*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Hàn Phi thấy mắt Tề Thiên Dương trừng mình muốn rớt ra, cúi đầu cười, “Thiếu chỗ rồi.”
Tề Thiên Dương lúc này mới phát hiện mình đang nằm ngang, vì đã quen ngủ một mình, tư thế của cậu rất bành trướng, gần như muốn chiếm hết cái giường, mặt cậu đỏ lên, hung dữ liếc Sở Hàn Phi, lùi vào bên trong, nhường lại một khoảng trống nho nhỏ cho hắn.
“Nhanh lên, ngươi định đến rạng sáng mới ngủ hả?” Tề Thiên Dương vùi nửa mặt dưới vào chăn, chỉ lộ ra đôi mắt, tiếng nói có phần mơ hồ.
Sở Hàn Phi nhìn chỗ trống nhăn nhúm thừa ra, không chê, nhanh chóng chui vào ổ chăn.
Không như dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, Sở Hàn Phi có cơ thể ấm áp, sáp cùng một chỗ cảm giác lại càng thêm rõ ràng, thân thể Tề Thiên Dương cứng đờ, lần đầu tiên cậu phát hiện da của mình lại đói khát như vậy, chỉ dựa vào xíu thôi, đã có xúc động muốn hóa thành nước tan vào người Sở Hàn Phi.
Lúc này Sở Hàn Phi nhẹ giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: “Ngủ lâu rồi, sao chăn vẫn còn lạnh?”
Ban đêm trong núi rất lạnh, tuy không thể so với quần vực Thương Lan quanh năm tuyết thổi ở Ngự Kiếm Môn, cũng không khác khí hậu cuối thu là bao. Tề Thiên Dương ngủ từ sớm, hắn vốn tưởng trong chăn đã ấm lên lâu rồi mới đúng, kết quả trừ khu vực cạnh cậu, hầu như toàn bộ chăn đều lạnh, giống như từ nãy giờ không có ai ngủ ở đây vậy.
Tề Thiên Dương ngủ không ngoan, hay đá chăn, chăn không đắp thì sao ấm nổi, đương nhiên điều này cậu tuyệt đối sẽ không nói cho Sở Hàn Phi biết, cậu chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, suy nghĩ một chút, trở mình áp vào lòng Sở Hàn Phi, luồng tay ôm lấy bờ vai rắn chắc của hắn.
Hiện tại kẻ ngây người đã biến thành Sở Hàn Phi, “Thiên Dương?”
Cảm giác ấm áp trong nháy mắt đã bắt giam liêm sỉ của Tề Thiên Dương làm tù binh, cậu đem cái mặt bị đông cứng áp vào ngực Sở Hàn Phi, khẽ ho một tiếng: “Đừng nhúc nhích, ta hơi lạnh, để ta ôm một xíu.”
Vốn chỉ muốn lợi dụng một chút, nhưng giờ lợi ích cơ bản đã chiếm được, lại được nước lấn tới e rằng sẽ gây ra hiệu quả trái ngược, cậu đã thỏa mãn rồi. Sở Hàn Phi giờ không muốn nói gì cả, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu: Nhất định không được nhắc tiểu đạo lữ nhà mình, trên đời này còn có một loại thuật pháp là thuật tránh rét.
Cảm giác ôm Sở Hàn Phi hệt như đang ôm một cái bếp lửa lớn, ấp áp lại an tâm, tựa vào ngực hắn có cảm giác an toàn khó hiểu, như chú chim bay lâu được về rừng, Tề Thiên Dương bất tri bất giác đã ngủ mất.
Không giương nanh múa vuốt như lúc tỉnh ngủ, Tề Thiên Dương khi nhắm mắt lại có vẻ yên lặng vô cùng ngoan ngoãn, nhưng có ra sao thì đó đều cậu, làm người ta vô thức mê mẩn.
Lần này về, không biết khi nào mới có thể gặp được cậu. (Tui không hiểu chỗ này lắm )
Sở Hàn Phi điều chỉnh vị trí cho thoải mái, nhìn Tề Thiên Dương dần dần thả lỏng vùng xung quanh lông mày, thở dài một hơi, ôm người chặt hơn chút nữa.
Dương Lân bị thương cần tĩnh dưỡng, vì vậy cách ngày Quý Phong liền dẫn mấy người bọn họ dự định đi cáo từ, Minh Tu cũng không nói gì thêm, chỉ bảo: “Trên đường không nên dừng lại, về sớm một chút.”
Đoàn người lần thứ hai lên xe ngựa… cái khỉ á! Quýt làm cam chịu(*), tu sĩ bị đánh liên lụy đến xe ngựa, hôm qua lúc Sở Hàn Phi độ kiếp xong cái xe ngựa kia đã không nhìn nổi nữa rồi!
Thế là cả bọn đều tự giác lên phi kiếm.
Thân là phương tiện giao thông số một Tu chân giới, có thể nói phi kiếm là hàng tốt không thể thiếu cho các nhà du lịch, à, đương nhiên, bầu trời sẽ thường xuyên xuất hiện đủ loại phi kiếm không đếm xuể, tạo thành sự tắc nghẽn trên không, nếu hai người bay hơi nhanh chút, rất có thể sẽ đụng nhau.
Tề Thiên Dương đạp lên phi kiếm, nhìn bóng người bị mình đụng phải văng ngược mấy thước, tạm thời câm nín.
Mới vừa ra khỏi Linh Đài Tự, mọi người đang định đi đến thành trì lân cận, kết quả chưa kịp bay xa đã đụng phải một người qua đường, rõ ràng cậu chỉ dừng lại không kịp mới đụng phải, kể ra cũng chỉ đụng vai người ta một cái, cậu ngay cả đau còn chưa thấy nữa! Tốc độ của phi kiếm có quan hệ trực tiếp với thực lực của chủ nhân, tu vi không chênh lệch với cậu là mấy, có cần bay xa như vậy không?
Người đối diện quay vòng lảo đảo trên không trung trong chốc lát, đủ loại tư thế ly kỳ, y như bị điên, Tề Thiên Dương rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Có chuyện trước đáp xuống hãy nói được không?” Đường trời thênh thang, người đến người đi, thật sự không phải chỗ chơi.
Chẳng ngờ, giọng điệu cứng rắn của Tề Thiên Dương vừa thốt ra, người nọ đã chuẩn xác bay về phía cậu, còn tưởng là hai người khác nhau.
Đợi người đến gần, Tề Thiên Dương mới thấy được dáng dấp của người này, cậu liền hiểu những cử động thừa thải trước đó của người này là do đâu, người này, thế mà bị mù.
Sở Hàn Phi đứng sau Tề Thiên Dương, không nói gì, Quý Phong lại có tâm nói vài câu, trong giới Tu Chân rất ít người mù, bệnh nan y đối với phàm nhân thì chỉ là một vấn đề nhỏ như cảm mạo trong mắt các Luyện đan sư, ngoại trừ một điều, trời sinh đã không trọn vẹn. Điều đó chẳng cách nào trị hết, có người nói đó là vì những người nọ kiếp trước làm quá nhiều điều ác, nhưng người nói dẫu sao cũng chỉ là người nói, ai không trọn vẹn thì cũng hiểu rõ, con đường thành tiên sẽ bị ảnh hưởng, vô cùng đáng thương. Nhưng có đáng thương đến mức nào cũng vô dụng, nhìn ánh mắt lạnh băng của Sở Hàn Phi, Quý Phong yên lặng nuốt xuống những lời định nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT