Tạ Tinh vừa đẩy cửa ra, sắc mặt Trương Sinh tức khắc chùng xuống.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô gái mềm yếu lúc nãy còn ngồi trên ghế hiện tại đang chế ngự thanh niên khoẻ mạnh hơn mình trong tay. Đôi mắt đỏ ngầu, tóc tai bù sù, hung thần ác sát nhìn chòng chọc bọn họ.

Tư Hải bị đôi tay cứng như sắt ghìm chặt từ sau lưng, hô hấp như dừng lại, sợ đến nỗi không thốt được chữ nào.

Trương Sinh tâm tình phức tạp, khẩn trương đến độ lòng bàn tay đều đổ cả mồ hôi. Cố gắng giữ sắc mặt bình thường mà đi tới: "Vũ Nương, là cô đúng không?"

Thiếu nữ mặt mày dữ tợn, bóp mạnh khuôn mặt của thanh niên đến đỏ lên, tiếng nói khàn khàn: "Xem ra bọn mày thấy được mấy cái xác rồi. Tao cũng chẳng cần mất công giấu giếm nữa."

Vũ Nương khẽ cắn răng khinh thường: "Tao là hậu duệ đời thứ mười của giáo phái bọn mày đã đọc đó lũ phàm nhân."


Cô ta rút ra một con dao gấp sắc bén kề cổ Tư Hải. Nhìn hai người đằng xa nhất thời đen mặt, căm giận bộc phát oán khí nói: "Nếu không phải con ả Kim Liên cùng chồng nó phát hiện ròng rọc treo cổ Vân Kiều tao giấu thì việc hiến tế đã xong rồi." Dừng một chút, lại tiếp: "Mà chẳng sao. Hiện tại chỉ cần thêm một đứa không tổn hao gì nhảy lầu là được. Rồi tao sẽ có thể báo thù cho tộc nhân của tao."

Tiếp đó cô ta cũng hoàn toàn không đoái hoài đến tiếng kêu la thảm thiết của thanh niên trong tay, mặt cau mày có lôi theo Tư Hải đi ra khỏi phòng.

Trương Sinh siết chặt nắm tay, đè nén cơn tức trong lòng đuổi theo bóng dáng bọn họ: "Cô ta định đẩy Tư Hải từ trên cao xuống."

Tạ Tinh theo phía sau suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: "Nếu thế thì cho đến khi tìm được chỗ đủ cao, cô ta sẽ không dám làm gì Tư Hải đâu. Trước đuổi theo đã."


Huống chi chỉ còn hai người bọn họ đều không dễ đối phó nên mục tiêu ngay từ đầu là lừa hết người đi để tóm Tư Hải. Suy nghĩ cũng thật thông minh.

Cuối hành lang dài có một ban công cao hình bán cầu, là địa điểm để ngắm cảnh. 

Vũ Nương mang theo người tới nơi, ngoảnh lại thấy hai nam nhân đuổi theo đến nhưng chỉ đứng một chỗ không dám động loạn thì khẽ nhếch miệng cười đắc chí.

Cô ta hung dữ lôi kéo Tư Hải ra sát lan can, chỉ cần thêm một bước nữa liền có thể rơi xuống.

Tạ Tinh quan sát tình huống, ra hiệu để Trương Sinh lợi dụng sơ hở cứu Tư Hải, chính mình đối phó Vũ Nương.

Thiếu nữ nọ còn đang điên cuồng cười muốn đẩy người trong tay xuống, bỗng nhiên vô lực trong tức khắc. Không biết từ lúc nào, cổ tay cô ta bị quấn lên một vật trơn bóng lạnh lẽo trong suốt cùng hai lỗ máu nhỏ đến không tưởng. Nếu để ý kĩ sẽ thấy giống một con rắn vô hình đang ghim răng nanh vào da thịt, che giấu rất tốt.


Vũ Nương ý thức được chuyện gì đang xảy ra liền phát cuồng vì tức giận, quát tháo ầm ĩ. Có vẻ mất kiểm xoát đẩy Tư Hải về phía trước, chính mình lùi về sau.

Thanh niên bị đẩy đến choáng váng, lảo đảo ngã nửa người ra khỏi lan can, tưởng chừng sắp rơi xuống đến nơi. 

Ngay lúc này, Trương Sinh hít một hơi thật sâu, phi thân tới trước ném xuống một tờ phù chú. Lá phù không lửa mà cháy như thiêu, phóng ra phía trước. Nam nhân hai tay bắt quyết hô một tiếng "phong". Hư vô nháy mắt dựng lên bức tường gió giữ lấy thanh niên, không cho hắn ngã xuống. Tiếp đó liền được Trương Sinh tóm tay kéo lại vào ngực.

Thanh niên ho đến tê tâm liệt phế, ngân ngấn nước mắt run rẩy dựa vào người Trương Sinh. Hai người miễn cưỡng an toàn lui ra sau. Lúc này Vũ Nương cũng hồi thần. Thấy như vậy thì tức điên lên, nhắm bừa Tạ Tinh đứng đằng trước mà đâm dao về phía ấy. Nam nhân thấy vậy cũng không né tránh. Ngay khi mũi nhọn xuất hiện trước mặt, y trong gang tấc đưa tay lên tóm vào đúng cổ tay ả bẻ ngược ra đằng sau.
Chỉ thấy dao rơi keng một tiếng trên nền đất, còn Vũ Nương thì thất thanh kêu lớn. Tay kia khua loạn muốn cào mặt người đối diện cũng bị kìm lại bẻ quặt ra sau. Hoàn toàn vô pháp cử động.

Tạ Tinh vốn định đè ả xuống đất. Ai ngờ người điên thì mạnh đến đáng sợ, lồng lên giãy ra ngoài, lao thẳng ra chỗ lan can thả người xuống. Mắt chảy đẫm huyết lệ, miệng vẫn la hét chói tai: "Tao phải báo thù! Báo thù!"

Một tiếng động vang lên. Ngay tại màn đêm yên tĩnh phát ra thanh âm thế này khiến người khác cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Tạ Tinh mặt mày vô cảm từ trên cao nhìn xuống thi thể máu thịt be bét. Trương Sinh thì chỉ cảm thấy đầu mình 'oanh' một tiếng, vội vàng đưa tay che mắt thanh niên trong lòng, cố gắng giúp cậu ta bình tĩnh lại.

Tạ Tinh đợi một lúc liền hừ một tiếng, u oán cất lời: "Vẫn chưa thoát cảnh. Xem ra tìm được hung thủ cũng không phải chìa khoá để trở về."
Trương Sinh ngược lại thở phào một hơi, tâm tình trải qua thiên biến vạn hóa. Mãi sau mới chậm rãi nói: "Vẫn còn sống là tốt rồi. Anh Tạ thân thủ không tệ đâu. Để tôi đưa cậu ấy về phong trước rồi sẽ đến bàn lại chuyện này với anh."

Tạ Tinh gật đầu với hắn, cũng không muốn nói gì nhiều liền quay người rời đi.

Trong vòng mấy ngày từ con số mười xuống con ba người, trò chơi này cũng đủ thảm khốc. 

Sát nhân đã chết, tiến triển quá nhanh, có chút không quá chân thật. Hiện tại nếu muốn thoát ra, không lẽ còn cần điều kiện gì khác.

Tạ Tinh rất vững tin phỏng đoán, manh mối cuối cùng để mở khoá hẳn đang nằm trên vị thụ chính có dung mạo giống hệt Lâm Khanh kia.

Khóe miệng nam nhân lộ ra một nụ cười, sau đó bước về phía trước. Bóng tối nuốt chửng lấy bóng lưng y.
_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play