Dốc hết tâm huyết đúc kiếm nhưng lại thành thứ thất bại, Vân Trung Quân không hủy kiếm ngay tại chỗ đã là cực hạn, sao còn có thể như Chú Kiếm sư quý trọng tác phẩm của mình mà khắc chữ lên trên chứ?

Sức lực toàn thân Lam Vĩ như bị rút hết, chỉ có thể dùng một chút kiêu ngạo cuối cùng miễn cưỡng chống đỡ thân thể bản thân, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng cùng không cam lòng đến tột cùng. Hắn tuy rằng tướng mạo hung ác không được người khác yêu thích, nhưng dưới tình huống chỉ kém một bước là trên trời như thế, lại bị đánh rớt khỏi mây một cách tàn nhẫn, thật sự là làm người ta muốn khóc đó.

Tề Thiên Nhai khẽ dừng lại, bình tĩnh nói: “Nếu theo lời chưởng môn, vậy xá đệ là chủ thanh Xuân Thu Khải Minh kiếm.” Đương nhiên, cũng là vị đệ tử chân truyền cuối cùng trong thế hệ này của Ngự Kiếm Môn.

Nguyên Ứng chưởng môn không nói gì, chính là ngầm đồng ý, Tề Thiên Nhai lại lui về chỗ cũ.

Một lát sau, có một vị trưởng lão ra khỏi hàng, chắp tay cung kính nói: “Chưởng môn, việc này có quan hệ trọng đại, hẳn nên bàn bạc kỹ hơn, theo ta được biết, công tử nhà họ Tề này cùng lắm chỉ hơn hai mươi tuổi, vả lại thân còn mắc bệnh tà ác, thích giết chóc, chỉ e không phải đệ tử chân truyền nên chọn.

Tề Thiên Nhai lạnh lùng liếc mắt nhìn vị trưởng lão kia.

Lúc này gian ngoài có người báo lại: “Chưởng môn, mấy vị cung phụng đại nhân cầu kiến.”


Ngự Kiếm Môn là đại tông thượng giới, cung phụng đương nhiên là tán tiên, Tề Thiên Nhai khẽ nhíu mày, đem lời phản bác nuốt trở vào..

Chưởng môn Nguyên Ứng chậm rãi nói: “Cho bọn họ tiến vào.”

Chẳng bao lâu, mấy người đi vào, mọi người trên điện nhìn qua, không khỏi khen ngợi trong lòng một tiếng: thật khí phách!

Chỉ thấy trong điện có ba nam một nữ từ từ đi tới, nam tử dẫn đầu vận một thân trường bào xám mỏng, mộc trâm cài tóc, tuy ngũ quan bình thường, lại có một đôi mắt cực kỳ lợi hại, bị hắn đảo mắt qua không ai không dựng cả tóc gáy, giống như bị mũi kiếm chĩa vào cuống họng. Ngay sau đó là một đôi bích nhân, nam tuấn nữ mỹ, cực kỳ xứng đôi, hai người đều lộ ra một luồng khí chất nổi bật. Nhưng Tề Thiên Nhai chỉ nhìn thoáng qua, đã chán ghét quay đầu đi.

Đôi nam nữ này, tất nhiên là Kim Nghiễn Chi và Tố Thu năm đó đã từng phản bội Sương Hàn kiếm tôn, y không phải người hâm mộ Sương Hàn kiếm tôn cuồng nhiệt như Tề Thần Hiên, chỉ đơn thuần chán ghét mà thôi.

Một người khi sư diệt tổ, một người không tuân thủ nữ tắc, thế mà cuộc sống lại tiêu dao như vậy, thế đạo này, quả nhiên không công bằng.

Người cuối cùng là một lão giả, tướng mạo già nua, nhưng hai mắt lóe lên sự khôn khéo, vừa nhìn đã biết không đơn giản, trên thực tế vị lão giả này là tán tiên ngũ kiếp, hẳn là một vị sống lâu nhất trong số tán tiên đã biết hiện nay. Đương nhiên, không tính Nguyên Ứng chưởng môn, lão đã sống lâu lắm rồi, hầu như điển tịch có thể lưu truyền lại đều ghi chép về vị chưởng môn Nguyên Ứng này, kể từ đó đến giờ cũng đã thần bí lắm rồi, có người thậm chí hoài nghi lão là tu sĩ thượng cổ.

“Nghe nói kí chủ của Xuân Thu Khải Minh kiếm hiện thế, vậy thì đúng là phải chúc mừng chưởng môn, qua bào nhiêu đời bây giờ mười đại đệ tử chân truyền mới xem như tề tựu.” Nam tử dẫn đầu sắc mặt thản nhiên, rõ ràng chỉ là một diễn viên quần chúng, lại có một phong thái khác biệt, tán tiên sớm đã thoát khỏi phạm trù tu sĩ, mọi cử động dường như tự nhiên nó đã thế.

Nguyên Ứng chưởng môn không sợ dậy sóng, đầu ngón tay xẹt qua trên thân Xuân Thu Khải Minh kiếm bám đầy bụi, tựa như chẳng cái gì có thể khiến lão chú ý.

Mọi người cũng quá quen thuộc bộ dạng này của ông, nói trắng ra, với bọn họ thì chưởng môn nên ngồi như một pho tượng ở đó, nghìn năm vạn năm chưa chắc nói được vài câu không phải tốt sao? Cứ kiên trì trả lời vấn đề của bọn họ như vừa rồi, đồng thời còn tỉ mỉ giải thích lai lịch Xuân Thu Khải Minh kiếm, chưởng môn như vậy mới không bình thường có được không!

Nam tử dẫn đầu hiển nhiên cũng rõ ràng tính cách chưởng môn nhà mình, hắn gật đầu, chuẩn bị đi, lúc này một giọng nữ vang lên: “Xem ra đây chính là sư điệt mới tới? Ngươi là đệ tử của Thanh Vân? Ta nhận ra ngươi.”

Thanh âm này có chút hòa nhã, nhưng lại nói với Lam Vĩ.

Lam Vĩ thấy mọi người đều nhình về phía mình, sâu sắc cảm thấy không thể chịu đựng nổi, cũng mặc kệ ai đang nói với hắn, sắc mặt nhất thời không tốt: “Khiến tiên tôn hiểu lầm, đệ tử vô duyên, không phải chủ nhân Xuân Thu Khải Minh kiếm.”

Tố Thu cười cười, không nói gì thêm, tướng mạo ả thanh lệ dịu dàng, rất dễ làm cho người khác nảy sinh hảo cảm, Lam Vĩ dù cho đầy bụng oán khí, cũng bị thái độ ấm áp của ả làm cho ngại ngừng, đang định nói gì, Tố Thu đã lui về, đứng bên cạnh Kim Nghiễn Chi.

Trong lòng Lam Vĩ, không khỏi dâng lên chút thất vọng, nó còn thất vọng hơn cả tiền đồ hụt hẫng, loại thất vọng này có vẻ hơi ngây thơ, hắn cũng không rõ điều này có nghĩa là gì.

Kim Nghiễn Chi nói: “Vậy không biết đệ tử mới tới ở noi nào?” Hắn khẽ cười một thoáng, ánh mắt rơi trên người Tề Thiên Nhai, nói bóng nói gió: “Chẳng lẽ còn chưa tới?”

Tề Thiên Nhai đưa đôi mắt cá chết nhìn sang, biểu tình lãnh đạm, lại không nói lời nào.

Giang Chiếu Dạ bĩu môi, thực sự không biết vị cung phụng đại nhân này tại sao nhất thiết phải làm khó dễ Tề Thiên Nhai, chỗ ở của y xa nhất, mỗi lần đều đến chậm nhất, cứ căn thời gian mà tới, vốn cũng không tính là gì, chỉ là có chưởng môn ở đây, mọi người đều phải đến sớm hơn một tí, liền có vẻ tất cả mọi người đang đợi Tề Thiên Nhai. Chẳng qua đây chỉ là một việc cỏn con, kết quả mỗi lần vị cung phụng đại nhân này đều phải nói vài câu, nếu không phải biết rõ Tề Thiên Nhai là kẻ cuồng tu luyện cái gì cũng không để vào mắt thì chẳng biết sẽ có bao nhiêu người muốn làm khó dễ y, đến hiện tại, nhân duyên của Tề Thiên Nhai trong hàng ngũ đệ tử chân truyền đã thấp đến nỗi không cách nào tưởng tượng.

Nguyên Ứng chưởng môn nhẹ vỗ về thân kiếm, vẫn như lão tăng tọa định, không nói một lời.

“Không có ở đây hả?” Nam tử dẫn đầu khẽ nhướn mày, nhìn về phía một người cách chưởng môn gần nhất: “Hành Diệp trưởng lão?”

Hành Diệp trưởng lão cười khổ một tiếng, đem tiền căn hậu quả sự việc kể lại, “… Đã như vậy, nên hôm nay cũng không phải ngày sắc phong thân phận đệ tử, chư vị tới sớm.

Nam tử dẫn đầu nói: “Là người nhà họ Tề?” Trong mắt hắn ánh lên vẻ hứng thú, “Ta thấy suy nghĩ không bằng hành động, không bằng lấy ngày hôm nay, cho chúng ta ngăm phong thái đệ tử mới đi nào.”

Hành Diệp trưởng lão có phần khó xử: “Trọng Minh tiên tôn, này, sợ là không ổn đâu? Sắc phong đệ tử chân truyền cùng cấp với chưởng môn thu đồ đệ, nếu phải chuẩn bị ngay, tính thời gian sợ rằng không kịp.”

Trong đôi mắt lợi hại của Trọng Minh tiên tôn hiện lên vẽ đã hiểu, nói là nói cho người nghe, Ngự Kiếm Môn đã đợi vị đệ tử chân truyền cuối cùng mấy trăm năm, cần chuẩn bị cái gì mà không có? Thời gian một ngày sao lại không kịp? Điều này chỉ rõ, thân phận đệ tử mới tới không đơn giản, cần thận trọng đối đãi.

Tu hành lâu ngày, ai mà không khôn ra, nghe là biết mấy lời này ý tại ngôn ngoại, thân phận đệ tử mới này rất rõ, họ Tề, thân phận cực cao, lại là đệ tử Ngự Kiếm môn, còn có thể phiền Tề Thiên Nhai chạy việc, ngoại trừ vị nhị công tử danh chấn giới tu chân còn có ai chăng?

Sắc mặt Kim Nghiễn Chi lập tức xấu đi, hắn tu hành mấy nghìn năm, có thể trở thành tán tiên là kết quả của một chuỗi những việc ngoài ý muốn mà ra, bản thân cũng không có tâm chí lòng bền sẵn có như các tán tiên, vì thế tâm cảnh thường không ổn định, cũng may đẳng cấp khác biệt còn đó, tâm cảnh của hắn dao động, ở đây chỉ có ba vị tán tiên khác cùng mấy người trưởng lão tu vi đạt đến kỳ Độ Kiếp có thể loáng thoáng cảm thụ cảnh giới tiên nhân nhận ra.

Cho dù là vậy, mặt mũi cũng mất rồi, Kim Nghiễn Chi hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại vạch một bút tính nợ cho Tề Thiên Dương.

Lúc này chưởng môn Nguyên Ứng thình lình mở miệng như đã tỉnh ngủ: “Thu đồ đệ?”

Thanh âm rất nhẹ, như lẩm bẩm, nhưng mọi người ở đây ai cũng là tu sĩ cấp cao, lời này vọng vào tai, nghe rất rõ ràng.

Hành Diệp trưởng lão vội nói: “Nghe chưởng môn phân phó.”

Giữa chủ vị an tĩnh trong chốc lát, chưởng môn Nguyên Ứng tựa mộng du thanh âm chậm rì rì truyền đến, “Thu đồ đệ, thu đi, Trảm Thiên đâu?”

Hành Diệp trưởng lão cẩn thận nói: “Chưởng môn, Trảm Thiên tiên tôn đã phi thăng mấy trăm năm.”

“Phi thăng à…” Chưởng môn Nguyên Ứng lại nói: “Nó từng thu đệ tử hả? À, ta nhớ rồi, tên là Vân Bích, bảo nó xem có đồng ý nhận hài tử này không.”

Mọi người dở khóc dở cười, một trưởng lão nói: “Chưởng môn, ngài lại quên rồi, Vân Bích đã mất sớm.”

“Vân Bích hay gạt người lắm…” Nguyên Ứng chưởng môn nhẹ giọng nói một câu, ánh mắt dần dần bay xa, mọi người đợi hồi lâu, mới nghe lão chậm chạp nói: “Nếu Vân Bích muốn trốn việc, vậy bảo sư đệ nó đến đây đi.”

Nguyên Ứng chưởng môn nói xong câu này, liền khôi phục trạng thái lão tăng tọa định như trước, nhưng tất cả mọi người không ai lưu tâm, bộ dạng Vân Tĩnh tôn chủ bây giờ sao thu đồ đệ được? Chưởng môn lớn tuổi, rất hay quên, biết đâu lại qua mấy trăm năm nữa mới nhớ ra, đến lúc đó có lẽ Tề nhị công tử người ta cũng phi thăng luôn rồi, tội gì thay cậu ta truyền lời.

Tề Thiên Nhai lại ghi tạc chuyện này trong lòng, nếu y nhớ không nhầm, Thiên Dương có nói qua, Vân Tĩnh tôn chủ không phải thân nhiễm bệnh lạ, mà là bị một trong mười ba tiên khí Tụ bảo Bồn tạm thời ký túc, không những không có việc gì, trái lại còn nhận được không ít chỗ tốt, mấy thứ này không đề cập tới. Sư phụ như vậy, vừa có kinh nghiệm lại rảnh rỗi, còn chẳng cần lo lắng đường lui, tu vi Đại Thừa, thực lực tiên giai, còn chưa phiền não kỳ Độ Kiếp, thật sự rất thích hợp với đệ đệ nhà mình.

Nếu như không phải thình lình mắc phải quái bệnh, Tề Thiên Dương lấy thân phận nhị công tử nhà họ Tề, muốn bái sư còn phải xếp hàng, đương nhiên, bây giờ người ta cũng không hẳn là muốn cậu, nhưng có lời của chưởng môn mà nói, dầu gì cũng là một thẻ lệnh.

Chẳng qua, chuyện của Vân Chân tôn chủ, đúng là vẫn còn phải xem xét, việc này tuy rằng bọn họ chiếm lý, nhưng có đôi khi, cảm tình con người không thể nói rõ, Tề Thiên Nhai lâm vào trầm tư.

Các trưởng lão chỉ xem như chưởng môn lại quên uống thuốc, mấy tán tiên nghe vào tai lại có chút bất đồng.

Vân Chân tôn chủ là một truyền thuyết, cho dù lẩn quẩn trong vòng tán tiên, ông cũng là truyền thuyết.

Chín trăm tuổi Đại Thừa đỉnh phong, đây là ngưỡng mà thiên tài đều có thể đạt được, vậy tại sao là truyền thuyết chứ? Bời vì lúc người ta đột phá Đại Thừa đỉnh phong thuận tiện làm thịt một người, là một tán tiên tam kiếp.

Đại Thừa đỉnh phong nhà ngươi có thể giết tán tiên! Năm chiêu! Chỉ dùng năm chiêu!

Đại Thừa đỉnh phong nhà ngươi còn có thể giết xong tán tiên lại mặt không đổi sắc tiếp tục độ thiên kiếp!

Con mẹ nó lại độ thiên kiếp đó! Độ thiên kiếp!

Tán tiên tam kiếp là khái niệm gì có biết không! Tán tiên mỗi khi qua năm nghìn năm sẽ độ thiên kiếp một lần, độ không qua thì chết, có thể lăn lộn đến tán tiên tam kiếp, cái gã xui xẻo kia ít nhất cũng một vạn năm nghìn tuổi có biết không hả! Dù cho gã tu luyện bữa đực bữa cái chẳng ra sao, con mẹ nó cũng là tán tiên hàng thật giá thật sống một vạn năm nghìn tuổi!

Cứ như vậy, bị một tiểu bối tuổi vẫn chưa bằng số lẻ của gã chia năm nhân lúc độ thiên kiếp, giết trong nháy mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play