Khi tôi đóng cửa lại, cả phòng tôi đều chìm trong hắc ám. Trước khi Rick đưa tôi trở về nhè, không biết anh ấy lấy đâu ra một gói quần áo to, nhãn áo còn chưa được cắt ra nữa, tôi thay bộ quần áo đó trong bệnh viện. Khi Charles nhìn thấy chúng tôi, cậu luôn mãi lo lắng, tôi phải an ủi cậu mãi rằng Bella và tôi đều không có chuyện gì cả, còn cùng cậu chờ Bella kiểm tra. Khi tất cả mọi chuyện đều xong xuôi, thì Charles chở Bella về nhà còn Rick thì đưa tôi về.

Tôi nghe thấy tiếng xe rời đi bên ngoài, ngay cả đèn cũng không bật đã lập tức chạy lên phòng ngủ lầu hai, tôi chạy rất nhanh, dùng sức mở ra cánh cửa sổ phòng ngủ, không khí lạnh lẽo bên ngoài lập tức thổi tràn vào, gió rất lớn, thổi bay mái tóc vẫn còn hơi nước của tôi.

Tôi nhìn ra bên ngoài thấy chiếc xe màu đỏ kia đã biến mất nơi cuối đường, ẩn sau bóng rừng cây xa xa kia. Anh đi rồi, tôi nghĩ anh vẫn ổn, Edward không thể nào thật sự có thể dọa anh sợ. Tôi dường như không thể tưởng tượng có ai có thể dọa được người này, tuy rằng anh có rất nhiều tật xấu nhưng anh cũng không thiếu dũng khí.

Tôi cảm thấy rất mệt mỏi, bật lên bóng đèn trong phòng ngủ. bước đến gần giá sách, vuốt bộ CD hỗn độn mà thẫn thờ đứng đó một hồi, không biết phải giấu cảm xúc bồn chồn này ở đâu mới tốt.

Toàn thân không có chỗ nào ấm áp, sau khi tôi trèo lên từ con suối trong rừng thì cho dù thay một bộ quần áo khô ráo cũng không có cách nào khiến cho bản thân nhanh chóng ấm áp trở lại. Tôi cố sức chống tường đi đến vòi sen trong phòng tắm, cho đến khi cơ thể được bao phủ bởi làn nước nóng thì tôi rốt cuộc giãy dụa thoát khỏi rét lạnh, tứ chi cứng nhắc một lần nữa trở nên linh hoạt, nhưng điều này không thể cuốn cảm giác mạch máu dường như đông cứng trong cơ thể tôi đi khỏi. Tôi không còn khí lực đứng vững nữa, ngồi xổm dưới làn nước ấm, không ngừng phát run.

Bây giờ tôi mới bắt đầu thật sự sợ hãi, suýt chút nữa là tôi mất anh rồi. Bí mật về Edward có nguy cơ tiết lộ, sự hoài nghi của Bella, còn có những chuyện lung tung rối loạn khác giờ phút này đều rời xa tôi, đầu óc tôi hỗn loạn và trầm trọng, không có thứ gì có thể ngăn cản tôi run rẩy tuyệt vọng. Hình ảnh xe của Tyler lao tới phá thành mảnh nhỏ, tôi không dám tưởng tượng, nếu như chiếc xe kia vẫn tiếp tục lao đến, có phải anh sẽ chết không?

Tôi chưa từng trải qua cảm giác lo lắng kịch liệt như thế, sự sợ hãi không tưởng được và sự yên tâm vì anh còn sống trộn lẫn thành một khối, biến thành một lốc xoáy tình cảm nào đó tôi chưa từng biết.

Vươn tay ôm mặt, điều này... Rất kỳ quái, tôi cũng không biết hóa ra tôi lo lắng một người đến thế. Anh ấy không phù hợp bất cứ tiêu chuẩn nào của tôi như thế, kiểu tình yêu tôi từng khoa khát, người đàn ông đến từ California này không có điểm nào khiến tôi khát vọng cả, cho dù anh xinh đẹp đến mức khiến người khác run rẩy.

Dòng nước ấm cọ rửa mái tóc tôi thành một đóa rong biển, rối tung trên vai, trên hai má. Tôi chôn mặt giữa đầu gối, trầm lặng và nhẫn nhịn bật khóc, nước mắt và dòng nước nóng đến bỏng người này lướt qua làn da tái nhợt khiến cho người ta sợ hãi của tôi.

Tình cảm điên cuồng này khiến ngay cả tôi cũng sợ hãi.

Tôi khóc lóc đến đầu váng mắt hoa, thậm chí cảm thấy mình sẽ nghẹt thở mà chết. Kéo một chiếc khăn tắm bao quanh người, bước chân tôi lảo đảo đi vào phòng, mở ra tủ quần áo lấy ra và mặc vào một chiếc áo ngủ rộng thùng thình. Đó là một chiếc áo hoodie có mũ, rất cũ rất mềm, mũ cũng rất rộng, tôi đội mũ lên rồi chui vào ổ chăn. Mưa lại rơi ngoài khung cửa sổ, điều này khiến tôi an tâm hơn.

Tôi không có cảm giác an toàn nào, trợn tròn mắt nhìn ánh sáng qua khe hở của lớp chăn, tôi quên mất phải tắt đèn, chuyện nhỏ nhặt này. Sau đó tôi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, cảm xúc hồi hộp và bứt rứt vẫn quấn quanh tôi, dòng máu nóng hổi trong tim như đang nở rộ ra một đóa hoa vậy.

Tình yêu là một đóa hoa, tình yêu... Tôi nói cho bản thân, có lẽ tôi đã biết cái gì gọi là tình yêu rồi.

Đúng vậy, tình cảm bất lực như thế, khiến tôi không thể trốn bất cứ chỗ nào, tôi không thể tưởng tượng hậu quả nếu tôi mất đi anh. Tình cảm này và tình thân hay tình cảm nước chảy đá mòn trong tưởng tượng của tôi khác hẳn nhau, không ai nói cho biết khi tôi có được tình cảm này, nó lại đáng sợ như thế.

Không còn sự mơ hồ ngây ngô nữa, tôi rõ ràng cảm nhận được sự may mắn khi anh tồn tại như thế.

Tôi thương anh, tôi chôn mình sâu trong ổ chăn, cảm nhận được tình yêu ấy dần dần lan ra khỏi trái tim, mạch máu, xương cốt tôi. Tôi ôm chặt cơ thể mình, cuộn mình thành tư thế như đứa trẻ trong bụng mẹ, tôi tự nói với bản thân không thể cãi lại được, tôi yêu anh.

Chưa từng tiếp xúc thứ tình cảm nào nồng nhiệt như vậy, chỉ biết ngây ngô đến mức không thể nào giấu nổi sự dịu dàng của mình.

Tôi đan hai bàn tay vào nhau đặt trước ngực, cảm nhận được nhịp tim đập của mình, thật lâu sau tôi mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Tiếng mưa rơi vang vọng mãi bên tai, càng ngày càng nặng nề mụ mị kéo tôi vào giấc ngủ, chậm rãi chìm vào giấc ngủ, không cảm thấy âu sầu đau đớn nữa.

Tôi nghĩ rằng mình đã ngủ rất lâu, rất lâu, dường như khong hề nằm mơ, nhưng khi tôi đột nhiên mở to mắt, mới phát hiện tóc còn chưa sấy khô, tôi quên mất phải chăm sóc mái tóc dài của mình, sẽ có một ngày sớm hay muộn tôi sẽ phải hối hận cho xem.

Cảm giác khó chịu lại lo sợ nào đó làm tôi ngồi bật dậy, có người nào đó đang nhìn tôi, cửa sổ bị mở ra, cơn mưa đêm ở Forks không hề dừng lại dù chỉ một giây. Mắt tôi vẫn còn mơ màng do vừa mới tỉnh lại, không thoải mái dụi dụi mắt, tôi rốt cuộc nhìn thấy người đang đứng bên cửa sổ là Edward.

Anh ta thoạt nhìn... sắp suy sụp hoàn toàn.

Quần áo ngày hôm nay còn không thay đi, đang dán trên cơ thể anh, mái tóc vàng nâu hỗn loạn, từng giọt nước chảy theo ống quần anh ấy mà nhỏ giọt trên sàn nhà tôi.

Tôi và anh ấy nhìn nhau, đôi mắt tối đen của Edward gần như điên cuồng, đó là một loại phẫn nộ bi thảm. Anh ấy nhanh chóng chuyển tầm mắt đi, tựa hồ không muốn nhìn tôi nhưng anh lại nhanh chóng lên tiếng, "Claire, anh cần em giúp."

Anh vừa mới nói xong, tôi liền nhảy dựng lên từ trên giường, không nói hai lời liền vọt đến tủ quần áo và mở ra cánh cửa tủ, tùy tay lấy ra một bộ quần áo bình thường, lao vào phòng tắm thay quần áo. Sau đó chạy xuống dưới lầu, Edward đang chờ tôi dưới đó. Thời gian cấp bách không chờ người, tôi nhìn rõ nét tiều tụy trên mặt Edward, không thể tin được mà hô to với anh, "Đã xảy ra chuyện gì thế? Gia đình anh không sao chứ?"

Tôi chưa từng thấy anh ấy chật vật khủng khiếp như thế bao giờ, lòng như lửa đốt vì nghĩ xảy ra chuyện lớn, dường như sắp phát điên như Edward rồi.

"Họ không sao cả, nhưng trong cuộc họp gia đình xuất hiện nhiều ý kiến bất đồng." Đôi lông mày Edward nhíu chặt vào nhau, nếu không phải sắc mặt anh không thay đổi thì tôi sẽ hoài nghi anh đang xanh mặt rồi. Anh ấy thấy tôi chạy về phía này nên lập tức mở cửa nhà ra, tiếng mưa to ngoài cửa vang lên trong đêm khuya im lặng có vẻ kinh tâm động phách.

"Họp về điều gì?" Tôi mặc vào áo mưa, dù Edward muốn đi đâu, tôi cũng đồng ý hết.

"Làm thế nào để kết thúc sinh mạng của Isabella." Giọng nói của Edward dần lạnh lẽo, hắc ám phô thiên cái địa ngoài cửa xông vào từ cánh cửa đang mở rộng, anh ấy tựa như tử thần canh cửa lãnh khốc vậy.

Bước chân đang rất nhanh của tôi lập tức dừng lại, dường như không thể tin nổi điều mình vừa nghe. Câu nói của anh ấy khiến cho cơ thể vừa mới được ủ ấm của tôi trở lên dần lạnh lẽo, ý lạnh xông lên từ lòng bàn chân. Tôi ngẩng đầu nhìn Edward, ánh mắt anh nghiêm túc như thế, không có ý đùa cợt nào. "Không thể nào, Carlisle sẽ không cho phép chuyện này xảy ra." Tôi cường điệu từng chữ một, cho dù chuyện ngoài ý muốn kia thật sự bị tiết lộ nhưng đó vẫn không phải thật sự để lộ bí mật, gia đình Cullen vẫn duy trì sự tôn trọng cơ bản nhất đối với sinh mạng người, mà theo như tính cách của chị Bella thì chị sẽ không cố ý nói ra, như vậy làm sao có thể có quyết định giết chết chị Bella được?

"Anh phải ngăn cản Jasper, chính xác mà nói thì là Alice đang ngăn cản anh ấy, nhưng vô ích thôi, anh cần thêm thời gian để có thể thật sự thuyết phục anh ấy." Edward vung nắm tay vào không trung, hung ác giống như muốn giết chết ai đó vậy, sau đó anh ấy nửa ngồi xổm xuống, tôi không do dự liền khom người ôm vai anh ấy, có vẻ như anh ấy một đường chạy thẳng đến nhà tôi.

"Thuyết phục anh anh ấy? Jasper sao? Không phải anh đã ngăn trở anh ấy rồi sao?" Giờ tôi mới nhận thấy hồi nãy Edward hơi ấp úng tạm dừng, hai người chúng tôi đã vọt vào trong màn mưa, ngay cả thời gian hỏi anh ấy muốn đi đến nơi nào cũng không đủ.

"Chỉ là lời nói ngăn cản thôi vẫn vô ích, buổi tối hôm nay rất nguy hiểm, anh phải bảo vệ Bella, nếu không cô ấy có thể sẽ chết trong giấc mơ mà chẳng ai biết." Mái tóc Edward lại bị mưa xối, thanh âm anh rất buồn bã, bị màn mưa lấn át.

Tôi tức giận, hét to vào lỗ tai anh: "Tại sao chứ, Bella đâu có để lộ bí mật, chị ấy vô hại, chị ấy sẽ không hại các anh lên báo hay TV đâu. Chẳng lẽ vì Bella nhìn thấy anh cứu chị ấy, cho nên mọi người quyết định giết chết chị ấy sao? Em không thể nào tin được mọi người có thể có quyết định hoang đường như vậy, nếu như nga cả Jasper đều bị anh ngăn cản rồi, thì ai sẽ tước đoạt sinh mạng Bella chứ?" Người nguy hiểm nhất là Jasper, anh ta vì bảo vệ Alice không bị con người chú ý thì có thể dám làm bất cứ điều gì, mà người còn lại chỉ có Rose, nhưng Carlisle và Esme có thể ngăn cản chị ấy, tôi tin rằng chỉ cần Jasper 'án binh bất động' thì sẽ không có chuyện gì xảy ra với Bella.

Tốc độ như lốc xoáy, Edward cõng tôi không ngừng chạy trong thế giới không có ánh sáng này. Nước mưa lạnh băng rơi lộp bộp trên áo mưa tôi, tôi có thể cảm nhận được đau đớn nhè nhẹ, thanh âm của Edward đã không thể duy trì bình tĩnh được nữa, anh ấy bị buộc đến đường cùng nói: "Không phải bọn anh muốn sinh mệnh của cô ấy, Claire, chỉ trích của em không hề công bằng chút nào."

"Là ai? Là ai muốn giết Bella?" Không có ai sẽ để lộ bí mật cả, cho dù là nhà Cullen hay tôi, hau chính chị Bella. Không có ai sẽ phát tán chuyện đó ra, nếu nó không bị nhiều người biết đến thì Volturi không thể nào phát hiện ra được, như vậy cho dù thân phận bị tiết lộ thì không uy hiếp đến bản thân ma cà rồng.

Edward trầm mặc không trả lời vấn đề này, anh ấy đang tiến tới gần nguồn sáng phía trước, tôi thấy được đó là căn nhà của Charles. Chúng tôi nhanh chóng chạy đến cửa, bây giờ thật sự quá khuya, tôi vội lấy chìa khóa dưới mái hiên, giờ này phỏng chừng Charles đang ngủ rồi.

Tôi rất khẩn trương, sắc mặt Edward thật sự rất không xong, tôi rất lo lắng có khi Bella đã bị giết chết trên giường rồi. Ngón tay bởi vì mất khống chế mà dần run rẩy, trong lúc nhất thời không đút chìa khóa vào được. Cho đến khi tôi rốt cuộc mở cửa ra, Edward đã biến mất, tôi tiến vào nhà, vươn tay bật đèn, có bóng ai đó đứng ngay cửa nhà bếp khiến tôi hoảng sợ. Là Charles đang mặc áo ngủ, cậu đang cầm súng trong tay, chuẩn bị bắn kẻ trộm đột nhập đêm khuya là tôi một phát. Tôi kinh ngạc vội vàng kéo mũ áo mưa xuống, bộ dáng nhếch nhác vội vàng giơ tay đầu hàng, "Cháu là Claire đây! Charles!"

"Đương nhiên cậu nhìn thấy cháu rồi." Charles hạ súng xuống, cậu cẩn thận sợ súng lỡ bóp cò mà khiến tôi bị thương,sau đó cậu bước đến ôm lấy tôi, cậu không hề để ý áo mưa tôi vẫn chưa kịp cởi xuống. "Cháu không ngủ được phải không? Cậu sớm nên biết cháu sẽ sợ hãi mà."

Có vẻ như tai nạn ngoài ý muốn hồi sáng không chỉ dọa đến đương sự mấy người chúng tôi, tôi vội vàng an ủi cậu, "Cậu phải biết rằng chúng cháu đều rất an toàn, cháu chỉ đến thăm nhà thôi."

Charles buông tay, cậu hơi bất đắc dĩ nhìn đồng hồ, sau đó tỏ vẻ thoải mái mà hài hước nói một cậu, "Hai giờ sáng, giờ giấc của cháu vĩnh viễn không giống người thường như thế, cháu ngồi đây trước đi để cậu pha sữa nóng cho cháu, một mình cháu ở căn nhà rộng thênh thang kia thì cũng khó mà thoải mái được." Cậu vừa nói vừa bước vào phòng bếp, cực kỳ không hài lòng chuyện tôi ở một mình vì có chuyện gì xảy ra thì cậu không thể kịp giúp đỡ được.

Tôi nhanh chóng cởi xuống áo mưa, bên cạnh đôt nhiên lạnh lên do sự xuất hiện đột ngột của Edward, anh ấy vô cảm nhìn phòng bếp. Rồi sau đó thở phào một hơi, xem ra Bella không sao cả. Tôi bất mãn hạ giọng, "Edward, anh phải nói cho em biết, phải làm như thế nào mới có thể bảo vệ được chị ấy, kẻ thù của chúng ta là ai?"

Trên mặt Edward xuất hiện sự do dự và giãy dụa rất rõ ràng, anh ấy thoạt nhìn còn mệt mỏi muốn chết hơn cả con người nửa đêm không ngủ là tôi này, sau đó anh nhẹ giọng nói: "Chỉ cần đêm nay thôi Claire, buổi tối hôm nay em phải một tấc không rời theo sát Bella, em không cần phải làm chuyện gì khác cả."

"Chẳng lẽ anh không định nói cho em mục đích của hành động đó sao? Jasper và Rose, các anh cãi nhau phải không?" Tôi quả thật chịu không được anh ấy cứ mãi không chịu nói gì cả, chẳng lẽ anh không rõ làm như thế sẽ khiến tôi rất khó chịu sao? Tại sao phải giết chết Bella? Tại sao chỉ có một mình Edward chiến đấu hăng hái? Tôi tuyệt đối không tin Carlisle và Esme sẽ có quyết định xử quyết Bella, mà Alice... cậu ấy sẽ ngăn cản Jasper, chứng minh Bella không có duyên với cái chết bằng lời tiên đoán của cậu ấy.

"Cho dù bọn anh đều đồng ý cô ấy cho phép cô ấy sống sót thì nó cũng không có tác dụng nào, ác ma cùng tồn tại với bọn anh." Edward thất bại lẩm bẩm, anh ấy xoa mạnh mặt, động tác này không giúp ích gì, không thể xóa đi được nét rối rắm lạnh lẽo trên mặt anh.

Tôi ngây ngốc nhìn anh ấy, dường như không thể hiểu nổi sự ngoan độc muốn 'đồng quy vô tận' nơi đáy mắt anh, tôi tận mắt nhìn thấy quá trình cảm xúc từ tuyệt vọng đến tỉnh táo lại của anh nhưng lại không khiến tôi cảm thụ được nửa điểm năng lượng nào đã cổ vũ anh ấy cả, anh ấy muốn bảo vệ Bella, khát vọng ấy cấp bách hiển hiện rõ ràng hơn bất cứ ai. Chợt nhận ra điều gì, hô nhỏ: "Anh yu chị ấy." Không thể nghi ngờ điều này cho dù nó không thể tin nổi như thế nào chăng nữa, hai người họ mới quen biết nhau được vài ngày, Edward hoàn toàn không để cho ai nhận ra tâm tư của mình cả.

Bây giờ tôi rõ ràng tình yêu là cảm giác gì hơn bất kỳ ai khác.

"Không phải như vậy." Edward bị lời tôi nói kích thích đến nhảy dựng lên, anh ấy kề sát tường trong nháy mắt, cắn chặt răng nhìn tôi. Không biết đang thuyết phục ai mà nói: "Không có khả năng, anh chỉ muốn cô ấy sống sót mà thôi, cô ấy không nên phụ trách cho sai lầm của anh, cũng không nên vì sự sơ ý của anh mà chết oan."

Từ tử vong này có thể khiến tôi nghĩ đến thòi gian vĩnh viễn dừng lại và người mãi mãi rời đi. Tôi không thể lý giải tâm tư của Edward, thứ trong đầu anh ấy bất đồng với người bình thường, tôi thử an ủi, anh ấy thật sự sợ hãi căng thẳng quá mức rồi. "Đừng như vậy, Edward, anh đã cứu tụi em, đây không phải sai lầm của anh, không phải sai lầm của ai cả, chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi."

"Ngoài ý muốn chết người." Đôi mắt Edward sáng quắc nhìn tôi, không hề chấp nhận lời an ủi của tôi.

"Anh không biết em cảm kích anh đến mức nào đâu, nếu không phải anh ngăn cản chiếc xe kia thì anh ấy đã... Rick thì sao?" Tôi rốt cuộc nhờ đến một vấn đề chết người, người nhìn thấy toàn bộ quá trình không phải chỉ có mỗi mình Bella, tại sao từ đầu đến cuối không ai nhắc đến một người chứng kiến khác vậy, nếu Bella có nguy cơ mất mạng vì bí mật này thì Rick Doyle sẽ thế nào?

Tôi lùi từng bước về sau, nhìn khuôn mặt lạnh băng của Edward, anh ấy không hề thay đổi nét mặt khi nghe thấy cái tên đó chút nào. Nỗi sợ hãi trong lòng tôi rốt cuộc không khống chế nổi nữa, lại lùi dần về sau, lưng đụng vào ghế dựa trong phòng khách. Tôi nghĩ giờ đây sắc mặt mình nhất định giống như ma cà rồng Edward, đều cứng đờ và trắng bệch như thế.

"Mọi người sẽ không giết anh ấy chứ?" Đây chỉ là một tưởng tượng thôi, nhung chỉ một tưởng tượng đủ để tôi thét vào mặt Edward.

Sắc mặt Edward đại biến, anh ấy trả lời gần như oán hận: "Dù bọn anh có chết sạch thì tên đó vẫn còn sống, hắn ta khỏe lắm, Claire."

Đáp án này khiến tôi nhũn chân, tôi ngã ngồi trên ghế, chân ghế lại thiếu một góc, lung lay sắp đổ. Edward biến thành một luồng bóng đen biến mất trước mặt tôi trong nháy mắt. Charles cầm một ly sữa trên tay, chạy ra khỏi phòng bếp, cậu hoài nghi nhìn xung quanh, nhưng nơi này chỉ còn mình tôi, cậu không tìm thấy một ai khác cả. Sau đó cậu bắt đầu nghi ngờ phán đoán của bản thân, kỳ quái lẩm bẩm, "Vừa rồi ai đang nói chuyện thế?"

Xem ra tôi và Edward giằng co quá kịch liệt, khiến cậu nghe thấy.

Tôi vô lực mà vươn tay ôm mặt, hy vọng Charles không thấy biểu cảm khó chịu trên mặt tôi. "Không sao đâu Charles, cháu chỉ đang nói mớ mà thôi."

Charles bước đến, cậu đặt ly sữa lên bàn và vươn tay vỗ vỗ bả vai tôi, hy vọng hành động ấy nhắn gửi được sự lo lắng của mình, khiến tôi dễ chịu hơn. Việc Edward đột nhiên xuất hiện, đi theo chuyện Bella có thể không thể sống tiếp, còn có kết cục không rõ của Rick đều hỗn loạn thành áp lực cực lớn, đánh úp về phía tôi. Không có ai sẽ tiết lộ bí mật cả, nhưng rốt cuộc thì vấn đề xuất hiện từ nơi nào mà khiến Edward điên cuồng bảo vệ Bella như thế, tôi vẫn không thấy rõ được.

Charles ngồi đây với tôi một hồi, tôi mới nhớ ra ngày mai cậu còn phải đi làm, tôi nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng mình, uống cạn ly sữa, sau đó tôi đề ra một yêu cầu với Charles: "Cháu có thể thăm chị Bella không?" Buổi tối hôm nay tôi sẽ ở cạnh chị ấy một tấc không rời, tôi không biết liệu Edward có lừa gạt tôi hay không, nhưng nếu như sự tồn tại của tôi có thể bảo vệ chị thì tôi tuyệt đối sẽ không rời đi.

Charles hơi bất đắc dĩ, "Có cần cậu gọi con bé dậy không? Trước khi ngủ, nó có uống thuốc hạ sốt, bây giờ hẳn ngủ rất sâu rồi."

Tôi lập tức lắc đầu, đứng lên bước lên lầu hai, Charles đi theo sau lưng tôi, tôi đi đến trước cửa phòng Bella, thật ra chuyện này rất không lễ phép bởi vì tôi lén mở cửa phòng chị. Charles sốt ruột nhẹ giọng kêu tôi một tiếng sau lưng tôi, "Claire?" Cậu không hiểu hành động của tôi.

Tôi chỉ ghé đầu vào, thấy Bella đang ở trên giường, chiếc đèn bàn trên giường đang được bật, ánh sáng mờ ảo giúp tôi biết được chị đang ngủ say, lồng ngực hơi hơi phập phồng chứng tỏ chị vẫn còn hít thở. Chị còn sống! Không có sự thật nào có thể cho tôi an ủi lớn như bây giờ. Tôi nhanh chóng rời khỏi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Charles vẫn đang cố gắng thuyết phục tôi, hai tay cậu chống eo, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Bây giờ cháu nên đi ngủ ngay đi, sáng mai cháu còn phải đi học nữa, cháu mà định thức cả đêm thì cháu sẽ không hy vọng cậu xin phép cho cháu nghỉ học cả ngày mai đâu. Phòng cậu cho cháu đấy, bây giờ lập tức lên giường ngay cho cậu, Claire." Câu cuối cùng của cảnh sát Charles chính là thể câu mệnh lệnh, cậu vẫn rất lo lắng về tôi, cảm thấy hành động điên rồ này của tôi nhất đinh là do bị dọa sợ. Tôi gặp nhũng chuyện ngoài ý muốn nhiều hơn người thường rất nhiều, trong mắt Charles, giờ đây tôi vẫn còn sống chính là một kỳ tích của Thượng Đế.

"Cảm ơn cậu, nhưng cháu ngủ phòng khách được rồi ạ!" Tôi như thế nào có thể để cho Charles rời phòng mình, sau khi nói xong không để ý đến ánh mắt phiền não của cậu nữa, quen cửa quen nẻo lấy ra chăn, cũng không cần thay áo ngủ gì cả, trực tiếp để nguyên quần áo như cũ ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ vài cái lên chiếc chăn dày lâu không dùng. "Chúc ngủ ngon, Charles." Tôi nằm xuống, nhấc chăn trùm kín cả người lại, chỉ lộ ra hai con mắt nhìn Charles vẫn còn đứng bên cạnh.

Cuối cùng Charles chỉ có thể nhìn trần nhà, động tác này thể hiện cậu rất bất đắc dĩ, nếu tôi thật sự muốn ngủ sô pha thì cậu sẽ không thể khuyên nổi tôi đâu. "Ngủ ngon." Cậu vươn tay xoa đầu tôi, giống như tôi vẫn là đứa bé tám tuổi năm ấy. Tôi híp mắt nhìn cậu đi vào phòng mình, nghe thấy tiếng đóng cửa rõ ràng.

Tôi giả bộ mình đang ngủ, điều này rất khó bởi vì ngay cả tay chân tôi đều lạnh ngắt. Tôi yên lặng đứng lên từ sô pha, không phát ra thanh âm nào, ôm chăn, tưởng tượng đây là một chiếc váy dài cồng kềnh. Rón ra rón rén trèo lên cầu thang, tôi không muốn đánh thức Bella, điều này không tốt cho chị.

Tôi mở ra cánh cửa phòng Bella, lặng lẽ bước vào, không có gì thay đổi cả. Tôi bước đến cạnh giường, Bella không phát hiện có người đang tiếp cận chị, chăn trên người chị rất hỗn loạn, mái tóc màu rám nắng xõa dài trên gối đầu trong đêm đen như biến thành màu đen kịt vậy. Chị ấy rất khỏe mạnh, tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở nhỏ vụn của chị, chị còn sống, không ai có thể cướp đoạt sinh mạng chị cả, tôi chắc chắn điều đó.

Khi cẩn thận đắp lại chăn cho chị thì tôi chú ý thấy cửa sổ đang đóng, đi qua thì mới thấy nó không khóa, tôi thuận tay khóa lại. Nếu sát thủ đến đây là ma cà rồng thì cái chốt khóa này không có tác dụng nào cả nhưng dù gì có vẫn hơn không, tôi tự an ủi mình như thế.

Tôi không rõ mục đích và suy nghĩ của Edward, nhưng việc tôi nghi hoặc không có nghĩa là bỏ qua lời nói của anh, anh ấy nhờ tôi ở cạnh Bella tối nay, như vậy tôi sẽ trắng đêm không ngủ ở cạnh chị Bella, đây là điều tôi nên làm.

Tôi lui về vùng ánh sáng không chiếu đến trong phòng, mưa vẫn còn trút xuống ngoài cửa sổ. Tôi không biết Edward chạy đi nơi nào mất rồi, có thể anh ấy còn phải gánh vác nhiệm vụ còn quan trọng hơn so với tôi. Tôi thu dọn một số bộ sách trên mặt đất ở góc cạnh giường, còn có một số bộ quần áo rơi tán loạn nữa, sau đó chùm chăn kín cả đầu mình, ngồi xuống trong góc, mở to hai mắt chăm chú nhìn chị Bella.

Tướng ngủ của Bella không đẹp cho lắm, chị ấy sẽ không giống như tôi lăn luôn xuống giường mà là nói mớ. Tôi nghe thấy chị hàm hồ trắc trở nói lung tung gì đó, có thể về cơn mưa ngoài cửa sổ, có thể về người mẹ đang xa ở thành phố Phoenix kia, chị ấy kinh ngạc nói ra tiếng, những từ ngữ kia không có nghĩa gì đặc biệt. Tôi nghĩ rằng chị sắp tỉnh lại, hơi xẩu hổ nép mình trong góc, không dám nhìn chị. Sau đó tôi nghe thấy câu nói trong miệng Bella trở lên dần rõ ràng, "Edward!" Chị không hề phòng bị, nhắm mắt không ngừng độc thoại cái tên xuất hiện trong giấc mơ mình.

Lẩm bẩm đầy nhớ nhung, trân quý như thế.

Mà Edward lại đang bảo vệ chị ấy.

Tôi nghĩ bản thân nên ít lo lắng về vấn đề tình cảm của họ lại, hai người kia chính là lưỡng tình tương duyệt, không ai xứng có kết luận này hơn tôi. Còn về khoảng cách giữa ma cà rồng và con người, nếu như cả hai người họ đều đồng ý thì tôi sao có thể có ý kiến gì, tôi chưa bao giờ cho rằng tình yêu còn cần phải phân biệt giống loài.

Tôi hơi đau đầu, tim đập hỗn loạn, tôi không hề thoải mái khi thức đêm. Tôi bắt đầu chú ý bốn phía phòng, chuyên chú một sự kiện trong một thời gian dài sẽ làm tôi mất đi khả năng nhạy cảm. Tôi nhìn máy phát nhạc cũ kỷ, còn có nhưng chồng CD được đặt sole không đồng đều bên cạnh. Nếu như có thể lắng nghe âm nhạc tôi sẽ thoải mái hơn, ý nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu rồi biến mất, tôi tiếp tục ngẩn người, bắt đầu hồi tưởng tất cả hành động của Edward ngày hôm nay.

Có cái gì đó đang ép bách anh ấy, giống như nếu tôi rời khỏi Bella dù chỉ một giây thì người chị họ nhỏ hơn tôi này sẽ lập tức bị một con quái vật nào đó quật chết vậy.

Điều này không đúng, chẳng lẽ không có một ai có thể ngăn cản được Jasper, cho nên Edward mới có thể nghe thấy suy nghĩ trong đầu anh ta, cảm thấy Bella nên được bảo vệ sao? Điều đó cũng không có khả năng, bởi vì nếu như ngay cả Alice cũng không thể khuyên nhủ được thì tôi chẳng là gì đối với Jasper cả. Nếu như tôi ngăn cản, có khi anh ta cũng giết tôi luôn một thể.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy Jasper là người lương thiện, so với một Edward lúc nào cũng tỏ vẻ âm trầm nhưng kỳ quặc thì người cứ hở rãnh ra liền ngơ ngác thẫn thờ như Jasper mới là sát thủ thật sự, là người không có tính người nhất trong gia đình Cullen.

Có thể là não bộ của tôi chỉ bé bằng con chim bồ câu, một khi dính vào suy đoán âm mưu liền chết máy ngay. Tôi bắt đầu váng đầu, đóng mí mắt xuống lại lập tức mở ra, buồn ngủ đã trở thành kẻ thù lớn nhất của tôi, mí mắt trầm trọng mỏi mệt, nước mắt sinh lý chảy tràn ra khỏi hốc mắt bởi vì tôi ngáp ngắn ngáp dài rất nhiều lần.

Tôi nên tìm một chút chuyện gì đó để làm, tôi thử lục lại chiếc hộp trí nhớ của mình, mang một mình Rick ra rồi đóng hộp lại. Mọi người ai cũng tán thưởng anh ấy xinh đẹp đến lạ thường. Tôi dường như có thể thấy mái tóc vàng mềm mại của anh ấy phiêu lãng trước mắt tôi, dáng vẻ của anh trong làn nước, tôi nhìn thấy làn da anh sáng ngời trong suốt như tảng băng ở Nam Cực vậy, màu sắc của đôi môi và ngón tay anh đều tươi đẹp như hoa. Chúng đều là trời sinh sao? Quả thật khiến người ta tự tin khi đứng trước một người như thế.

Từng phút đồng hồ trôi qua, tôi trợn nửa con mắt, nhìn mưa rơi ngoài thềm cửa sổ, đêm tối đang chậm rãi rời đi.

Bella không còn nói mớ nữa, chị ấy rất mệt mỏi, cần một giấc ngủ an ổn.

Tôi gần như không tiếng động ngâm nga một ca khúc, có thể là một bài hát của Whitney Houston, cũng có thể của Mariah Carey, tôi cần thứ gì đó chống đỡ giúp tôi vượt qua đêm tối cô đơn dài đằng đẵng này.

Không đánh thức bất cứ ai, thậm chí cả một hạt bụi, giọng hát của tôi trầm lắng đến mức ngay cả tôi cũng không nghe thấy. Tôi hơi chịu không nổi gục đầu xuống, rồi lại tiếp tục ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Bella đang ngủ, chị ấy không sao cả, sau đó tôi lại tiếp tục gục đầu xuống, đôi mắt không cẩn thận nhắm lại, giật mình mở choàng mắt nhìn chị Bella, tốt lắm, chị ấy vẫn an toàn ngủ.

Sau khi vô số lần gục đầu xuống đầu gối, tôi làm biếng nhắm mắt một lúc, khoảng vài giây sau, cơ thể tôi đột nhiên căng thẳng, toàn thân bị kích thích, không kịp phòng bị như bị người dội một chậu nước đá vào người. Có cái gì đó đang tiếp cận nơi này, cảm giác rợn tóc gáy lạnh băng tước đi tất cả ấm áp, tim đập ngày càng nhanh, tay nắm chặt lớp chăn bông đang quấn quanh người tôi, gân xanh trên mu bàn tay nảy ra.

—— Ma cà rồng!

Cảm giác này là một ma cà rồng xa lạ. Không phải một thành viên nào của gia đình Cullen, bời vì họ đều là những người tôi đã quen thuộc, sẽ không tạo thành phản ứng hoảng sợ này cho tôi.

Hắn ta đang ở trên nóc nhà, ngoài cửa sổ, tôi không dám hít thở quá mạnh, trừng mắt nhìn khung cảnh tối om ngoài song cửa sổ thủy tinh.

Hắn ta từ đâu đến chứ? Tôi không dám phát ra âm thanh nào để tránh khiến cho tên kia chú ý. Tôi may mắn bản thân đã cởi giày, bây giờ dùng chân trần, đứng lên, bước từng bước tiến đến cạnh giường chị Bella. Bella rất im lặng, gương mặt chị trông an tường vô cùng dưới ánh đèn vàng.

Chúc chị có một giấc mơ đẹp.

Tôi hoảng sợ đi đến gần cửa sổ cạnh giường, run rẩy mà chắn đằng trước chị Bella, bóng lưng tôi đã che phủ chị ấy.

Edward đã nói đúng, có ma cà rồng muốn giết chết Bella. Nhưng tôi không thể bảo vệ chị ấy được, bởi vì chỉ bằng lực lượng của mình tôi là không thể nào kháng cự lại ma cà rồng. Tên ngu ngốc Edward kia, rốt cuộc thì anh ấy lấy sự tự tin từ đâu ra thế? Tin rằng chỉ cần tôi ở bên người chị Bella là chị ấy có thể bình an vô sự chứ?

Tôi nhìn chằm chằm cửa sổ, tên kia vẫn còn ở đó. Hắn đang do dự điều gì? Chẳng lẽ hắn không phá nổi chỉ một cái chốt khóa cửa sổ sao? Có lẽ hắn ta là một ma cà rồng cực kỳ yếu ớt sao? Tôi bắt đầu hối hận không mang theo cây gậy bóng chày dưới tầng, nếu hắn ta dám thò đầu vào cửa sổ, thì tôi sẽ hung hăng đập hắn ta một trận.

Chỉ có trời mới biết chống lại lời cảnh báo trong đầu rằng có một sát thủ ngoài cửa sổ là một khảo nghiệm gian nan đến cỡ nào.

Tôi không dám động đậy dù chỉ một chút, bây giờ tôi chỉ có thể cố chống, hy vọng Edward hay bất cứ một người thiện lương nào đó của gia đình Cullen có thể giải cứu tôi khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng này.

Cảm giác không khỏe trong người dần yếu đi, tên ma cà rồng bên ngoài kia hình như đã đi rồi, tôi sợ trực giác mình sai lầm nên không hề dám tránh ra. Sau đó thật lâu thật lâu, lâu đến mức chân tôi chết lặng đến sắp rút gân, tôi mới chậm rãi ngồi xụp xuống sàn nhà. Khi chân tôi đụng phải mặt đất cứng rắn, tôi không tiếng động nhe răng trợn mắt, chân bị tê đến mức chết lặng, khó chịu đến mức khiến tôi muốn quỳ rạp trên mặt đất kêu khóc. Tôi nhịn xuống, tất cả đã qua rồi.

Tôi không biết tên ma cà rồng kia là ai, nhưng hắn ta có sát khí, bởi vì nếu không như thế thì phản ứng sinh lý của tôi sẽ không lớn như thế. Tôi không biết vì sao hắn ta bỏ đi giống như tôi không biết vì sao hắn đến đây vậy.

Tôi cuộn mình cạnh giường Bella, biến thành một cái kén, nhưng tôi không dám ngủ. Trời dần hừng đông, bầu trời xám của sáng sớm dần buông xuống, mưa rơi cả đêm bắt đầu ngưng kết thành tuyết trắng bay lả tả. Tôi giãn ra tay chân, chỉ một buổi tối đã khiến cho cơ thể tôi mệt mỏi rã rời, di chứng thức đêm khiến tôi ngay cả hít thở cũng phải cố sức.

Hình như Bella sắp tỉnh lại, không, chị ấy đã tỉnh lại vì chị ấy đã nhìn thấy tôi. Một người nằm trê n giường, một người nằm dưới giường, hai người chúng tôi trừng mắt nhìn nhau một lúc. Tôi mới bối rối cười nói: "Hình như em bị mộng du, buổi sáng tốt lành nhé, Bella!"

Tôi nhanh chóng linh hoạt đứng lên trong ánh mắt kinh ngạc của chị, ôm chăn chạy một bước thành ba bước ra ngoài. Nhưng tôi lại nhanh chóng quay trở về, lén lút trốn sau cửa, tôi vẫn không dám đi quá xa.

Đợi cho đến khi tôi nhìn thấy Edward là khi tôi ôm túi sách trèo lên xe của anh ấy đang đỗ cách nhà Charles không xa. Là do anh ấy xách tôi lên xe, tôi khô quắc như cái xác, quá mệt mỏi, không còn sức mà bóp cổ tên kia hỏi đáp án nữa.

Chúng tôi đi theo sau xe của Bella, tôi chưa từng thấy Edward lái xe chậm như thế này, thật sự làm nhục tốc độ chiếc xe của anh ấy quá.

"Có một ma cà rồng đến." Tôi nói ngắn gọn, đôi mắt không tài nào mở ra nổi.

Tôi không biết Edward sẽ có biểu cảm gì bởi vì tôi mí mắt tôi dường như không thể nào nhấc lên nổi. Tôi tiếp tục nói: "Cần em đi theo Bella vào ban ngày không? Đúng rồi, tối nay em sẽ đến nhà Charles lần nữa, đề phòng tên ma cà rồng kia có thể quay lại."

Edward trầm mặc một lúc mới nói: "Cảm ơn em, Claire, anh bảo vệ cô ấy vào ban ngày là được rồi."

Tôi dùng sức dụi dụi mắt, cực kỳ buồn ngủ, "Bella là người thân của em, anh không cần cảm ơn đâu."

Đây là lời nói thật, người phải cảm ơn là tôi, cho dù như thê nào thì Edward đã bảo vệ Bella, chị ấy rất quan trọng với tôi và Charles.

"Em cần nghỉ ngơi, Claire." Edward hơi lo lắng nhìn tôi, có thể à bời vì trạng thái cơ thể tôi bây giờ mỏng manh như tờ giấy. "Anh có thể xin phép hộ em."

Hai mắt tôi vô thần, từ chối ý tốt của Edward. Cho đến khi đến trường học, tôi nhìn thấy Edward đi theo sau lưng chị Bella, anh ấy hành động rất bí ẩn, không ai biết anh đang theo dõi người khác. Tôi bước vào phòng học, nhìn thấy Rick đã ngồi ở đó, đôi mắt anh rất sắc bén và đáng sợ, đôi mắt hình như còn thâm quầng hơn trước, anh cũng thức đêm sao?

Tôi đi đến cạnh anh, nhìn anh rất nghiêm túc, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, anh không có chuyện gì cả. Tôi lo lắng cả đêm qua, dùng hết sức để ức chế tưởng tượng hoang đường của mình, tôi sợ anh gặp chuyện không may, tôi sợ không ai bảo vệ anh cả. "Rick!" Tôi nở một nụ cườ xán lạn với anh, anh sẽ không biết được giờ khắc này tôi hạnh phúc cỡ nào đâu.

Anh hơi thất thần, nét âm trầm bén nhọn trên mặt bị một cảm xúc nào đó cuốn đi mất. Tôi ngồi xuống, giống như tê liệt nằm úp sấp lên mặt bàn. Khi không còn gì để lo lắng và anh đang an toàn ngồi cạnh tôi thì sự mỏi mệt buồn ngủ hoàn toàn đánh gục tôi.

Tôi đang ngủ, trong cơn mơ mơ hồ hồ hình như có một bàn tay đặt trên lưng tôi, tôi mơ hồ biết đó là Rick. Ấm áp quen thuộc nhiễm lên làn da tôi, tựa như ánh mặt trời đang chiếu trên người chúng tôi.

Tuy rằng tôi biết, nhất định cả đời này của chúng tôi đều phải sinh hoạt trong bóng râm.

Tôi nghe thấy anh ấy tức giận phi thường cảnh cáo tôi, "Đình chỉ hành vi này lại ngay!"

Đầu óc tôi đều bãi công hết rồi, lơ mơ trả lời anh cho có lệ. "Vâng." Chỉ có quỷ mới biết anh đang nói gì.

"Không cho phép em thức đêm nữa!"

Cái này phải nhìn tình huống, nếu Bella gặp chuyện không may thì sao bây giờ?

Hình như lương tâm của Rick trỗi dậy, anh trầm mặc một hồi, lại bắt đầu quấy rầy tôi.

"Người phụ nữ kia sẽ không chết trong bóng đêm, Claire."

Cho nên...

"Em không cần thức đêm nữa."

Tôi chìm vào giấc ngủ, ngủ liền ba tiết học, không có một người học sinh nào dám đánh thức tôi. Mà ngay cả trong mơ tôi cũng suy nghĩ phải bảo vệ anh ấy và Bella như thế nào đây?

...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ma cà rồng yếu ớt vô cùng - Demetri đang ngồi xổm ngoài cửa sổ phòng Bella, nhìn Claire trong phòng, giết hay không giết đây?

Anh ta cực kỳ rối rắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play