Tuyết bay lả tả, phủi phủi quần áo, phát ra tiếng động rất nhỏ.
“Tề sư đệ có ở đó không?” Chợt có ai gọi từ ngoài cửa, Tề Thiên Dương vừa nghe đã biết thanh âm này là ai, bỗng nhiên đau đầu.
Cái thứ nguyên linh thể thuần khiết chết tiệt này thật ăn hại quá đi mà! Cậu cũng là người đã kết hôn rồi mà! Hơn nữa cậu vô cùng chắc chắn và khẳng định rằng cậu chưa từng có bất kì ám chỉ bất thường nào, cái tên Giang Chiếu Dạ kia mỗi ngày vẫn đến báo danh!
Coi như không cân nhắc đến vấn đề hại người như một thẳng nam bẻ cong thẳng nam khác gây ra lương tâm bất an, phiền cũng phiền muốn chết luôn rồi đó!
Tề Thiên Dương quả thực chỉ muốn đắp chăn lên đầu giả chết thôi, lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Y không có ở đây.”
Sở Hàn Phi mặt không thay đổi nhìn nam nhân trước mắt, bất động thanh sắc nhìn người ta một lượt từ đầu đến chân.
Tướng mạo: Xấu.
Dáng vẻ: Kém.
Tu vi: Bình thường thôi.
Tự ý tiến vào viện của người khác, nhân phẩm thấp kém.
Xét về tổng thể, đây là một người không hề có điểm sáng mà tố chất còn thấp kém, không đáng để Thiên Dương thân quen.
Giang Chiếu Dạ cũng không nhìn Sở Hàn Phi vừa mắt, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu đây là đạo lữ của Tề sư đệ, gã nói gì làm gì người ngoài cuộc như mình nào có thể xen vào, nhưng càng hiểu thì lại càng cảm thấy Tề sư đệ bị vậy là không đáng.
Một nam nhân lạnh lùng như thế, làm sao xứng với Tề sư đệ? Nhưng xứng hay không xứng, thì có gì hay để nói chứ? Chuyện đã chắc như đinh đóng cột rồi.
Trong mắt Giang Chiếu Dạ xẹt qua một vệt âm u, rất khoái đã biến mất, hắn hất cằm nhìn Sở Hàn Phi: “Ta tìm Tề sư đệ là có chuyện quan trọng, sư thúc cứ tự nhiên.”
“Có chuyện gì để ta chuyển lời.” Sở Hàn Phi lạnh giọng nói.
Nghe ngữ khí của Giang Chiếu Dạ quả thực không giống như đến nói chuyện phiếm, Tề Thiên Dương lau mặt, “Giang sư huynh vào đi, Sở… Sư thúc, rời đi một lát được không?”
Mẹ nó, cậu đến cùng nên gọi Sở ngựa giống là cái gì đây? Sao lại cảm giác gọi gì cũng không đúng vậy hả?
Bên ngoài dừng một hồi, không có âm thanh gì, một lát sau, Giang Chiếu Dạ vào.
Có lẽ là phía ngoài tuyết quá lớn, khiến người có áp lực trong lòng, cho dù nóng lạnh bất xâm, các đệ tử Ngự Kiếm Môn đa số đều mặc quần áo mùa đông, Giang Chiếu Dạ mặc một bộ trường bào màu đen thêu cẩm vân trắng, ngoài khoác áo lông cáo, nhìn qua vừa ấm vừa sang trọng, Tề Thiên Dương lại hoảng hốt, cậu hình như chưa từng thấy Sở ngựa giống mặc quần áo tốt thì phải, vài bộ trang phục màu xanh đổi qua đổi lại, chỉ vì gương mặt kia, không có người nào chú ý tới trang phục nghèo túng hắn đang mặc.
Nếu hắn cũng mặc như Giang Chiếu Dạ, chắc là sẽ đẹp lắm... Khoan đã! Cậu đến cùng đang nghĩ gì vậy! Sức cạnh tranh của Sở ngựa giống đã khá lớn rồi có được không? Nếu lại để cho hắn ăn mặc chưng diện, vậy đồng bào các anh em trong thiên hạ sẽ không muốn lấy vợ nữa!
Tề Thiên Dương vì bản thân vừa bị quỷ ám mà thành tâm sám hối ba giây đồng hồ.
“Tề sư đệ?” Giang Chiếu Dạ chần chờ nhìn thiếu niên ngồi ở trên giường cắn vỏ chăn một mặt khổ đại thù sâu.
Tề Thiên Dương dừng một chút, người như không có việc gì mà đáp lại, “Giang sư huynh tìm ta có chuyện gì?”
Thấy cậu như thế, Giang Chiếu Dạ phối hợp làm bộ quên mất chuyện mới phát sinh hồi nãy, “Chỉ là có chút nghi vấn, không biết có nên nói hay không.”
Mấy ngày qua hắn cố ý đi tra ghi chép có liên quan đến Tử Tiêu Kiếm điển, còn hỏi thăm sư đệ đang tu tập công pháp này, hắn khẳng định Tề Thiên Dương ngày đó sử dụng chính là Tử Tiêu Kiếm điển, không chỉ như vậy, chí ít đã đến giai đoạn đạt được chút thành tựu.
Tề Thiên Dương không thích quanh co vòng vèo, nói thẳng: “Ngươi muốn hỏi cái gì, nói thẳng đi.”
Giang Chiếu Dạ trầm mặc một chút: “Có thể nói cho ta biết công pháp ngươi tu tập tên gì không?”
Sự việc đã bại lộ!
Phản ứng đầu tiên của Tề Thiên Dương chính là thế này, uổng công cậu vẫn cho rằng Giang Chiếu Dạ muốn tới hỏi cậu về thanh kiếm đã mất nguỵ trang kia chứ!
Thời khắc này, đầu óc của cậu dùng tốc độ hoạt động gấp hai mươi lần bình thường, trên mặt cũng không bộc lộ chút gì, dừng một chút, cậu tựa hồ có chút kỳ quái hỏi: “Công pháp của ta, có vấn đề gì không?”
Giang Chiếu Dạ liếc mắt nhìn cậu, mím mím môi, “Công pháp kia rất giống một sư đệ của ta.”
Tề Thiên Dương làm bộ không thèm để ý nói: “Cõi đời này công pháp giống nhau rất nhiều, ta luyện chính là bản đơn lẻ, dùng rất hợp, tên Lăng Tiêu Kiếm pháp.”
Giang Chiếu Dạ trầm mặc, hắn và Tề Thiên Dương giao tình không sâu, vừa nãy mạo muội dò hỏi công pháp của người ta đã thất lễ lắm rồi, nếu lại bảo để hắn xem Lăng Tiêu Kiếm pháp kia, thực sự đã quá phận.
Tề Thiên Dương thở phào nhẹ nhõm, cậu biết cửa này xem như qua, còn lại, vẫn phải xem nên lừa gạt Ngự Kiếm Môn làm sao, xét thấy bảo vật trấn môn mà bọn họ có được cũng không mấy quang minh chính đại, cậu bèn quyết định lấy cho công pháp của bản thân một cái tên càng cao quý hơn, lai lịch cũng mơ hồ một chút, cái nào là bản gốc cái nào là đạo văn cứ để bọn họ cãi cọ đi!
Ngược lại trong tay cậu nhất định là bản đầy đủ, mà Ngự Kiếm Môn qua nhiều năm như vậy, nói không chừng đã thiếu mất vài trang.
Không lấy được đáp án từ chỗ Tề Thiên Dương, Giang Chiếu Dạ bỏ đi, Tề Thiên Dương còn chưa kịp thả lỏng một hơi, Sở Hàn Phi đã đẩy cửa đi vào, kéo theo một thân gió tuyết.
Tuy rằng không lạnh, nhưng nhìn một mảnh trắng xóa kia, Tề Thiên Dương vẫn không tự chủ mà run lập cập, kêu lên: “Mau đóng cửa lại đi!”
Sở Hàn Phi dừng lại, đóng cửa, đi tới trước giường cậu.
“Sở Hàn Phi? Này! Ngươi làm sao vậy?” Tề Thiên Dương thầm run một cái, ôm chăn thật chặt, nói thật, một người mặt không cảm xúc không nói chuyện, cứ như vậy nhìn bạn, đúng là rất đáng sợ.
Sở Hàn Phi ngồi xuống bên mép giường, hắn khẽ nâng tay, sau đó Tề Thiên Dương liền khiếp sợ phát hiện, cậu không động đậy được nữa!
Cấm chế thực lực tuyệt đối! Giời ạ đây là cách mà ngày đó cậu dùng để đối phó Cố Nhan!
Tề Thiên Dương có chút bỡ ngỡ, cậu chợt hiểu, tên Sở Hàn Phi không cần mặt mũi bám đuôi dai như đỉa, chỉ là nguỵ trang của nam nhân này, trên bản chất hắn vẫn là… nam chính sảng văn tam quan bất chính làm chuyện xấu không có giới hạn.
Cậu cậu cậu cậu cậu cậu bây giờ không phải bị quy thành boss nhỏ cao to đẹp trai giàu có mà bị khử đâu ha?
Trời xanh cứu tôi!
Tề Thiên Dương cười khan: “Chuyện đó, sư thúc, có chuyện gì cũng từ từ rồi nói, ngươi xem ngươi thả ta ra trước được không…”
Sở Hàn Phi không nói lời nào, trái lại dần dần tiến gần hơn một chút, mãi đến tận khi nắm ở bên trên Tề Thiên Dương, hô hấp của hai người có thể nghe thấy, mới ngừng lại.
“Ngươi dùng bộ dạng này gặp hắn?” Âm thanh lạnh lùng trong trẻo vang ở bên tai, mang theo sự tức giận không rõ ràng.
Tề Thiên Dương liếc mắt nhìn quần áo mình mặc, là một bộ tiết y màu trắng, tay dài vạt dài, nếu ở thế giới cũ của cậu còn có thể trực tiếp ra ngoài, này thì có gì phải tức giận? Hay là… Người này nhẫn nhịn cậu đã lâu, muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình?
Sở Hàn Phi thấy cậu một mặt không hiểu ra sao, càng thêm tức giận, đồng thời sâu trong nội tâm còn có chút bi ai mơ hồ. Hắn không sợ Thiên Dương không yêu hắn, hắn có thể chờ, đây là cái hắn phải chịu, nhưng hắn sợ nhất là Thiên Dương căn bản không tin tưởng tình yêu của hắn, cho rằng hắn đang đùa cậu thậm chí có ý đồ khác.
Lửa giận làm choáng váng đầu óc, Sở Hàn Phi giữ ót Tề Thiên Dương, dán môi mìn lên.
Bị ép hôn sâu cả người Tề Thiên Dương cả người đều mê mang, cặp mắt đào hoa xinh đẹp trợn tròn, trong đó tràn đầy… Mẹ kiếp!
Đệch mẹ nó! Nụ hôn đầu của ông! Mẹ nó đối tượng là đàn ông!
Đầu lưỡi Sở Hàn Phi không ngừng khuấy đảo trong khoang miệng Tề Thiên Dương, ngây ngô rồi lại nóng rực, Tề Thiên Dương theo bản năng há mồm cắn, mùi máu tanh bao phủ hai người. Sở Hàn Phi bị đau, lại không chịu lùi ra, hôn môi càng thêm sâu.
Lần đầu lại là hôn sâu kiểu Pháp, Tề Thiên Dương bị làm đến sắp điên rồi, cậu có tính thích sạch sẽ đôi chút, ghét nhất là nước bọt của người khác, kết quả bây giờ thế mà bị ép nuốt vài ngụm!
Cảm giác buồn nôn mạnh mẽ làm cho cậu không tự chủ được chảy nước mắt, phát ra âm thanh “ưm ưm”.
Sở Hàn Phi bỗng nhiên dừng lại, hắn thả Tề Thiên Dương ra đứng lên, nhìn cậu, một lúc lâu, như là kịp phản ứng lại, thần sắc phức tạp nói: “Xin lỗi.”
Sau đó xoay người rời đi, Tề Thiên Dương ngay cả gọi cũng không kịp kêu thành tiếng, bóng người của hắn liền biến mất ở ngoài cửa phòng.
Tề Thiên Dương lẳng lặng nằm ở trên giường, sắc mặt cũng rất phức tạp, một lát sau, cậu ngửa mặt lên trời chửi một câu: “Sở Hàn Phi tên khốn kiếp nhà ngươi! Tốt xấu gì cũng phải giải cấm chế cho tiểu gia rồi hãy vội đi đầu thai chứ!”
Phía ngoài gió tuyết càng lúc càng nhiều, gió lạnh gào thét, tuyết ngợp trời, không thấy trời trăng, phảng phất như trời đất đã biến thành một con quái thú, muốn nuốt chửng sạch sẽ tất cả mọi thứ.
Sở Hàn Phi ra khỏi gian phòng của Tề Thiên Dương, một đường ngự kiếm bay nhanh trên không, hắn không dùng lồng phòng hộ, gió lạnh và tuyết đập vào mặt rất đau, nhưng mà nếu không như vậy, chẳng có cách nào dẹp loạn tâm tình nóng rực của hắn.
Hắn lại có thể, không màng ý nguyện của Thiên Dương, hôn y…
Biết rõ là không nên, tại sao vẫn hồi tưởng lần này đến lần khác?
Bộ dạng khiếp sợ của y, bộ dạng kháng cự của y, bộ dạng khó chịu của y, bộ dạng thút thít của y, một lần rồi một lần, rõ ràng như vậy.
Sở Hàn Phi cảm thấy bản thân mình thật sự rất xấu xa, rõ ràng là cưỡng ép, lại hưng phấn như vậy.
Hắn ngơ ngơ ngác ngác ngự kiếm phi hành, suy nghĩ đã rời xa thân thể.
Gió tuyết đầy trời, không nhìn thấy con đường phía trước, mơ hồ có ánh sáng của mấy chiếc lồng hộ thân xẹt qua, Sở Hàn Phi ẩn náu hoàn toàn, nếu như không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra nơi này còn có người.
Mà trên thực tế, người đội gió tuyết lớn như vậy mà ngự kiếm phi hành, không có mấy ai lại đi nhìn đường cho kỹ, thật không may, phía trước một thanh phi kiếm cấp tốc đi tới, đợi đến khi thấy rõ Sở Hàn Phi, đã không kịp dừng lại nữa, mà Sở Hàn Phi thì căn bản không chú ý tới, lưỡng thanh phi kiếm đụng thẳng vào nhau.
Sở Hàn Phi lần này ngược lại kịp phản ứng, hắn tạo ra một bức tường linh lực, che chở bản thân ở bên trong, mà đối phương thì lại vì không kịp phản ứng, bị hất mạnh qua một bên, ở giữa không trung liên tục xoay người mấy cái mới đứng vững.
“Này! Ngươi đi không nhìn đường à! Còn không dựng lồng phòng hộ, cố ý muốn đụng bản tiêu thư có phải không?” Thanh âm kia xinh đẹp uyển chuyển, mặc dù là lời chỉ trích, lại dễ nghe vô cùng.
Sở Hàn Phi không muốn dây dưa thêm với cô gái này, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi.”
Nữ tu bị đụng ban đầu còn có vẻ căm giận, nghe đến giọng của hắn, bỗng khựng lại, nhìn sang, thấy là nam nhân cực kỳ tuấn mỹ, tu vi cao hơn nàng rất nhiều, trong lòng run sợ một hồi.
Phi kiếm của Sở Hàn Phi khẽ động, phát ra tiếng ong ong thật nhỏ, “Ta còn có việc trong người, nếu như phải bồi thường, cứ tìm Trọng Minh động.”
Thấy hắn sắp rời khỏi, nữ tu kia thầm sốt ruột, vội vàng kêu lên: “Ta làm sao biết ngươi nói thật hay giả? Ngươi tên là gì, danh nghĩa là gì? Không nói rõ ràng ngươi không được đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT