ở lại, điều này khiến tôi cực kỳ uể oải. Tôi cố gắng để sự lưu ý của mình dừng lại trên người Caius, hắn ta đang trắng trợn bám đuôi Claire, hắn đang mừng như điên vì được ở cạnh người mình yêu, thời thời khắc khắc làm bạn với cô ấy, hắn đã dùng tất cả sức mạnh để đè nén cảm xúc cuồng nhiệt nó lại.
Tôi vô cảm nghĩ rằng chắc chắn Claire sẽ xem hắn ta như kẻ tâm thần.
Tôi vừa hy vọng Claire có thể chọc thủng lời nói dối của hắn, vừa cực kỳ rõ ràng Caius không thể bị vạch trần. Hai suy nghĩ trái chiều ấy cứ mãi giày vò tôi, nếu cứ như vậy thì kẻ bị bệnh thần kinh nhất định sẽ là tôi.
Lớp học tiết Sinh Học bắt đầu trở nên lộn xộn, đáng tiếc chỉ có tôi mới nghe thấy những giọng nói đó, nhất là Mike Newton đang thầm khen ngợi học sinh mới đến. Lực chú ý của tôi vẫn còn đang ở nơi khác, thờ ơ nhìn về phía cánh cửa phòng học, thầy Banner đang kiểm tra thẻ nghe giảng của học sinh mới chuyển trường kia, bởi vì Caius cho nên tôi hầu như không chú ý cô gái mới đến nọ.
Cô ấy là chị họ của Claire, cô con gái duy nhất của cảnh sát trưởng Charles, không thể nào có khả năng là một tên ma cà rồng ôm ấp mục tiêu đáng sợ nào đó đột nhập vào trấn Forks.
Tầm mắt lười biếng của tôi rốt cuộc chống lại ánh mắt của cô gái kia, tôi hoảng hốt trong phút chốc, đây là một đôi mắt màu nâu ấm áp và yên bình. Có trong nháy mắt, tôi nghĩ rằng mình vừa nhìn thấy Claire, đôi mắt của họ giống nhau đến kinh người.
Tên cô ấy là gì?
Isabella Swan.
Tên này lập tức dần rõ ràng, tôi nhìn thấy cô ấy bước đến, làn da rất tái nhợt, tôi thắc mắc không biết dòng họ Claire có phải đều có tính trạng di truyền như thế này hay không, đôi mắt đồng màu và làn da trắng nõn.
Trong phòng học này chỉ có bên cạnh tôi là không có ai ngồi, tôi nhanh chóng thu xếp lại mặt bàn học, để lại vị trí cho cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô gái này là người thân của Claire thì tôi giúp đỡ cô ấy một chút cũng là điều đương nhiên thôi. Tôi vẫn luôn chú ý bên phía Claire, tôi hy vọng Caius không bại lộ suy nghĩ huyết tinh tàn nhẫn của mình ra ngoài, tuy rằng lúc này khi hắn ta đứng bên cạnh Claire thì hắn ngoan ngoãn đến không thể tin nổi.
Bella không nói gì, cô ấy hơi cau mày, điều này khiến tôi không xác định suy nghĩ trong lòng cô ấy, bởi vì hình như tôi không để ý cô ấy có từng cất tiếng nói hay không, cho nên không thể nào xác định, suy nghĩ của ai trong đầu tôi này là của cô ấy. Nếu như không biết giọng nói cô ấy như thế nào thì tôi không thể đoán được đâu là thanh âm trong lòng cô.
Tần suất nhịp tim đập của cô ấy nhanh hơn người bình thường, có cái gì đó khiến cô ấy cực kỳ căng thẳng. Chị họ của Claire, được rồi, tôi tự thuyết phục chính bản thân, vì không để Claire phải chạy đến chỗ tôi rít gào, tôi sẽ cố gắng không dọa Bella chạy mất.
Tuy rằng chuyện tôi phiền não đã nhiều đến mức khiến tôi muốn nổi điên.
Cô gái chuyển trường kia nhận lấy sách giáo khoa do thấy giáo phát cho, cô ấy xoay người đi về hướng tôi, tôi vẫn không thể xác định suy nghĩ của cô ấy là gì, bởi vì tôi phát hiện không có một giọng nói nào trong đầu tôi là của cô gái ấy cả.
Một làn gió nóng thổi đến, là quạt sưởi của phòng học, nó mang đến mùi hương của cô gái ấy đến chỗ tôi.
Mùi máu tươi ngọt ngào như thuốc phiện xâm nhập vào cổ họng tôi, sự thèm thuồng đột nhiên trào lên từ trong nội tạng khiến tôi thèm thuồng đến mức phát điên. Tất cả dường như đã rời xa tôi, cho dù là Caius hay lẫn cả gia đình tôi, nọc độc mãnh liệt tiết ra từ răng nanh, nóng cháy như nham thạch đủ để hòa tan máu thịt tôi.
Singer, giờ đây tôi rốt cuộc hiểu được ý nghĩa của từ này từ trong miệng Carlisle.
Claire là Singer của Caius, không, làm sao Caius có thể nhịn được, như thế nào hắn ta có thể ở nagy bên cạnh Claire mà không tấn công cô ấy, điều này hoàn toàn không có khả năng.
Giết cô ấy —— trong đầu tôi giờ đây chỉ còn lại mỗi một suy nghĩ này, thế giới tôi dần sụp đổ, vỏ bọc loài người cũng sắp bị vạch trần.
Isabella ngẩng đầu nhìn tôi, mà tôi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân mình trong mắt cô - giống như ác ma vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT