Âu Dương được tóc dài và áo trắng đỡ lấy hai bên, chậm rãi dựa lưng vào tường. Bắt đầu xé áo trên người tìm cách băng bó vết thương cho mình. Thỉnh thoảng lại đau đến mức rít lên một hơi.
Trong lúc đó, âm thanh máy móc kia lại vang lên lần nữa.
[ À thì... Anh bạn ơi... ]
[ Có cái gì đấy lạ lắm. Vì tôi không gỡ khỏi anh được. ]
Âu Dương nghệt mặt ra.
Ảo giác này kéo dài lâu thế nhỉ?
Anh đoán mình chắc cũng điên luôn rồi.
[ Không phải bị điên đâu anh ơi! ]
Thanh âm máy móc kia im lặng một lát, giống như đang ngẫm nghĩ cái gì.
[ Xin tự giới thiệu một chút, tôi là Bảo Bảo. Một hệ thống... À, là một loại trí tuệ nhân tạo do... do Chính Phủ ở tương lai gửi tới! Nhằm trợ giúp mọi người thoát khỏi thảm họa trong quá khứ! Cốt truyện kia thật ra là tương lai tới sắp xảy ra. Chúng ta cần xử lý tra công, bảo vệ tương lai bla bla... ]
[ À mà anh bạn đây là... ]
: "Tôi là Âu Dương."
[ Ồ ồ Âu Dương. ]
[ ... ]
[ Cái đ**? ]
Thanh âm hệ thống im bặt không lên tiếng nữa.
Vết thương đã được băng bó nhưng vẫn còn âm ỉ đau, vẻ mặt của Âu Dương trở nên kém sắc có phần hơi xanh xao. Nhưng rốt cuộc vẫn bỏ qua âm thanh kỳ lạ kia mà gắng gượng lê bước qua xử lý vết thương trên cẳng chân của người tóc dài. Trấn an vài câu để ba người không chạy lung tung.
Mà cũng thật kỳ lạ. Bị cả tảng tường lớn như vậy đè. Nhưng anh có cảm giác vết thương đang lành lại. Nửa giờ sau đã có thể đi rồi, hẳn là hoàn cảnh khó khăn kích phát tiềm năng con người đi.
[ ... ]
Ở bên này, người tóc trắng trông có vẻ tỉnh táo nhất đang duỗi lưng, nhìn về phía Âu Dương lên tiếng
: "Tiếp theo anh định làm gì?"
Âu Dương nhìn khói bụi mờ mịt ở phía xa, lại nhìn ba người bệnh bên cạnh. Ánh mắt đảo xuống áo dài trắng trên người. Trong một khoảnh khắc, anh nắm chặt tay biểu lộ ra vẻ cương quyết.
Là một bác sĩ, anh phải có trách nhiệm bảo hộ bệnh nhân của mình.
Âu Dương lấy việc bảo hộ ba người này an toàn rời khỏi đây làm mục tiêu trước nhất. Còn việc tương lai thế nào tính sau.
Vì vậy một bác sĩ ba bệnh nhân bắt đầu tìm đường rời khỏi đống đổ nát, tiến về phía trước.
_
Trên đường đi, Âu Dương cũng biết được thêm vài thông tin về người bệnh của mình.
Ví dụ như vị tóc trắng có vẻ giống đại lão này, Tạ Tinh. Luôn luôn tỉnh táo nhất trong ba người bệnh, đến mức khiến Âu Dương hoài nghi y không hề bị bệnh.
Tóc dài là A Lam, tự nhận bản thân có hơn một nghìn chức vụ và hàng triệu bằng cấp đủ mọi ngành nghề. Người còn lại là Tu Điểu, một tu sĩ giới tu chân xuyên không đến hiện đại. Vì hoàn cảnh xa lạ mà dẫn đến gián đoạn trong tu luyện.
Rất rõ ràng. Cả ba người này đều là người điên.
Âu Dương nhớ về cái âm thanh xa lạ kia, cảm giác có khi mình cũng sắp điên nốt.
Đường phố vốn ồn ào nhộn nhịp đông vui nay chỉ còn tiếng kêu khóc kinh hoảng và những xác người vất vưởng.
Đường cái nứt vỡ từng tảng, từng tảng gập ghềnh, rất khó đi. Xung quanh các tòa nhà phát ra ánh lửa lay động.
A Lam mắt tròn xoe, hớn hở đi đến trước mặt một tên xăm trổ cao to mời mọc: "Anh trai, tôi thấy ấn đường của anh chuyển đen, chắc chắn sắp gặp họa sát thân."
Gã xăm trổ gõ ống thép nặng trịch trong tay xuống đất, hầm hừ: "Muốn chết hay gì? Mày là ai?"
: "Xin tự giới thiệu, tôi là Lam đạo trưởng. Đệ nhất đạo sĩ phái Cổ Hoa." A Lam tự tin vỗ ngực, còn đưa ra một tấm danh thϊếp cắt từ giấy vụn vẽ lung tung lên.
Âu Dương: "..."
Tu Điểu mon men đi tới, đưa tay sờ mặt: "Giỏi quá Lam huynh. Huynh thật sự tính ra được kìa. Ta cũng cảm thấy quanh người tên này khí đen quá dày. Ta vừa kiểm tra tinh tượng xong, gã chắc chắn đoản mệnh á."
Gã xăm trổ ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang trên trời, lại nhìn xuống hai tên trước mặt. Một tay giơ ống thép lên: "Bọn mày muốn chết."
Âu Dương khổ mà không nói nên lời, chạy đến lôi cổ áo hai người kia lại. Quay đầu liền hoảng hốt: "Xin lỗi anh, hai tên..."
Rầm!
Một cọc sắt bị rỉ gãy ra khỏi công trình trên cao, rơi xuống. Thẳng tắp xuyên qua đầu gã xăm trổ, ghim gã đứng thẳng trên mặt đất. Chết không nhắm mắt.
Âu Dương sững sờ.
Anh chết đứng nhìn qua hai người trong tay, lại nhìn thi thể gã xăm trổ kia đầy hoang mang.
Người đi đường không ai quan tâm tới. Thấy có thêm người chết cũng chỉ tặc lưỡi một cái rồi nhanh chóng rời đi. Giống như việc này đã trở nên quá quen thuộc.
Cánh bướm nhẹ nhàng bay qua tường gạch đổ nát phủ đầy dây leo.
_
Các cơ quan của địa phương và thành phố đã nhanh chóng điều người đến hỗ trợ. Thành lập các điểm tập kết ở nhiều nơi khác nhau. Vị trí đều được thông báo qua đài phát sóng.
Bốn người Âu Dương dựa vào bản đồ anh lưu trên điện thoại tìm đến địa điểm tập kết gần nhất.
Vốn dĩ họ định đi khỏi thành phố, nhưng tìm nơi nghỉ chân rồi suy nghĩ phỏng chừng vẫn tốt hơn là di chuyển một cách liều lĩnh.
Ở đây toàn người là người. Bộ phận y tế chạy đôn đáo khắp nơi. Thỉnh thoảng sẽ có người bị thương được cáng bê đi. Các nhà khí tượng học tập trung phân tích các thảm hoạ sắp ập tới.
Tiếng trẻ con gào khóc xen lẫn tiếng ồn ào cực kỳ ầm ĩ. Một vài người lính mặc giáp cầm súng phải đi lên ổn định trật tự mới bớt đi phần nào. Thế nhưng luồng áp lực đè nặng trên sinh mạng khiến con người ta vẫn phải suy nghĩ sâu xa.
Ở chỗ tiếp tế lương thực, người xếp hàng chen chúc xô đẩy nhau giành phần ăn. Âu Dương phải cực kỳ nỗ lực mới mang theo ba người kia ổn định tiến vào được.
Mỗi người được phát khẩu phần gồm một hộp lương khô với một chai nước mỗi ngày. Đám đông bất mãn la ó không thôi.
Quả thật đối với người trưởng thành, mỗi ngày chỉ được như vậy thì không đủ lấp bụng.
Âu Dương vừa mới nhận đồ xong thì lại nghe Tạ Tinh đang đon đả nói gì đó với người lính phân phát đồ.
: "Anh trai à, chị gái này đang mang thai. Thật sự không thể thêm vào một chút sao?"
Nhìn lại thì bên cạnh Tạ Tinh quả thật còn một cô gái mặc váy dài đang đứng, bụng nhô lên rất lớn. Trông như sắp sinh rồi.
Người lính phân phát đồ là một thanh niên rắn rỏi đầu đinh. Anh ta nhìn Tạ Tinh, nghiêm túc lặp lại: "Khẩu phần mỗi người đều đã nói từ trước. Hiện tại là hoàn cảnh khó khăn. Chúng tôi phải giữ đúng quy định."
Thuyết phục mãi mà ánh mắt người lính không dao động. Âu Dương cũng hiểu hoàn cảnh của bọn họ, bèn đi sang dẫn Tạ Tinh và thai phụ kia rời đi.
Vừa quay người, trong tay liền bị dúi vào thêm một gói lương khô cùng một chai nước.
Âu Dương ngơ người nhìn lên. Người lính vừa lén lút đưa đồ cho anh vẻ mặt vẫn nghiêm cẩn không đổi: "Mau đi đi."
Âu Dương hiểu ra, gật đầu nói nhỏ một câu cảm ơn liền đưa hai người rời đi.
Thai phụ nhận được đồ thì nước mắt rơi không ngừng. Hai bàn tay tinh tế xoắn lại với nhau, trong âm thanh mang theo chút nghẹn ngào, luôn miệng nói cảm ơn với anh và Tạ Tinh.
_
Vài tiếng sau.
Người ta tìm được thai phụ ấy đã bị bóp cổ cưỡиɠ ɦϊếp trong một ngõ hẻm nhỏ, đồ ăn thức uống trên người đều bị cướp đi.
Âu Dương mở to mắt nhìn các nhân viên y tế đặt thi thể lên cáng phủ vải trắng rồi mang đi. Lồng ngực thắt lại, không chịu nổi che miệng chạy đi nôn.
Đôi mắt anh đỏ bừng, hằn đầy tơ máu. Nắm đấm nện trên thân cây đến rách da. Hình ảnh thi thể gã xăm trổ và thai phụ kia cứ quanh quẩn trong đầu không ngừng.
Khi nhìn thẳng vào từng sự thật một, trái tim anh liền chùng xuống nặng nề.
: "Chấp nhận đi." Tạ Tinh đi tới từ phía sau, nhỏ giọng nói: "Đây là loạn thế."
Âu Dương đứng thẳng người dậy, vội vàng chạy về một hướng. Tạ Tinh theo ngay phía sau.
Ở một góc khu đất trống nào đó, hai người A Lam và Tu Điểu đang ngồi ăn lương khô đàm đạo nhân sinh, bộ dáng cực kỳ hưng phấn. Người xung quanh nghe họ nói lung tung như thế thì kỳ thị tránh ra xa.
Thấy hai người vẫn bình an vô sự, tràn trề sức sống ở trước mặt. Âu Dương thở ra một hơi. Cảm xúc hỗn loạn trong lòng cũng theo đó lắng lại.
Anh tiến đến ngồi xuống cạnh hai người, xé giấy gói lương khô của mình chia thêm cho ba người còn lại. Đối phương cười khúc khích nhận lấy.
Lúc này, âm thanh ảo giác kia lại vang lên trong đầu.
[ Anh đúng là người tốt. ]
Âu Dương dựa lưng vào tường. Anh dời mắt tới đám đông dần trở nên ồn ào xung quanh.
: "Này, cậu là Bảo Bảo... đúng không?"
[ À đúng đúng. Anh có việc gì sao? ]
: "Tôi cảm thấy cái cốt truyện câu ném cho tôi không thể nào là thế giới này được." Thái độ của anh đối với ảo giác này do mình tạo ra đã dịu hơn một chút.
Bảo Bảo ngần ngừ [ Sao anh nghĩ vậy? ]
Âu Dương rũ mi mắt xuống che đi cảm xúc nơi đáy mắt mình
: "Đây là hiện thực. Hơn nữa, tôi cảm thấy bản thân trong cốt truyện kia và mình là hai người khác nhau."
[ Đó là vì... ]
: "A. Xem tao tìm được gì này."
Một tiếng cảm thán vang lên, đánh gãy đối thoại giữa anh và hệ thống.
Một đám côn đồ khoảng bảy tám người mang theo vũ khí, chẳng biết từ đâu đã tập trung lại đây. Vẻ mặt không có ý tốt.
: "Không ngờ tới đây lại có thể tìm thấy được mấy gương mặt ngon thế này. Ha ha. Tao xém quên đây là tận thế đấy." Đôi mắt nhập nhèm của tên đeo đầy khuyên liên tục nhìn trên dưới bọn họ một lượt.
Tên béo tròn chà xát hai tay với nhau: "Mặc dù đều là đàn ông, nhưng không sao, có lỗ là được."
: "Mấy cưng đi theo bọn anh nhé, bọn anh có rất nhiều thức ăn, còn cả quần áo nữa." Một gã khác ý cười châm chọc.
Âu Dương đứng dậy chắn trước mặt ba người còn lại, giữ khoảng cách an toàn theo bản năng. Ngữ khí anh bình đạm nói: "Xin lỗi, nhưng bọn tôi không muốn đi."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía này ngay lập tức. Đám đông lẳng lặng quan sát, nhưng không một ai đi lên ngăn cản.
Bọn họ không muốn vướng vào rắc rối.
Một sự im lặng nặng nề khủng khϊếp giáng xuống. Chỉ còn lại tiếng đống lửa cháy bập bùng lách tách.
: "Thật ngang bướng đấy."
Tên đeo khuyên nhăn mày mà cằn nhằn với một tên cao lớn đô con nhất trong bọn: "Chỉ là một thằng ẻo lả, đại ca cẩn thận, không nó đấm một phát chết ra đấy thì phiền lắm."
Gã đô con ánh mắt soi xét: "Tốt nhất đừng để bọn tao dùng vũ lực. Ngoan ngoãn thì bọn tao sẽ cho mấy cưng thoải mái."
Nói rồi tất cả bọn chúng đều cười lên hô hố đầy dâʍ ɖu͙ƈ. Có vài tên đã rục rịch muốn đi lên.
Đám người bất lương này không định bỏ qua cho bọn họ.
Âu Dương khó chịu mím chặt môi, cơ thể căng thẳng. Nắm tay siết chặt thành đấm.
Một mình anh không thể chống lại cả đám người như vậy, chưa kể bọn chúng còn mang theo vũ khí.
Đúng lúc ấy, ánh mắt anh va phải một thân ảnh từ xa.
Xuyên qua đám đông, một người mặc áo khoác đen đứng đó. Xung quanh tỏa ra khí chất khiến người ta khó mà tiếp cận.
Đôi mắt sắc bén nhìn thẳng về phía này. Giống như một kẻ đi săn lười biếng đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Chưa kể, lớp quần áo ẩn hiện dưới tầng áo khoác kia cũng rất quen mắt.
Âu Dương nhận ra nó. Là quần áo dành cho bệnh nhân đặc biệt nguy hiểm thuộc bệnh viện tâm thần kia.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cảm tưởng như trái tim anh ngừng đập trong một khắc rồi bắt đầu đập lên điên cuồng vì sợ hãi vậy.
Mà Tạ Tinh nãy giờ vẫn khoanh tay đứng bên cạnh lúc này lại buông tay xuống.
Y mỉm cười.
_