Edit: Kim
Nam Chi biết dì Thang Tuyết này, là người mà trước đây cha cô thích.
Cô an ủi cha: “Cha đừng buồn, bọn họ có con, cha cũng có con.
”
Cha không thua!
Khương Tấn Ngôn:……
Vừa cạn lời cũng vừa có chút ấm áp.
Đây là chuyện con cái sao?
Khương Tấn Ngôn nhìn đứa trẻ trong lòng Thang Tuyết, đột nhiên hỏi: “Con gái em được bao nhiêu tuổi rồi?”
Thang Tuyết nói: “Hơn ba tuổi, sắp bốn tuổi.
”
Khương Tấn Ngôn cười nói: “Thời gian cũng khá vừa vặn.
”
Chân trước hắn vừa có con, chân sau Thang Tuyết đã mang thai, đúng là rất liền mạch!
Thang Tuyết lười để ý tới tên bạn trai cũ cặn bã này.
Cung Kiêu nghe ra ẩn ý trong lời nói của Khương Tấn Ngôn, nói: “Sau khi cưới tôi, Thang Tuyết mới có thai.
”
Khương Tấn Ngôn không còn lời nào để nói, chỉ có thể cười nói: “Chúc mừng.
”
Dù sao thì thời gian cũng rất gấp rút, còn chưa tới một năm sau chuyện hắn mua bán mại dâm vỡ lở, Thang Tuyết đã gả vào hào môn.
Cung Kiêu nhìn Khương Tấn Ngôn bằng ánh mắt khinh thường, cặn bã như vậy, chính mình hành động sai trái, còn muốn kéo Thang Tuyết xuống ngựa.
Muốn bôi nhọ Thang Tuyết ngoại tình trước.
Bầu không khí có chút cứng ngắc, mọi người im lặng chờ đợi.
Nam Chi dùng đôi mắt đen trong suốt nhìn mọi người ở đây, vẻ mặt tò mò.
Chỉ cần có người nhìn lại cô, Nam Chi sẽ lập tức mỉm cười với họ.
“Em tên là gì?” Người đầu tiên nói chuyện với Nam Chi là Nguyễn Tông 6 tuổi, cậu bé mặc một bộ vest nhỏ kết hợp cùng quần yếm, đi tới hỏi Nam Chi.
Nam Chi lập tức nói: “Em tên là Mỹ Bảo, lần đầu tiên tham gia chương trình, em có xem chương trình, anh là Nguyễn Tông, cha mẹ anh rất tốt với anh.
”
Lần đầu tiên có người nhớ tên mình, Nguyễn Tông rất vui vẻ, cậu bé đưa Transformers trong ngực mình ra cho Nam Chi, “Cho em chơi.
”
Nam Chi nhận lấy: “Cảm ơn, em chơi một lúc sẽ trả lại cho anh.
”
Nguyễn Tông thở ra một hơi, cậu bé vẫn còn đang có chút luyến tiếc.
Nghe thấy sẽ trả lại cho mình, Nguyễn Tông rất vui mừng.
“Hừ, Mỹ Bảo, cái tên thật quê mùa.
” Một cô bé sở hữu đôi chân thon dài lên tiếng, hai chân cô bó sát trong chiếc quần bó, vừa thẳng vừa dài.
Đứa trẻ còn nhỏ, nhưng lại có một đôi chân nghịch thiên, hiển nhiên là được di truyền từ người mẹ siêu mẫu.
Nam Chi cũng không tức giận, kiên định nói: “Tên của em rất êm tai.
”
Bạch Lộ cũng nói thẳng: “Tôi cảm thấy không hay.
”
Nam Chi nghiêng đầu: “Em cảm thấy hay.
”
Thi Tư nói với con gái: “Bạch Lộ, không được vô lễ như vậy, mau xin lỗi em gái đi.
”
Bạch Lộ bĩu môi không nói gì, Thi Tư có chút bất đắc dĩ nói với Khương Tấn Ngôn: “Thật ngại quá Khương tiên sinh, đứa trẻ không hiểu chuyện.
”
Khương Tấn Ngôn ngẩn người, nghĩ thầm, nếu bây giờ hắn là một người cha tốt, thì nên nói thế nào.
Hắn chỉ có thể nói: “Trẻ con có tính thẩm mỹ riêng, không có đúng sai, tôi cũng cảm thấy cái tên Mỹ Bảo rất dễ nghe.
”
Bạch Lộ lại hỏi Nam Chi: “Em không có mẹ à?”
Người ở đây đều có cả cha lẫn mẹ, cũng chỉ có một mình Khương Tấn Ngôn và con gái.
Nam Chi mở to mắt nhìn người chị này, “Em có mẹ nha, bằng không thì em được sinh ra bằng cách nào.
”
Nam Chi lại bổ sung nói: “Ai cũng đều có mẹ.
”
“Vậy mẹ em đâu?” Bạch Lộ trực tiếp hỏi.
Bạch Lộ hơn 6 tuổi, là một đứa trẻ, một số chuyện ẩn ý của người lớn, trẻ con căn bản không thể hiểu rõ.
Đặc biệt là với gia thế địa vị của Bạch Lộ, hoàn toàn không cần phải kiêng kỵ bất kỳ kẻ nào, từ trước đến nay đều được người khác nịnh bợ, cô hỏi: “Vậy mẹ của em đâu?”
Nam Chi nói: “Chương trình không có mời mẹ em.
”
Mọi người:……
Nói có sách mách có chứng, logic hoàn mỹ.
Bạch Lộ ồ một tiếng, lại hỏi: “Tại sao lại không mời mẹ em?”
Nam Chi lắc đầu, “Không biết, có thể là không có tiền.
”
Tổ chương trình:! ! !.
.
Chuyện này phải nói thế nào?
Bạch Lộ phụ họa, “Xem ra đúng là rất nghèo, mới không thể mời được mẹ em.
”
Nam Chi ừm ừm gật đầu: “A, đúng đúng đúng.
”
Tổ chương trình:! ! !.
.
Nằm không cũng trúng đạn!
Cũng không thể giải thích rõ với đứa trẻ, tại sao lại không mời mẹ của đứa trẻ được.
“Bạch Lộ.
” Giọng Thi Tư trở nên nghiêm túc, chồng cô là Bạch Lương Triết xin lỗi Khương Tấn Ngôn, cuối cùng còn nói thêm: “Sau này Khương tiên sinh có việc gì có thể tới tìm tôi.
”
Nói một câu này có vẻ kiêu căng, nhưng lại có tình lý bên trong.
Bạch gia cũng coi như là hào môn, nói như vậy, cũng coi như Khương Tấn Ngôn leo lên được một kim chủ.
Khương Tấn Ngôn cười nói: “Đa tạ Bạch tiên sinh.
”
Tuy là cười nhưng cũng không có bao nhiêu ấm áp.
“Sắp tới giờ lên máy bay rồi.
” Cha của Nguyễn Tông là Nguyễn Thâm nói, đánh vỡ bầu không khí có chút xấu hổ.
Hắn là một người đàn ông có khí chất nghệ thuật tuyệt vời, dáng người thon gầy, hắn duỗi tay kéo con trai mình lại, đôi tay kia giống như kiệt tác nghệ thuật của thượng đế, thon dài mịn màng.
Trước khi lên máy bay, cha của Bạch Lộ là Bạch Lương Triết nói gì đó với đạo diễn, vẻ mặt đạo diễn lộ ra vẻ khó xử, cuối cùng vẫn gật đầu.
Các người lớn đều biết Bạch Lương Triết đang làm cái gì, đơn giản là muốn biên tập cắt bỏ phần của con gái mình.
Mọi người ở đây đều không nói gì, nhưng Cung Kiêu lại nhíu mày.
Cái chương trình này có tiền đầu tư của Cung gia, sử dụng hai chế độ là phát sóng trực tiếp và biên tập.
Bạch Lương Triết yêu cầu đạo diễn biên tập lại, khiến Cung Kiêu có chút khó chịu.
Có lẽ vì chương trình có tới hai tổng tài bá đạo, không khỏi sẽ bị người ta đem ra so sánh.
Sau khi Bạch Lương Triết chào hỏi xong, Cung Hiểu ôm con gái vào lòng nói: “Ngoại trừ một số nội dung lãng phí thời gian ra, những thứ khác không được biên tập.
” Ví dụ như khoảng thời gian trong phòng chờ máy bay.
Bất kỳ điểm thảo luận nào cũng đều là lưu lượng.
Đạo diễn:……
Mẹ nó, thật biết làm khó!
Hơn nữa, việc biên tập trong chương trình là việc hết sức bình thường, người biên tập cắt ghép là một vị thần, đen trắng thị phi đều là do biên tập quyết định.
Hơn nữa, kim chủ ba ba à, ngài cảm thấy bản thân sẽ không thể bị lật xe à?
Đạo diễn cười nói: “Được, Cung tổng.
”
Ông chủ nói cái gì thì chính là cái đó, ông chủ không sai, chỉ có tôi sai.
Khách mời của chương trình ở khoang hạng thương gia, Khương Tấn Ngôn đắp chăn mỏng cho đứa trẻ, hỏi: “Có muốn ăn chút gì không?”
Nam Chi lắc đầu: “Không muốn ăn.
”
Thang Tuyết đứng cách đó một lối đi nhỏ nhìn Khương Tấn Ngôn, thấy Khương Tấn Ngôn quan tâm chăm sóc đứa trẻ, không nhịn được mà nhíu mày.
Mẹ của đứa nhỏ này là ai, truyền thông cũng không thể đào ra.
Trừ người phụ nữ kia, lúc cô và Khương Tấn Ngôn còn chưa chia tay, còn có một người phụ nữ khác lên giường với hắn?
Thang Tuyết cảm thấy khó chịu, vốn tưởng rằng Khương Tấn Ngôn là một người đàn ông tốt, không ngờ lại là loại người này.
Làm người khác ghê tởm.
Xem ra, người phụ nữ định mệnh kia của Khương Tấn Ngôn cũng không ở bên hắn.
Một diễn viên có khí phách, hăng hái được người ta sùng bái, lại là một người như vậy.
Đạo đức bẩn thỉu, mua bán mại dâm, chưa kết hôn đã có con.
Phù, may mà đã chia tay.
Nam Chi quay đầu lại nhìn người dì này, nhỏ giọng hỏi cha: “Cha còn thích dì ấy sao?”
Khương Tấn Ngôn không nhịn được mà ngửa đầu ra sau, xoa đầu đứa trẻ một phen, “Cái gì mà thích với không thích, một đứa trẻ như con nói cái gì vậy hả?”
Nam Chi nhìn cha, thì thầm rất nhỏ: “Con biết cha….
mua dâm.
”
Khương Tấn Ngôn:……
Cái quái gì!