Edit: KimĐỗ Đan Liên thấy Phương Hành đến, còn chưa đợi Phương Hành mở miệng, nàng đã nói: “Là đứa bé kia làm, nàng tới đây báo thù, cũng không giết cung củ, mà đem nhốt nàng ta vào lồng sắt.

”“Giống như trước kia, Chung Ly Sương nhốt nàng vào trong lồng sắt.

”Nghĩ đến bộ dạng của Chung Ly Sương ở trong lồng sắt, sắc mặt Phương Hành trở nên tái nhợt như tờ giấy, biểu cảm hoảng hốt…Nghĩ đến đứa trẻ còn nhỏ như vậy, bị khóa trong lồng sắt, cái gì cũng không biết, bị coi trở thành súc sinh mà nuôi dưỡng.

Chung Ly Sương, Chung Ly Sương……“Ha hả, ha hả……” Phương Hành cười thành tiếng, nghiến răng nghiến lợi, lại tự giễu, là phụ mẫu không đáng tin cậy, đứa trẻ cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Đứa bé kia, đứa bé kia……Đỗ Đan Liên nói tiếp: “Ngươi muốn mang Chung Ly Sương đi, hay muốn giết nàng ta, đều tùy ngươi, nhưng mà, ta có một yêu cầu, ân oán giữa các ngươi với Chung Ly Sương, không liên quan đến Tuyệt Tình Cung.

“Cho dù có liên quan, thì đó là quy củ năm đó của Tuyệt Tình Cung, ngươi biết nàng ta là đệ tử Tuyệt Tình Cung rồi còn trêu chọc, hẳn cũng có thể đoán được các ngươi sẽ không có kết quả tốt.

”Đúng vậy?Rõ ràng biết sẽ không có kết quả tốt, nhưng lại không kìm lòng được, ở thời điểm kích động vì tình yêu, cảm thấy bản thân mình có thể chiến thắng được cả thiên địa, cảm thấy có thể dũng cảm tiến về phía trước, cảm thấy dưới bầu trời này, hết thảy sẽ được như ý nguyện của mình.

Mù quáng đến mức không thể nhìn thấy cái gì, chỉ có yêu, thỏa mãn tình yêu.

Nhưng, hiện thực lại lạnh như băng.

Nếu muốn hỏi Phương Hành, hắn có yêu hay không, Phương Hành nói, là từng yêu…Ít nhất, ở trong lòng Phương Hành, đoạn tình với Chung Ly Sương, là một nét chấm phá rực rỡ trong cuộc đời.

Đáng tiếc, nét chấm phá rực rỡ này lại không được lâu, cuối cùng hoàn toàn thay đổi, bị thời gian ăn mòn đến mức không thể nhìn thấy sắc màu của năm đó.

Phương Hành cô phụ đoạn tình này, Chung Ly Sương lại đi đến bước đường này, đến tột cùng là ai sai, ai cũng đều sai, nhưng là, chỉ có đứa trẻ là không sai.

Đứa trẻ không nên phải chịu như vậy, cái gì cũng không biết mà trở thành con của bọn họ, cũng không có lựa chọn nào khác.

Phương Hành chỉ nói: “Ta sẽ không mang Chung Ly Sương đi, ta muốn ở lại Tuyệt Tình Cung chăm sóc nàng.

”Đỗ Đan Liên:???Ngươi nghiêm túc?Bọn họ là kẻ thù của nhau, bây giờ nhìn thấy Chung Ly Sương như vậy, lại sinh lòng thương hại, mà muốn đi cùng nàng ta đoạn đường cuối cùng?Đỗ Đan Liên cảm thấy khôi hài đến cực điểm, nàng nhìn người nam nhân anh tuấn trước mặt, bên hông treo Quân Tử Kiếm, từ trong mũi phát ra phát ra một tiếng cười nhạo.

Nam nhân này, ngươi muốn làm gì, thê tử của ngươi có thể chịu nổi sao, con của ngươi có thể chịu nổi sao…Ngươi cảm thấy có lỗi với Chung Ly Sương, cảm thấy rốt cuộc giữa các ngươi cũng từng yêu đương một đoạn thời gian, nhưng còn những người khác thì sao?Thật sự là không phân rõ trắng đen, hại người hại mình.

Đỗ Đan Liên lộ ra nụ cười dối trá mà ứng phó, “Tùy ý Phương trang chủ, chỉ là Tuyệt Tình Cung ta sẽ không nuôi một kẻ vô dụng, ngươi không phải người Tuyệt Tình Cung, vui lòng thanh toán chi phí ở trọ.

” Phương Hành gật đầu, “Ta hiểu, ta sẽ làm vậy, làm phiền Đỗ cung chủ chuẩn bị cho ta một chút nước, ta muốn rửa mặt chải đầu cho nàng ta.

”Đỗ Đan Liên dùng thái độ đãi khách: “Ta sẽ sắp xếp cho ngươi, nhưng mà đứa trẻ nói rồi, ngươi không thể thả người ra khỏi lồng sắt.

”“Rốt cuộc……” Đỗ Đan Liên nhìn Phương Hành, “Đó là con ngươi mà không phải sao?”Ngươi muốn kết thúc đoạn tình này, cũng nên cố kỵ những cực khổ đứa trẻ đã gặp phải chứ, Chung Ly Sương bây giờ chính là không biết còn có thể sống được bao lâu, nhưng nếu đứa trẻ kia không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ còn sống rất lâu.

Ngươi làm thế này, không sợ đứa trẻ trách ngươi?Phương Hành nhìn ra vẻ khinh thường của Đỗ Đan Liên, cũng không mở miệng biện minh cho mình, nhìn những cánh hoa bay lả tả ngoài cửa sổ, hắn đi đến tàng cây, ngắt một cành hoa.

Hắn cầm hoa, một lần nữa trở lại căn phòng đen sì, Chung Ly Sương nghe thấy tiếng bước chân, hoảng sợ mà dùng tay xõa tóc xuống, mái tóc dày hỗn loạn che đi khuôn mặt.

Phương Hành ngồi xổm xuống bên cạnh lồng sắt, đem cành hoa nhét vào tay Chung Ly Sương, hắn chậm rãi nói: “Ta thấy hoa bên ngoài đã nở rồi, liền ngắt một cành cho ngươi.

”“Đến tột cùng thì ngươi muốn làm gì, muốn chém muốn giết thì làm luôn đi.

” Giọng nói của Chung Ly Sương vô cùng nghẹn ngào, giống như giọng một bà lão 80 tuổi.

Đã không còn nội lực, ngày nào Chung Ly Sương cũng phải chịu đựng đau đớn về thể xác, mỗi giây mỗi phút trôi qua, cơ thể dần kiệt quệ hơn, nàng ta nghĩ, chắc không bao lâu nữa, nàng ta cũng sẽ chết đi.

Theo lý thuyết, sau khi bị nhét vào lồng, vì tôn nghiêm nàng ta rất muốn chết, nhưng tay chân đều đã bị đánh gãy, cằm cũng vỡ, căn bản không chết được.

Nhưng chờ đến lúc nàng ta có một chút sức lực, có thể tìm chết, nàng ta vậy mà lại đã quen với việc ở trong lồng, không có dũng khí tự sát nữa.

Cho dù thân thể đau đớn, cũng không rõ ngày hay đêm, cứ tồn tại như vậy, nàng ta không dám tìm chết.

Nàng ta cũng không biết tại sao mình lại không dám chết, là vì không có đủ dũng khí, hay là còn đang chờ đợi cái gì, không thể không cam lòng mà chết đi, nàng ta không muốn chết một cách lặng lẽ thế này.

Chung Ly Sương nắm chặt lấy cành hoa trong tay, nàng ta nghĩ ra rồi, nàng ta vẫn luôn không dám chết, luôn không cam lòng, là vì muốn có một đáp án, một đáp án có thể an tâm mà ra đi.

Lúc này, đệ tử Tuyệt Tình Cung bê một chậu nước tới, nhìn Chung Ly Sương ở trong lồng sắt, lại nhìn Phương Hành ở bên cạnh, đem chậu nước đặt xuống mặt đất.

Phương Hành nói lời cảm tạ: “Đa tạ cô nương.

”Đệ tử Tuyệt Tình Cung ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không cần đa tạ, Phương trang chủ cũng đã trả tiền rồi.

”Thời điểm nàng xoay người đi, trong lòng thầm “phi” một tiếng, thật đen đủi!Bọn họ sẽ không vì câu chuyện tình yêu này mà cảm động, cứ yêu hận đan xen, thống khoái mà báo thù.

Mấy người thống khoái mà báo thù, cảm thấy chính là dám yêu dám hận, nhưng bọn họ lại phải chịu liên lụy.

Người vô tội chỉ muốn được sống đã rất khó khăn, vì cái gì chúng tôi phải chôn cùng tình yêu của mấy người.

Chung Ly Sương giết nhiều đệ tử Tuyệt Tình Cung như vậy, tất cả bọn họ đều kêu gào muốn gi3t chết Chung Ly Sương, báo thù cho các đệ tử Tuyệt Tình Cung.

Nhưng Đỗ Đan Liên lại gây áp lực, phải để Chung Ly Sương sống.

Chung Ly Sương còn sống, nhưng hoàn cảnh của nàng ta trong Tuyệt Tình Cung cũng không tốt, luôn bị nhốt trong lồng, chưa bao giờ có người đến vệ sinh thân thể cho nàng ta, ngay cả đồ ăn, cũng là Đỗ Đan Liên mang tới.

Nếu Đỗ Đan Liên bận quá, quên đưa cơm, Chung Ly Sương kia cũng chỉ có thể chịu đói.

Phương Hành làm ướt khăn, vắt nước, vén tóc trên mặt Chung Ly Sương lên, dùng khăn ướt lau vết bẩn trên mặt Chung Ly Sương, “Đừng nhúc nhích, phải lau một chút.

”Tại sao Phương Hành lại làm vậy, đến tột cùng thì hắn muốn làm gì?Phương Hành chuyên chú lau mặt cho Chung Ly Sương, lại lau xuống tay, chậm rãi mà lau từng ngón một.

Chung Ly Sương nhìn khuôn mặt hắn, trong nhất thời có chút hoảng hốt, nàng ta cảm giác như trở lại thời điểm bị Tuyệt Tình Cung đuổi giết.

Lúc ấy, Phương Hành cũng lau mặt cho nàng ta thế này, nàng ta để chân trần, ngâm trong làn nước trong veo… Nghĩ lại, thì những chuyện lúc trước hình như đã qua lâu lắm rồi.

Nhưng thực tế thượng, cũng chỉ mới mấy năm…Mấy năm này, liền có cảm giác tang điền thương hải*.

(*Tang điền biến vi thương hải: nôm na là chuyện ruộng dâu biến thành biển xanh.

Đó cũng là câu khiến chúng ta suy ngẫm về cái lẽ không có gì vĩnh viễn đứng yên mà luôn chuyển động, biến dời, như dòng đời vậy.

)Chung Ly Sương nghĩ ra, thứ mà nàng ta chấp nhất, chính là những ngày như vậy….


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play