Sau cuộc gọi đó của bà Mai thì giờ đây Gia Huy đã có mặt ở phòng khách. Ngồi đối diện với anh là hai ban mẹ anh, ông Minh và bà Mai. Anh nên tiếng trước:
- Mẹ gọi con về có việc gì vậy?
Bà mai mặt mày nhăn nhó lên tiếng nói:
- Con còn chưa biết mình gây ra chuyện gì sao?
Gia Huy nhíu mày khó hiểu, mẹ anh là đang muốn nói đến chuyện gì đây. Không đầu không đuôi mà bắt anh nhận lỗi, anh nhớ mình đâu có làm gì coa lỗi với mẹ. Thế là anh cất giọng hỏi lại:
- Mẹ không nói sao con biết con làm sai cái gì?
Ông Minh ngồi bên cũng nhìn vợ mình mà khó hiểu, không lẽ ông đã bỏ lỡ chuyện gì, sao nhìn mặt bà Mai cho thấy chuyện này khá nghiêm trọng. Ông cũng lên tiếng nói:
- Đúng đấy, bà đang nói chuyện gì vậy?
Ông Minh vừa nói dứt câu liền có một anh mắt sắc lẹm liếc qua ông, thế là ông cũng im bặt, biết mình không nên xen vào chuyện này. Trước giờ ông Minh luôn là người nghiêm khắc và cũng khá khó chiều. Trong công việc, đối tác hay cấp dưới gặp ông luôn phải kín kẽ cẩn thẩn, ông ra tay rất dứt khoát, nên nhiều người gặp ông có khi còn sợ nữa là. Thế nhưng trong việc dạy dỗ con cái, ông lại giao hết cho bà Mai, còn mình rất ít khi nhúng tay vào.
Bởi thế không phải ông sợ vợ mà là tôn trọng vợ, nếu ông đã giao việc này cho vợ toàn quyền xử lý thì ông sẽ không can thiệp vào. Tuy bà Mai là phụ nữ nhưng trong việc dạy dỗ con cái còn cứng rắn hơn cả đàn ông. Nhìn hai anh em Gia Huy và Lyly thì biết cách giáo dục của bà tốt như thế nào. Nên ông Minh cũng chẳng cần can thiệp vào làm chi.
Lúc này bà Mai lên tiếng nói:
- Gia Huy, con giải thích thế nào về việc con qua lại với Bảo Vy.
Gia Huy có chút bất ngờ khi nghe mẹ mình nói thế. Nhưng anh cũng mau chóng bình tĩnh trả lời:
- Chúng con chỉ là bạn bè, mẹ đừng dùng từ qua lại rất dễ gây hiểu lầm.
- Bạn bè mà con ở lại bệnh viện chăm sóc cô ta mấy ngày liền, đã thế còn nói dối vợ là đi công tác.
Gia Huy nhăn mặt đáp lời:
- Mẹ cho người theo dõi con, hơn nữa còn điều tra.
Bà Mai nghe lời con trai trách vấn thì càng khó chịu cất tiếng:
- Chuyện này không quan trọng, hơn nữa là mẹ tình cờ bắt gặp con ở bệnh viện cùng cô ta, mẹ không theo dõi con. Nhưng đúng là mẹ có điều tra mới biết con vì con nhỏ đó mà lừa dối vợ mình.
Chưa để anh đáp lại, bà Mai lại nói tiếp:
- Chưa kể, con có biết Gia Hân con bé đã biết và buồn thế nào không?
Gia Hân phát hiện anh nói dối thì anh biết rồi, nhưng không phải cô ấy cũng tha thứ cho anh rồi sao. Thế sao bây giờ mẹ anh lại nố cô ấy rất đau lòng. Đúng vậy điều này anh chưa nghĩ đến, có lẽ anh chưa đủ quan tâm đến cô. Nhưng Gia Huy vẫn lên tiếng phản bác lại lời mẹ mình:
- Chuyện này con biết, hơn nữa Gia Hân cô ấy cũng tha thứ cho con rồi, hiện tại hai đứa con rất tốt.
Bà Mai tức giận, bắt đầu lên giọng:
- Đừng có mà ở đây qua mặt mẹ, nếu con bé vui vẻ thì nó đã không khóc. Lúc trưa mẹ có qua thăm con bé, lúc đầu nó cũng che giấu miệng lúc nào cũng tươi cười. Nhưng sao mẹ có thể không nhìn ra nỗi buồn trong mắt con bé.
Gia Huy nghe bà Mai nói về Gia Hân thì ngạc nhiên, cô ấy khóc là vì anh. Anh có chút bối rối, hơi nhói ở trong tim. Vậy lúc nãy khi cô gọi điện thoại nói tối nay ngủ lại nhà mẹ vợ không phải rất bình thường sao, anh chẳng phát hiện ra điểm bất thường nào, là anh không chú ý quan tâm đến tâm trạng của cô nên mới không biết. Có phải anh làm chồng nhưng lại quá vô tâm đi. Là anh làm cô ấy đau lòng. Thế mà anh cứ nghĩ đơn giản mọi chuyện qua rồi, Gia Hân là người rộng lượng luôn tha thứ cho anh. Nghĩ lại anh cũng hiểu ra những hành động gần đây của Gia Hân đúng là có chút khác, cô ấy có vẻ lạnh nhạt, xa cách với anh hơn. Thì ra chính là vì chuyện đó.
Bà Mai nhìn thằng con trai của mình vẫn ngơ ngác suy nghĩ cái gì đó, chẳng có tí nào hối lỗi thì tức giạn hơn nữa. Hiện tại đầu bà muốn bốc hỏa luôn rồi, bà đứng phắt dậy, lớn tiếng nói:
- Nếu đã không yêu thì con buông tay đi, để con bé còn tìm người khác tốt hơn đem lại hạnh phúc cho nó. Gia Hân là một người tốt, con bé đáng nhận được hạnh phúc chứ không phải đau khổ. Nếu con vẫn còn yêu cô gái kia, thì mẹ cũng không ngăn cấm nữa, muốn làm gì thì làm. Nhưng trước hết đừng làm bất cứ điều gì gây tổn thương đến Gia Hân. Nó chịu đủ rồi. Đừng tưởng trong một năm nay hai đứa diễn kịch mà mẹ không biết. Chỉ là mẹ cứ mãi tin tưởng con bé có thể cảm hóa được con, khiến cho con yêu nó. Nhưng có lẽ mẹ sai rồi. Thế nên nếu đã không khiến con bé hạnh phúc thì cũng đừng làm nó thêm khốn khổ.
Nghe mẹ mình nói như thế Gia Huy cũng mau chóng nói lại:
- Con yêu Gia Hân, nên con chắc chắn sẽ không buông tay. Con hứa với mẹ sẽ không khiến cô ấy tổn thương.
Bà Mai nghe con trai nói thế thì thở dài một hơn nói:
- Hi vọng con nói được làm được. Đừng chỉ hứa xuông mà hãy dùng hành động.
Nói xong bà Mai cũng đi về phòng, lúc nói xong câu đó bà cũng chẳng cả nước mắt, là giọt nước mắt thương cảm cho cô. Thương cho cô con dâu số khổ của mình, lại tiếc thay cho thằng con trai đầu đá của mình.
Hiện tại chỉ còn lại mình Gia Huy và ông Minh ba anh. Ông đứng dậy tiến đến vỗ vai anh rồi nói:
- Mẹ con nói rất đúng, con nên cân nhắc chọn lựa cho đúng. Là một người đàn ông thì phải biết dứt khoát, nễu biết bạn thân nên chọn cái nào thì phải dứt khoát buông cái còn lại, đừng quá tham lam.
- Suy nghĩ cho kĩ vào đừng để mất đi rồi mới hối tiếc. Có những thứ lỡ mất đi rồi thì chẳng thể tìm lại được đâu.
Gia Huy vẫn yên lặng ngồi nghe ông Minh nói, nhìn con trai như thế ông thở dài một hơi nói tiếp:
- Con cũng đừng giận mẹ, lời bà ấy trong lúc nóng giận có hơi khó nghe, nhưng tất cả chỉ muốn tốt cho con. Thôi ba đi xem mẹ con thế nào đã.
Dứt lời thì ông Minh cũng đứng dậy đi về phòng ngủ của hai ông bà. Hiện tại chỉ còn lại mỗi mình anh đang chìm vào những suy nghĩ của bản thân. Có lẽ đêm nay lại là đêm mất ngủ của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT