Edward mất tích. Hay nói chính xác hơn, anh ấy hoàn toàn rời khỏi trấn Forks.
Tôi có thể xác định mới ngày hôm qua anh ấy vẫn chưa có quyết định rời khỏi trấn Forks, tuy rằng sắc mặt anh ấy có vẻ bực bội. Đêm qua, Carlisle và Esme ngồi trên nóc nhà tôi, ôm lẫn nhau lắng nghe tiếng mưa rơi.
Họ rất lo lắng Edward và cũng lo lắng thêm chuyện nào đó. Mà tôi vẫn không biết thứ mà họ lo lắng rốt cuộc là gì, họ không nói cho tôi biết nội bộ gia đình Cullen đã xảy ra tranh cãi nào, không nói cho tôi biết lý do vì sao Edward đột nhiên chạy đến Alaska tìm bạn anh ấy, thậm chí còn dự định không trở về trong thời gian ngắn. Nhưng việc quan trọng nhất là, nỗi bi thương trong đáy mắt càng thêm Esme nồng đậm hơn.
Bác ấy ngồi bên ngoài cửa sổ phòng tôi, đối với bác ấy mà nói, hiên cửa lung lay sắp đổ đó chẳng khác nào đất bằng. Nước mưa trong suốt băng lạnh rơi xuống mái tóc bác, rơi xuống đôi lông mi dày của bà như đang rơi lệ.
Tôi cầm tay bà, đông lạnh đến phát run.
"Bác Esme, ít nhất hãy nói cho cháu biết bác sao vậy?" Tôi nhẹ giọng hỏi, đủ loại suy nghĩ bất an hỗn loạn trong lòng.
Nhưng bác ấy chỉ dùng đôi bàn tay băng lạnh ấy vuốt ve mặt tôi. Đối với người mẹ này mà nói, động tác này đã an ủi bà rất nhiều, tôi lo lắng nhìn bà.
Biểu tình trên gương mặt bà tựa như đang nhìn một người quan trọng trong đời đang mất đi, tôi thật sự không muốn đoán ai sẽ biến mất khỏi gia đình Cullen.
"Edward sẽ không sao đâu." Tôi thầm nguyền rủa tên bất hiếu chạy nhanh như thỏ kia, cho dù có mâu thuẫn với gia đình cũng không thể nói đi là đi như thế chứ.
"Không phải Edward, bác tin thằng bé sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này." Nỗi đau thương trong mắt Esme còn nồng đậm nặng hạt hơn cả cơn mưa, khiến cho người ta lo lắng bà sẽ khóc bất cứ lúc nào.
Bác ấy sẽ không khóc, bác ấy đã mất đi khả năng này.
Nếu không phải do Edward, như vậy thì vì sao bác ấy vẫn đau buồn như thế? Tôi đã chú ý họ rất kỹ, dạo gần đây không có chuyện gì xảy ra. Gia đình Cullen vẫn kỳ quái như trước ở trường học, nhưng không có thêm bạn học nào phát hiện họ không phải con người. Volturi? Không, tôi phủ nhận, đó chỉ là chuyện cũ ngoài ý muốn xảy ra vào năm ngoái, chẳng có ai muốn xách nó ra hoài niệm cả.
Đã có chuyện gì phát sinh xung quanh họ, mà tôi hoàn toàn không biết gì cả. Chuyện này thật khiến người ta buồn bã, điều duy nhất tôi có thể làm chính là đứng bên cửa sổ, Carlisle thì đứng trên nóc nhà, hai chúng tôi cùng nhau ở bên cạnh người phụ nữ thiện lương này.
"Nếu như kết cục này nhất định xảy ra, bác phải bảo vệ cháu, Claire."
Esme đột nhiên nói với tôi như vậy, ngón tay bác ấy đặt trên vai tôi vẫn còn lây dính nước mưa, tôi cảm thấy đau đớn, bác ấy dùng sức hơi mạnh thậm chí quên mất khả năng chịu đựng của tôi.
Tôi thật sự không biết vì sao bác ấy sẽ nói những lời này, tôi nhìn bác, nhưng Esme không cho tôi đáp án nào.
Carlisle cũng như thế, bọn họ biến thành ngọc trong trai, không có công cụ, bạn không thể nào moi được bí mật trong lòng họ ra.
Tôi hy vọng ít nhất họ cho tôi vài gợi ý, nhưng tôi không đạt được cái gì cả. Tôi không yên, bất an nằm trên giường, gối đầu mềm mại không đủ để chống đỡ suy nghĩ trầm trọng đầy đầu tôi, mở to mắt, tôi còn cố gắng lắng nghe thanh âm khe khẽ nói nhỏ của đôi cha mẹ trên nóc nhà kia.
Carlisle đang an ủi Esme, tôi có thể tưởng tượng ra đôi tay gắt gao nắm chặt của họ, không thể tách rời, tình yêu cùng tình thân rằng buộc với nhau ngay cả tận thế cũng không thể nào tách ra.
Mưa dầm liên miên không thể gây ra ảnh hưởng nào đến họ, nhìn dãy núi ngủ say phập phồng trong màn mưa, rừng rậm cổ xưa yên tĩnh như không có hơi thở, là niềm vui ngắm nhìn khi dựa vào nhau.
Tôi rốt cuộc sau lần thứ ba lăn xuống giường, lại gian nan trèo lên, thật sự chìm vào giấc ngủ. Ác mộng đêm này làm tôi thật sự rất kinh hoàng, tôi phất hiện bản thân đứng trong hành lang trong trường học, toàn bộ học sinh và giáo viên đều biến mất. Có ai đó một mực hô to bên tai tôi, chạy mau! Claire! Chạy mau!
Tôi không thể nhúc nhích, cũng không thể hô hấp, mất đi thanh âm.
Tiếng bước chân giữa hành lang im lặng, không ngừng vang lên, tuần hoàn vang vọng bên tai.
Một bàn tay bắt lấy bả vai tôi, anh ta đứng sau lưng tôi, thân thể dán lên người tôi.
Tôi quay đầu, nhìn thấy găng tay đỏ. Anh ta cười, dùng một thanh âm ác ý nói: "Claire, chạy mau."
Tôi nhảy dựng ra khỏi giường, chăn vướng chân tôi, trong miệng tôi vẫn còn thì thào một cái tên, Rick Doyle.
Tôi vậy mà mơ thấy anh ta, ôm mắt cá chân lăn qua lăn lại trên mặt đất, xanh mặt, không thể hiểu nổi vì sao mình lại mơ thấy anh ta.
Carlisle và Esme đã trở về nhà rồi, Edward xem ra không thể về gấp từ Alaska để đi học được, mà tôi từ đầu đến đuôi vẫn không hiểu ra sao.
Chôn mặt vào trong làn nước lạnh băng, tôi phát hiện làm như vậy cũng không có thể làm cho mình tỉnh táo lại. Đành phải vác khuôn mặt mỏi mệt đó ra khỏi buồng vệ sinh, pha bột yến mạch làm bữa sáng. Không biết tình hình ở chung của Bella và Charles như thế nào rồi, thật ra tôi đã từng nghĩ để chị Bella sống ở đây với tôi, bởi vì căn nhà này của tôi rõ ràng rộng rãi thoải mái hơn căn nhà mua mười mấy năm trước kia của Charles.
Nhưng vì có thể để cho cha con họ có thể bồi dưỡng tình cảm, tôi vẫn ngăn chặn suy nghĩ ấy trong đầu.
Hai người với tính cách giống nhau quá mức, hơn nữa không giỏi giao tiếp, luôn rất khó ở chung với nhau, nhưng tôi vẫn tin tưởng Bella yêu thương Charles không hề kém tôi.
Tuy rằng tôi nghĩ mình vẫn hơn Bella nhiều điều, bởi vì nhiều lúc, tôi không giống một cô gái hoa quý mà mình vốn phải đóng vai, tronh lòng lúc nào cũng sầu lo và lảm nhảm như bác gái thời kỳ mãn kinh vậy.
Lái xe vào bãi đỗ xe trong khuôn viên trường, hôm nay trời không mưa, từng tầng mây xuât hiện trên bầu trời Forks. Màu xám nặng trịch bao phủ trên đầu mọi người. Tôi nghe tiếng chiếc xe Chevy kia của Bella rầm rầm tiến vào, tôi thật sự bội phục chị ấy có thể chịu đựng được loại âm thanh này, mỗi lần chị ấy lái xe trên đường, tôi đều lo sợ chiếc xe cũ nát ấy sẽ tự động giải thể.
Bella dùng sức đóng cửa xe, sắc mặt chị tiều tụy như mây đen trên bầu trời, có vẻ như chị ấy cũng không hài lòng với chương trình học ngày hôm qua. Hôm nay tôi không có mang ủng đi mưa, mà là một đôi giày chơi bóng bình thường, tủ quần áo của tôi không có bao nhiêu bộ quần áo sáng màu, ngya cả áo lông đều là ba màu đen trắng xám. Quần jean và áo khoác có mũ chính là quần áo thông dụng nhất của tôi, hơn nữa mũ lưỡi trai không có hoa văn nào, tôi dùng thứ này để thay tóc ngăn lại hơi nước.
Tôi tiến vào trường với chị Bella, chị ấy vẫn chưa quen thuộc đường lối trong trường, thường xuyên nhìn thấy chị ấy vì tìm đúng hướng mà nhìn quanh bốn phía. Có hai lần tôi bắt được tay chị, bởi vì chị ấy bị trượt chân, cảm giác thăng bằng kém đến kinh người.
"Cảm ơn em." Chị luôn đỏ mặt ngượng ngùng khi phạm phải sai lầm.
Tôi kéo tay chị, cũng may chúng tôi học chung tiết đầu.
"Em rất thân với... gia đình Cullen sao?" Bella đột nhiên thấp giọng hỏi, chị ấy cố gắng làm cho bản thân bình thường chút, thời tiết rét lạnh nơi này làm cho sắc mặt chị có vẻ tái nhợt.
Tôi không hề phòng bị chị sẽ nhắc đến vấn đề này, một số suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, không biết nên nói điều gì với chị cho thích hợp. Tôi không có cách nào trợn mắt nói dối, nói cho chị ấy tôi không hề thân thiết với gia đình Cullen chút nào, chỉ cần tùy tiện tìm một bạn cùng trường nào đó với chúng tôi, thì người đó sẽ nói cho bạn, Claire chính là con nuôi thứ sáu của Esme.
"Carlisle là một vị bác sĩ rất giỏi, chị biết em bệnh tật đầy người mà, tuy rằng bác ấy là bác sĩ ngoại khoa, nhưng bác ấy cũng rất giỏi những chuyên môn khác. Em thường xuyên làm phiền bác ấy, lâu dần như thế cũng dần quen thuộc với Edward bọn họ." Đáp án này thật an toàn, tôi có thể trả lời như thế với ai cũng được cả.
Quỷ biết lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là hiện trường bắt cóc trực tiếp. Tôi đoán bọn họ còn từng thảo luận qua phải xử lý tôi như thế nào, bởi vì tôi biết nhiều lắm, người anh em à!
"Em có khá hơn chút nào không?" Giáo viên vẫn còn chưa đến lớp, trong lớp học đâu đâu đều lộn xộn, chỗ ngồi của Bella cách tôi rất gần, có một lối đi giữa chúng tôi. Chị ấy nghiêng người về phía tôi, loại khoảng cách này vừa vặn có thể nói thầm với nhau được.
"Bệnh này có lẽ không thể nào khỏi, em chỉ không cần bị ánh mặt trời chiếu vào thì sẽ không có vấn đề gì." Tôi sớm đã quen phải trốn vào bóng râm mỗi lần trời sáng rọi, vào ngày sáng sủa phải đội mũ, bung dù rồi.
Em so với chúng tôi còn giống ma cà rồng hơn, mỗi người nhà Cullen đều nói như vậy.
Mà sự thật là mấy tin đồn lưu truyền trong xã hội đều do cơ quan quyền lực của họ tung hỏa mù ra cả.
Cái gì mà sợ giá chữ thập, tỏi hay ánh mặt trời, tất cả đều do Volturi - cơ quan tài hoa hơn người ấy bịa đặt ra để cho bạn nghe chán thì thôi.
Một đám lừa đảo, tôi khen.
Đời này tôi sẽ không bao giờ đến Italy nữa, tôi thề với lá cờ nước Mỹ như vậy.
"Chuyện này thật làm người ta cảm thấy đáng tiếc, nhưng chị tin tưởng kỹ thuật chữa bệnh sẽ càng ngày càng tốt, bệnh của em một ngày nào đó có thể được chữa khỏi." Bella không được tự nhiên vén vén tóc ra sau tai, chị ấy cảm thấy ảo não khi nhắc đến chủ đề này, chị không muốn làm tôi tổn thương.
"Đương nhiên, em cũng tin như vậy." Loại vấn đề này không đủ để làm tôi tổn thương, tôi rất muốn vươn tay vuốt phẳng mi tâm nhăn lại của chị, từ sau khi đến Forks, chị ấy chưa thật sự cười thoải mái qua.
Nơi này thật sự là một địa phương quỷ quái làm cho người ta u sầu, có lẽ chị ấy chỉ cảm thấy như vậy.
Người không thích mưa tới nơi này, chính là đang trải qua một ác mộng lầy lội dài lâu. Tôi thật sự không có kinh nghiệm hữu hiệu có thể giúp đỡ được chị ấy, bởi vì tôi không ghét mưa chút nào. Có lẽ, thứ bảy tuần này tôi có thể dẫn chị đến cảng Angel mua sắm, thuận tiện xem bộ phim tình yêu nào đó nhẹ nhàng, để cho chị thoải
mái hơn.
"Em cảm thấy... Eward, con nuôi của bác sĩ Carlisle ấy, có phải anh ta... " Bella nghẹn một hơi, chị ấy vốn muốn giả vờ lơ đãng nhắc tới, nhưng rõ ràng chị đã thất bại. Nhận ra mình nói năng lộn xộn, chị khó chịu thở dài một tiếng rồi không hé răng nữa.
Nếu không phải tôi chú ý, thì sẽ rất dễ dàng bỏ qua cái tên Edward trong câu nói mơ hồ của chị.
"Ý chị là Edward Cullen sao?" Chẳng lẽ đây là kết quả khi bánh răng vận mệnh va chạm mạnh vào nhau? Vấn đề là tôi không nhớ nổi khi họ gặp nhau đã xảy ra vấn đề gì. Bạn phải thừa nhận, đối với một bộ phim điện ảnh đã xem từ rất nhiều năm trước, bạn có thể nhớ kĩ tên nhân vật chính trong phim thì đã là ưu đãi từ trí nhớ của bạn rồi. Những thứ còn lại, cho dù tôi vặt trụi hết tóc, cũng không có cách nào nhớ thêm được bao nhiêu.
Bella bất an liếc nhìn tôi một cái, chị muốn nói điều gì đó nhưng lại hàm trong miệng không nói ra.
"Anh ta không thân thiện, rất cố chấp, có chút tự cho là đúng, đúng rồi, anh ta còn rất chán ghét nhạc đồng quê..." Dưới ánh nhìn của một người thích thể loại nhạc như thế này mà nói, thì thành kiến của Edward đối với nhạc lưu hành và nhạc đồng quê thật sự cố chấp đến mức người ta muốn đánh anh ta.
"Đương nhiên, chị không cần sợ anh ta, người này chỉ là một con hổ giấy mà thôi, anh ta thường xuyên bị động kinh, hầu như lúc nào cũng thế." Tôi còn thật sự gật gật đầu, tôi luôn cảm thấy Eward có cảm xúc chán đời, phỏng chừng anh ta thường xuyên suy nghĩ vấn đề triết học làm thế nào để cứu vớt thế giới, càng nghĩ thì tính cách càng quỷ dị.
Bella không nghĩ rằng tôi sẽ đánh giá như thế, dù sao khi chị hỏi người khác, thì khẳng định câu trả lời luôn đều là lời ca ngợi anh ta anh tuấn phong nhã và cao quý vô cùng. Chị ấy phỏng chừng muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ thốt ra được một câu: "Em thích anh ta sao?"
"Ừ, em thích anh ta." tôi không hề suy nghĩ trả lời chị, tôi thích mỗi người trong gia đình Cullen, tuy rằng tôi không định trở thành người con nuôi thứ sáu của Esme, nhưng điều này không ngại tôi đối xử với họ như người nhà.
Trong phút chốc phòng học an tĩnh lại, bạn không thể tưởng tượng được vì sao tất cả họ lại nhất trí nhắm miệng trong một giây như thế, không tiếp tục bàn luận chiếc váy xinh đẹp hay màu son môi, hẹn nhau ăn cơm dã ngoại, phim đã xem tối hôm qua hay gặp tình một đêm trong quán Bar. Tập thể im bặt làm tôi ngây ngốc, không hiểu nguyên do.
Tôi nhìn về phía cửa phòng học, Rick đang đứng ở đó. Sắc mặt hắn âm trầm đáng sợ, ánh mắt tàn bạo như có thể giết người, học sinh nữ cách hắn gần nhất kia sợ đến mức muốn chạy trốn.
Ai nhìn thấy anh ta đều phải im lặng, người không biết còn tưởng là sát thủ xả súng trong trường học đến đây, người nhát gan không chừng đang kêu gào không biết trong túi anh ta đang giấu bao nhiêu khẩu súng.
Anh ta đang nhìn tôi, phẫn nộ đến cực điểm.
Tôi kỳ quái mà trầm mặc hồi tưởng, rốt cuộc thì khi nào tôi đã đắc tội anh ta rồi, chẳng lẽ tôi đã làm chuyện đáng sợ gì không thể vãn hồi với anh ta sao? Nhưng vấn đề là ngay hôm qua là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, thậm chí xe của anh ta sáng hôm qua suýt chút nữa tông tôi thành thịt nát, tôi đều không có tức giận, thì anh tức giận cái quái gì?
Anh ta... anh ta bước đến đây.
Tôi vội cúi đầu sửa sang lại bàn mình, dọn dẹp tập sách, lấy sẵn bút bi, giáo viên sắp đến rồi, vẫn nên giao học sinh hung tàn này cho giáo viên xử lý thôi, không liên quan đến tôi.
Còn có, vì sao mỗi tiết học của tôi đều nhìn thấy tên này. Tôi có loại dự cảm đáng sợ, thời khóa biểu tiết học của anh ta giống tôi y đúc, ngay cả thời gian đều giống nhau.
Bạn nhất định không thể tưởng tượng, áp lực do một người mang đến có thể trầm trọng như thế, giống như uy áp vậy. Anh ta bước từng bước một đi tới, không nhanh không chậm, nhưng bước chân rất nặng, cho người ta một loại ảo giác anh ta sẽ dẫm nát nơi này.
Tôi không ngừng mặc niệm trong lòng 'đừng tới đây, đừng tới đây', anh đều trở thành bạn cùng bàn của tôi cả ngày hôm qua rồi, tha cho tôi một tiết đi.
Bella bất an nhìn tôi, chị ấy cũng phát hiện bầu không khí này không bình thường.
Tôi vững vàng dời ghế rời xa Bella một chút, để cho chị ấy không cần đối mặt học sinh chuyển trường không hề dễ chọc này.
Tôi càng thêm hoài nghi, cái tên đến từ thành phố lớn này chuyển trường đến trấn Forks là do chọc phải họa lớn nào đó, mới có thể chạy đến đây phải không? Như kéo bè kéo phái, bạo lực học đường, vô lễ với giáo viên, ăn cắp tài sản bạn học, uy hiếp hiệu trưởng... Đây đều là tưởng tượng không có chứng cứ, nhưng có ai nói tên đó không làm được những chuyện đó đâu.
Tên này làm cho toàn bộ bạn cùng lớp hít thở không thông, mái tóc vàng ướt sũng, tôi mới phát hiện bên ngoài bắt đầu đổ mưa. Anh ta mặc áo bành tô đơn giản, quần và giày bốt màu đen, khăn quàng cổ tối màu che khuất đôi môi quá mức đỏ tươi đó.
Người này đúng thật cuồng khăn quàng cổ, phong cách trang phục của anh ta căn bản không phù hợp với lứa tuổi này, thân phận học sinh này.
Ngay cả gia đình Cullen cũng không ăn mặc như vậy... Cao quý? Sang trọng? Mới tinh?
Ai biết anh ta có thể dẫn nhà thiết kế trang phục đến trường hay không?
Tôi che miệng, giả bộ không chú ý đến ánh mắt mọi người đang đổ dồn trên người chúng tôi.
Rick đi đến bên cạnh tôi, rõ ràng bạn vốn ngồi cùng bàn tôi hôm nay đã trốn học, anh ta ném mạnh túi sách lên bàn, tiếng vang chấn động lòng của mọi người.
Anh ta vươn tay, bao tay vạn năm không đổi kia đã được thay màu khác, màu sắc càng tương xứng với quần áo trên người hơn. Kéo ra chiếc ghế dựa, chân ghế lướt qua mặt đất, tạo ra tiếng rít thảm thiết như con dao lướt qua máu thịt.
Xem ra chỗ ngồi của người bạn chưa đến trường vốn ngồi cùng tôi đã bị 'cưu chiếm thước sào' rồi.
Người này đã thuyết phục giáo viên như thế nào vậy? Không có ai có thể nhận được sự đồng ý chen vào lớp học khi trong tình huống lớp học không còn chỗ ngồi trống nào cả. Hơn nữa, tôi không thấy anh ta trình thẻ nghe giảng ra bao giờ, mỗi lần giáo viên đưa cho anh ta sách giáo khoa đều xem nhẹ vấn đề này.
Anh ta hung dữ nhìn lướt qua lớp học, những người bị nhìn đều lạnh gáy.
Nếu như ấn tượng đầu tiên là người đàn ông này xinh đẹp đến không thể tin nổi, thì ấn tượng thứ hai chính là tính cách khủng bố không thể chọc đó.
Tuy rằng anh ta vẫn chưa làm gì cả, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc mọi người đã bắt đầu nhượng bộ lui binh.
Tôi cố gắng không tránh không né liếc nhìn một cái, nước mưa vẫn còn lưu lại dấu vết trên người anh ta, chảy xuống nhỏ giọt từ cái trán trắng noãn, sợi tóc vàng đến gần như trong suốt dán lên hai má. Cả người cứng ngắc ngồi bên cạnh tôi, hai tay căng thẳng nắm chặt đặt trên đùi, trong đôi mắt màu đen lắng đọng gió lốc không biết tên.
Tôi động cũng không dám động, dáng vẻ của anh ta như thế này làm tôi nhớ đến bộ dáng của Jasper khi ngồi ở canteen, áp lực điều gì đó sục sôi, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung tấn công người khác.
Hơn nữa trang phục anh ta hơi dày, áo bành tô cũng không cởi ra, găng tay cũng không tháo bỏ, nếu như có mũ có lẽ anh ta vẫn đội cả mũ vào lớp mất, tôi đã bắt đầu hoài nghi tên này có bệnh sạch sẽ.
Sắc mặt tái nhợt ấy làm người ta lo lắng, màu da này không hề khỏe mạnh chút nào. Tuy rằng, thoạt nhìn, anh ta rất khỏe mạnh, hơn nữa... hung ác.
Tôi cuối cùng cảm thấy mình nên làm điều gì đó, ví dụ như nói về dự báo thời tiết, hoặc tiết mục thể dục, cái gì cũng được, khiến tên này bình thường lại.
Tại sao tôi lại cảm thấy làm cho tâm tình anh ta tốt lên là trách nhiệm của mình cơ chứ? Đây là điều mà bạn bè hay người thân phải làm mà, điều kiện tiên quyết là anh ta có bạn bè không?
Tôi không nên ác liệt đoán mò cuộc sống của người khác như thế, không được tự nhiên xõa mái tóc dài sang một bên mặt, muốn ngăn cản khuôn mặt với biểu tình không hề thân mật của bạn cùng bàn phóng đại vô hạn trước mắt tôi.
Tôi dường như không hề nghe thấy tiếng hít thở của anh ta, không nhìn thấy tư thế ngồi của anh ta thay đổi, anh ta cũng không nói gì, chỉ bất động nhìn thẳng phía trước.
Làm cho người ta không thể phủ nhận chính là, sườn mặt người ngồi cạnh ấy hoàn mỹ giống hệt như tỷ lệ hoàng kim dưới ngòi bút họa sĩ vậy, tôi không thể khống chế liếc nhìn anh ta. Thưởng thức cái đẹp là bản tính của con người rồi.
Không chỉ có mình tôi, rất nhiều người đều không nhịn được trộm nhìn qua.
Anh ta đột nhiên khó chịu mím môi lại, đè thấp giọng nói một cách lạnh lùng: "Một đám ngu xuẩn."
...
Tôi thu hồi ánh mắt, nên làm gì thì làm gì đi, không cần đoán nữa, người này nhất định không có bạn bè gì, xứng đáng không có bạn a.
Ai đứng cạnh anh ta quá ba phút mà không nhồi máu cơ tim thì chắc toàn để cướp bóc cả.
"Anh đã đọc xong tiểu thuyết 'Trà Hoa Nữ' chưa?" Tôi rốt cuộc mở miệng, đây đúng thật là một đề tài tán gẫu ngu xuẩn mà, tại sao lại phải bàn luận về bài học của môn tiếng Anh trong lớp Toán cơ chứ?
Ngón tay đang nắm chặt của anh ta dần lơi lỏng ra, tôi không hiểu nổi quá trình biến hóa cảm xúc của người này nữa.
"Cô cảm thấy hứng thú với tôi?" Những từ này được nói rất nhanh, ánh mắt dần dịu xuống, so với dáng vẻ của hung thủ giết người ban nãy thì bây giờ anh ta như một người bình thường chỉ hơi kỳ quái thôi.
Tôi phải trả lời như thế nào đây, tôi có thể nói, thật ra so với anh, tôi càng hứng thú có bao nhiêu câu đối thoại trong tiểu thuyết 'Trà Hoa Nữ' hơn, hoặc là bài tập này nên làm như thế nào sao?
Sự trầm mặc của tôi dường như đã chọc giận anh ta, tôi giật mình khi mình hiểu biết người học sinh mới đến này như thế, nhất cử nhất động của anh ta trong mắt tôi là dễ đoán biết như vậy.
Có phải đã gặp anh ta trước kia rồi không? Tôi trở nên nghi hoặc khó hiểu.
"Quyển tiểu thuyết ấy rất hay, là tác phẩm nổi tiếng thế giới." Tôi ngượng ngùng muốn ngừng đề tài này, chẳng lẽ tôi có thể nói thẳng, anh làm cho người ta tò mò, tôi có hứng thú với anh sao? Nếu như tôi thật sự trả lời như vậy, nhất định có thể thỏa mãn lòng hư vinh của anh ta, cho dù đó là lời nói dối.
Đôi mắt dịu dàng của anh ta lại lạnh lùng trở lại, khuôn mặt âm trầm không hề thân thiết đáng yêu chút nào, nếu anh ta chịu cởi mở nhiệt tình như Mike thì nhất định hơn phân nữa số học sinh trong trường sẽ viết thư tình cho người này.
"Cô ít đọc loại sách này thôi, nội dung cốt truyện chỉ là nhân vật chính ngu xuẩn hối tiếc tự bi ai, tình cảm yếu đuối vô vị, đối thoại thì ngu ngốc. Khiến cho người ta hoài nghi tên viết ra thứ này, có phải hay không bị đạn bắn trúng đầu mà làm chỉ số thông minh thấp như thế."
Anh ta đang phá hỏng giọng nói mượt mà của mình, dùng âm sắc duyên dáng như thế nói ra câu nói ác độc như vậy, Alexandre Dumas con sẽ muốn đập chết kẻ bình luận này mất, cũng may ông ấy đã qua đời rồi.
(Alexandre Dumas con là tác giả của Trà Hoa Nữ.)
"Tôi cảm thấy tình yêu giữa bọn họ rất cảm động." Tôi thấp giọng lẩm bẩm, đặc biệt là nhân vật Marguerite, tôi sẽ không thừa nhận khi đọc đến đoạn kết cuối cùng, tôi đều lén lau nước mắt đâu. Nghe thấy loại đánh giá như thế này, người bị trúng một viên đạn vào đầu chắc là tôi rồi.
"Tình yêu của một kỹ nữ sao?" Giọng nói của chứa vẻ đùa cợt, tựa hồ việc tôi đọc cuốn sách này làm anh ta cực kỳ tức giận.
Lại muốn lấy sách đập vào mặt tên này rồi. Tôi nhịn.
"Tình yêu thân ở địa ngục, khẩn cầu vô vọng, chỉ có thể vô dụng trốn trong góc, tương tư người yêu đã chết, quá vô dụng." Anh ta nhẹ giọng cười rộ lên, trong tròng mắt đen phiếm ra vài tia đỏ sẫm, tôi nghĩ rằng đó là tác dụng của bóng đèn.
Anh ta dùng ngữ khí đọc diễn cảm để tổng kết cuốn sách này một cách khinh bỉ.
Tôi bắt đầu muốn tìm tai nghe của tôi, ai đó hãy nói cho tôi biết thời thơ ấu của tên này bị làm sao vậy, không có cha mẹ nào sẽ chỉ vào một tác phẩm nổi tiếng thế giới mà chỉ dạy con cái mình như thế cả.
"Đây là con đường mà chỉ có phế vật không có năng lực nào mới lựa chọn, về sau cô đừng đọc loại sách như thế nữa."
Anh là cha tôi đấy hả?
Tôi âm thầm bô bô một trận trong lòng.
Thầy giáo cuối cùng cũng vào lớp, thầy ấy liếc mắt nhìn về phía chúng tôi bên này, hoàn toàn không phát hiện ra vị trí ngồi cùng bàn với tôi đã đổi người.
Tôi thuận thế kéo ánh mắt mình về, vẫn nên tập trung vào tiết học thì hơn.
Anh ta dùng một tốc độ cực kỳ chậm rãi mà sờ găng tay của mình, nghiêng đầu nhìn tôi chăm chú.
Bella quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi không biết chị ấy đang nghĩ gì, muốn nói lại thôi, tựa hồ muốn nói với tôi điều gì đó, cuối cùng chị nhíu mày dời tầm mắt.
Tôi cúi đầu, vẫn còn nhớ lại nội dung cốt truyện 'Trà Hoa Nữ", hồi tưởng như thế nào cũng không hề hỏng bét như trong câu nói của anh ta.
"Nàng ấy không có lựa chọn nào khác." Tôi lật đi lật lại trí nhớ, vẫn cảm thấy tình cảm của Marguerite rất chân thành tha thiết, hơn nữa thân phận và tật bệnh của nàng đã quyết định kết cục bi thảm của nàng rồi.
Cái gì mà phế vật không có năng lực chứ?
Kết thúc của cuốn tiểu thuyết này thật sự làm cho ta phải bật khóc.
"Sao lại không có lựa chọn nào? Cô ta có thể giết chết tên nam chính ngu ngốc kia, ấy vậy mà một chút dũng khí ấy cũng không có."
Tôi vẫn còn nghĩ anh ta đang nói giỡn, kỳ quái hỏi lại: "Tại sao phải giết chết Armand chứ, hai người họ yêu nhau mà." Điều này làm tôi hoài nghi không biết anh ta có nhớ nhầm sách hay không, hai nhân vật nam nữ chính cũng không phải kẻ thù của nhau.
"Nếu như đã tuyệt vọng đến tận cùng, không còn phương pháp nào có thể có được đối phương, chỉ có thể mục nát trong cô độc, như vậy hãy thu hồi tất cả thương hại và tình cảm, tôi sẽ trả thù... trả thù người đã làm tôi sa vào tình cảm này."
Mái tóc vàng ẩm ướt đó đã khô ráo, hơi xõa tung nhếch lên, nhưng không mang lại cảm thụ thị giác đáng yêu nào. Tôi chú ý thấy khuôn mặt ấy hiện lên nỗi thống khổ, điều này làm anh ta trông hơi dữ tợn.
Mưa đã tạnh hạt, ánh sáng ban ngày vẫn không có cách nào khiến anh ta trông tràn đầy sức sống, cho dù làn da đó trắng đến mức có thể sáng lên.
Gió lốc trong mắt anh ta cuối cùng đọng lại thành bóng tối đè nén, tôi thừa nhận, tôi không cách nào hiểu nổi phương thức đọc tác phẩm nổi tiếng thế giới như thế này. Sau đó tôi cũng không dám ngẩng đầu lên nữa, tâm tình cực kỳ áp lực.
Tôi suy nghĩ, hẳn là người bạn học này cần giáo viên dạy thêm, mà liệu tôi có thể đổi chỗ ngồi được không đây.
Anh ta liếc nhìn tôi một cái, cầm bút trong tay, nhìn chằm chằm nó vài giây, cracc một cái, cây bút bị bẻ gãy làm đôi.
Mặt tôi không còn chút máu, run rẩy, cầm bút viết mà vô tình nguệch một đường.
Thầy giáo lơ đãng liếc nhìn chúng tôi, hơi nghi hoặc, nhưng thầy không nói lời nào cả.
Mây đen ngoài cửa sổ tập hợp lại với nhau sau khi trời tạnh, hôm nay là một ngày trời đầy mây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT